- Tàu... tàu đến rồi! Không chỉ Triệu Nhan nhìn thấy cánh buồm trên mặt biển, Chu Đồng cách đó không xa cũng nhìn thấy, lập tức vô cùng kích động chỉ vào tàu đằng xa hét lớn, chốc lát đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhìn thấy chiếc tàu sau bao ngày mong ngóng cuối cùng cũng đến, Gia Luật Tư trong sự hưng phấn cũng có vài phần hồi hộp bám chặt cánh tay Triệu Nhan, Chu Đồng và Cốt Đầu, Hà Lực bọn họ đều vui vẻ huơ hai tay, đám người Hặc Lý Bát ở xa cũng bỏ công việc trong tay xuống, chạy nhanh tới căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh buồm đằng xa.
Thời gian cứ trôi qua, tàu lớn dưới mặt biển cuối cùng cũng từ từ nhô lên, đầu tiên là một con, hai con, ngay sau đó ngày càng nhiều tàu xuất hiện, cuối cùng Triệu Nhan đếm, số tàu Đại Tống lần này phái tới lại lên đến mười sáu cái, nhìn từ xa hết sức hoành tráng, khi những con tàu này đến gần, Triệu Nhan phát hiện thể tích của chúng cũng đều không nhỏ, khi chạy cũng cực kì vững vàng, xem ra kĩ thuật chế tạo tàu của Đại Tống đã tương đối phát triển, chỉ là không biết có thể tiến hành đi biển xa được hay chưa, hiện tại ngành hàng hải của Đại Tống đã phát triển tới mức nào rồi?
Tàu của Đại Tống rõ ràng nhìn thấy khói báo động của Triệu Nhan bọn họ đốt lên trên bờ biển, vì vậy lái thẳng tới đây, nhưng những chiếc tàu này ăn nước quá sâu, quanh đây lại không có bến cảng dừng nghỉ thiên nhiên nào, cho nên những con tàu này dừng lại khi cách bờ biển còn hơn trăm mét, người trên tàu đã nhìn thấy Triệu Nhan bọn họ, lần lượt vẫy tay chào hỏi bọn họ.
- A, người trên chiếc tàu ở giữa đó sao lại giống đại ca vậy? Đúng lúc này, Triệu Nhan lại chợt phát hiện trong đám người trên chiếc tàu dẫn đầu, có một người được mọi người vây quanh, xem ra rất giống Triệu Húc.
- Hình như thật sự là Dĩnh vương. Thiếp phải làm thế nào? Gia Luật Tư lúc này nhìn thấy người trên chiếc tàu dẫn đầu đó, liền vô cùng hoảng sợ nói, nàng bây giờ sợ nhất là gặp phải người trước kia từng quen mình, Triệu Húc vừa hay là một trong số đó, hơn nữa y còn là đại ca của Triệu Nhan, điều này khiến Gia Luật Tư cùng lúc xấu hổ, lại cảm thấy muôn phần căng thẳng.
- Ha ha, nàng dâu xấu còn phải gặp cha mẹ chồng, huống hồ Tư nhi nàng xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn mang thai. Nói không chừng đại ca sau khi gặp nàng, còn bị dọa giật mình! Nghĩ đến bộ dạng kinh hãi khi Triệu Húc nhìn thấy Gia Luật Tư ở bên cạnh mình, khẳng định vô cùng thú vị, khiến Triệu Nhan không kìm được bật cười lớn, Gia Luật Tư lại vì điều này ngượng ngùng đánh vào ngực hắn một cái.
Sau khi hơn mười chiếc tàu lớn dừng lại, lập tức thả thuyền nhỏ chèo tới bãi biển bên này. Tới sớm nhất là từng tốp hộ vệ. Cầm đầu chính là thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh Triệu Húc Trần Định, khi y nhìn thấy Triệu Nhan, lập tức chạy lên trước hành lễ nói: - Thuộc hạ tham kiến quận vương. Quận vương tất cả vẫn mạnh khỏe chứ?
- Ha ha, bản vương rất khỏe, đại ca cũng đến sao? Triệu Nhan nhìn thấy người quen tâm trạng cũng rất tốt, liền mở miệng hỏi, thực ra khi nhìn thấy Trần Định, Triệu Nhan đã có thể chắc chắn Triệu Húc nhất định cũng đến rồi.
- Dĩnh vương điện hạ ở chiếc tàu phía sau, vốn dĩ điện hạ muốn là người đầu tiên gặp quận vương, nhưng lại bị chúng thần khuyên ngăn! Trần Định khi nói tới đây, dùng ánh mắt thận trọng đánh giá đám người Hặc Lý Bát đứng đằng sau Triệu Nhan, có bao nhiêu người Nữ Chân ở đây, y đương nhiên không dám để Triệu Húc mạo hiểm đi trước, y mang nhiều hộ vệ đi trước như vậy, chính là vì mở đường trước cho Triệu Húc, đồng thời cũng để xác nhận Triệu Nhan có an toàn hay không.
Hặc Lý Bát lúc này cũng cảm thấy khiếp sợ vô cùng, gã trước đó chỉ từng nghe đến sức mạnh của Đại Tống, nhưng không có ấn tượng cụ thể gì, đến bây giờ khi nhìn thấy tàu lái tới trên mặt biển, gã mới chợt nhận thức được sự chênh lệch to lớn giữa Hoàn Nhan bộ và Đại Tống, chênh lệch này tuyệt đối không phải những thứ như dân số và lương thực có thể bù đắp được, mà còn có một tầng cách biệt sâu hơn, gã tạm thời vẫn chưa nghĩ ra tầng cách biệt này là gì?
Triệu Nhan nếu biết suy nghĩ trong lòng Hặc Lý Bát, chắc chắn sẽ cười nhạt nói với gã, đó là chênh lệch giữa văn hóa, với trình độ văn hóa của người Nữ Chân, nếu không có sức ảnh hưởng từ bên ngoài, muốn đạt đến trình độ của Đại Tống, tuyệt đối cần hàng ngàn hàng vạn năm tiến hóa mới có thể, hơn nữa cũng chỉ là có thể.
Ngay sau đó chỉ thấy đội thuyền nhỏ thứ hai từ từ cập bến, Triệu Nhan liếc mắt đã thấy Triệu Húc đứng trên đầu một trong số những thuyền đó, liền xúc động bước nhanh vài bước, khi Triệu Húc trên đầu thuyền nhìn thấy Triệu Nhan, cũng xúc động lập tức nhảy xuống thuyền, đi qua nước biển lạnh như băng lên trước, vẫn chưa chờ Triệu Nhan mở miệng, đã bị Triệu Húc ôm chầm xúc động nói: - Tam đệ, cuối cùng đã tìm thấy đệ rồi!
Cảm thấy sự niềm nở của Triệu Húc, Triệu Nhan tuy hơi bất ngờ, nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao sau khi mình mất tích, Triệu Húc chắc chắn chịu sức ép tinh thần to lớn, thậm chí một mực không về Đông Kinh, đây không phải y không dám quay về, mà cảm thấy mình không còn mặt mũi trở về, dù sao ban đầu Triệu Thự giao Triệu Nhan cho y, nhưng Triệu Húc lại không thể đưa Triệu Nhan trở về, khiến Triệu Húc thân làm đại ca bội phần tự trách, thậm chí khoảng thời gian này trên đầu y mọc lên rất nhiều tóc bạc, bây giờ nhìn thấy Triệu Nhan bình an vô sự, y cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Khó khăn lắm Triệu Húc mới buông tay ra, Triệu Nhan mới lên tiếng: - Để đại ca huynh lo lắng rồi, cha và mọi người vẫn khỏe chứ?
- Cha cũng rất lo lắng cho đệ, nhưng khi biết đệ ở Hoàn Nhan bộ, cuối cùng cũng yên tâm, mặt khác trong nhà đệ cũng không cần lo, bọn họ đều luôn cho rằng đệ và ta ở Hà Bắc đôn đốc quân sĩ. Triệu Húc vỗ nhẹ vào vai Triệu Nhan nói, đồng thời tỉ mỉ xem xét hắn một lát, kết quả phát hiện Triệu Nhan gầy hơn trước rất nhiều, cũng đen đi nhiều, thậm chí trên tay còn bị nứt nẻ, xem ra chắc nếm không ít khổ cực, điều này càng khiến Triệu Húc chua xót trong lòng, suýt chút nữa tự trách bản thân trào nước mắt, dù gì mình thân là đại ca, lại không thể bảo vệ tốt đệ đệ của mình.
Triệu Nhan cũng đoán được Triệu Húc đang nghĩ gì, lúc đó trong lòng cũng càng cảm động, nhưng hắn lại kéo Triệu Húc đi nhanh tới trên bãi cát, sau đó chỉ vào Gia Luật Tư nói: - Đại ca, tuy đệ khi rời khỏi hành cung xảy ra chút sự cố, nhưng lại vì họa gặp phúc, không những đính ước với Tư nhi, mà trong bụng nàng cũng đã có hài nhi, lần này đệ phải đưa nàng về Đại Tống.
- Tư nhi? Triệu Húc nghe thấy lời của Triệu Nhan chăm chú đánh giá Gia Luật Tư một lát, chỉ là Gia Luật Tư lúc này mặc một bộ lông thú dày, khuôn mặt cũng không trang điểm gì, lại thêm sau khi mang thai cũng béo lên đôi chút, không giống ban đầu khi ở Liêu quốc lắm, điều này cũng khiến Triệu Húc nhất thời không nhận ra nàng.
Gia Luật Tư tuy xấu hổ, nhưng sự dạy dỗ tốt đẹp lại khiến nàng không thể thất lễ, vì vậy lúc này chỉ thấy nàng ngại ngùng đi lên trước, hành lễ với Triệu Húc nói: - Tiểu nữ bái kiến Dĩnh vương điện hạ!
- A! Nàng là Trịnh... Triệu Húc lúc này mới nhận ra Gia Luật Tư, liền kinh ngạc kêu một tiếng, mới nghĩ ra thân phận của Gia Luật Tư, nhưng lại rất nhanh phản ứng lại, lập tức ngậm chặt miệng, dù sao bây giờ xung quanh đều là người, thực sự không nên để quá nhiều người biết thân phận của Gia Luật Tư.
Nhìn thấy thái độ kinh ngạc của Triệu Húc, Gia Luật Tư càng thẹn thùng, hành lễ xong lập tức nấp bên cạnh Triệu Nhan, hai tay bám chặt cánh tay Triệu Nhan cúi thấp đầu, cố gắng không để Triệu Húc nhìn thấy mình. Nhưng Triệu Húc nhìn thấy cảnh thân mật giữa Gia Luật Tư và Triệu Nhan, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, mình thời gian trước đã lo lắng vô ích cho Triệu Nhan, lại không ngờ tam đệ này của mình lại đem cả công chúa Liêu quốc về, hơn nữa còn làm to bụng người ta rồi, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ gây chấn động thiên hạ.
Triệu Nhan cũng sớm dự liệu được phản ứng của Triệu Húc, liền cười hi hi lên phía trước nhỏ giọng nói:
- Đại ca, thân phận của Tư nhi cũng chỉ có mấy người chúng ta biết, Tô Thức và Chu Đồng bọn họ đã được đệ nhắc nhở rồi, tuyệt đối không được truyền tin này ra ngoài, còn đại ca huynh liệu mà làm, nói chuyện này với cha? Hay là cứ giấu nhẹm đi? Tất cả đều do huynh làm chủ!
Nghe thấy lời nói vô trách nhiệm như vậy của Triệu Nhan, Triệu Húc cũng không kìm được trợn mắt nhìn hắn nói: - Chuyện lớn như vậy, đệ bảo ta giấu thế nào? Hơn nữa đệ tự mình gây họa, sau này trở về Đông Kinh tự mình đi tìm cha, nhưng ta đoán rằng chuyện này cha cũng không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể giúp đệ cùng che đậy thân phận công chúa Trịnh Quốc, nhưng ta khẳng định cũng không thể thiếu một trận trách mắng đâu!
- Đừng mà! Huynh là đại ca của đệ, chuyện này mình đệ gánh không nổi, đến lúc đó cha ngộ nhỡ muốn trách phạt đệ, huynh cũng phải giúp đệ nói vài câu tốt đẹp không phải sao? Triệu Nhan lại mở miệng, đồng thời cũng dùng ngữ khí khẩn thiết.
Nghe thấy lời năn nỉ của Triệu Nhan, lại nhìn dáng vẻ đen gầy của hắn, và vòng eo của Gia Luật Tư hiện lên đã có chút lớn, Triệu Húc cũng không khỏi mềm lòng, cuối cùng chỉ đành bất lực nói: - Được rồi, đến lúc đó ta cùng lắm đi gặp cha cùng đệ, sau đó giúp đệ nói vài lời tốt, nhưng nếu cha cố ý phải xử phạt đệ, ta cũng không còn cách nào khác.
- Ha ha, chỉ đợi câu nói này của đại ca thôi! Triệu Nhan nghe đến đây lập tức cười nói, hắn biết mình sau khi trở về chắc chắn không thể thiếu một trận trách mắng, nhưng đến lúc đó chỉ cần Triệu Húc giúp cầu xin, sau đó mình lại giả vờ khổ nhục kế một chút, tất nghĩ lúc đó Triệu Thự cũng không nỡ phạt quá ác.
Triệu Nhan và Triệu Húc nói xong về chuyện Gia Luật Tư, ba người Chu Đồng và Hà Lực, Hứa Sơn cũng lập tức lên phía trước hành lễ với Triệu Húc, kết quả khi Triệu Húc nhìn thấy Hứa Sơn bị đứt một cánh tay, cũng không kiềm chế được lại hơi rùng mình, đến Hứa Sơn thân thủ bất phàm cũng bị thương nặng, tất nghĩ Triệu Nhan bọn họ những ngày tháng này chắc chắn cũng vô cùng khó sống.
Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc Triệu Húc dò hỏi Triệu Nhan thời gian này đã trải qua những gì, Pha Thứ Thục lúc này cũng xuống từ trên thuyền của Đại Tống, sau đó nói chuyện vài câu với đám người Hặc Lý Bát, lúc này mới dẫn bọn họ đến trước mặt Triệu Húc, hành lễ với y nói: - Dĩnh vương điện hạ, vị này chính là thủ lĩnh bộ lạc chúng thần Hặc Lý Bát, đồng thời cũng là huynh trưởng của thần, bây giờ chúng ta có phải nên bàn bạc một chút chuyện liên minh hai bên?
Triệu Húc sau khi nghe thấy lời giới thiệu của Pha Thứ Thục, đánh giá Hặc Lý Bát từ trên xuống dưới một lát, sau đó cười chắp tay nói: - Tam đệ lần này gặp nạn, đa tạ ơn cứu trợ của Hặc Lý Bát thủ lĩnh, còn về chuyện liên minh giữa hai bên, bản vương trước đó đã trao đổi với Pha Thứ Thục một chút, chỉ là một số việc vẫn cần Hặc Lý Bát thủ lĩnh gật đầu.
Hặc Lý Bát cũng vô cùng khách khí nói với Triệu Húc: - Cái này đương nhiên không vấn đề gì, vừa nãy thần nghe Pha Thứ Thục nói, Dĩnh vương điện hạ đã mang giao ước đến, không biết chúng ta bao giờ có thể chính thức liên minh?
Hặc Lý Bát vừa dứt lời, vẫn chưa đợi Triệu Húc mở miệng, Triệu Nhan lại cướp lời nói: - Hoàn Nhan thủ lĩnh, kí hiệp ước liên minh là một việc cực kì quan trọng, hiện tại trên bãi cát này không có cái gì, chúng ta chi bằng cùng lên tàu, sau đó để đại ca thiết đãi tiệc rượu, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện thì thế nào?