Đêm hôm giết chết Hặc Lý Bát, Triệu Húc đã mời Triệu Nhan tới thuyền của mình, hơn nữa còn cho người chuẩn bị thêm mấy món ăn để chuẩn bị tâm sự với hắn. Nhưng sau khi Triệu Nhan đi vào lại không nói câu nào hết, cứ ngồi uống rượu. Điều này đã khiến cho Triệu Húc thấy Triệu Nhan đang lo lắng khi trở về sự bị trách phạt, liền thở dài nói: - Bây giờ đã biết sợ rồi, nếu trước khi đệ ra tay có thể suy nghĩ một chút tới hậu quả thì cũng không thể bị rơi vào bước này được.
- Sợ? Sợ cái gì? Triệu Nhan đang uống rượu nghe tới đây bỗng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Triệu Húc, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
- Chẳng phải đệ đang lo lắng sau khi trở về sẽ bị cha trách phạt sao?
Triệu Húc cũng hỏi lại. Triệu Nhan vừa uống rượu giải sầu, ngoài lo lắng khi trở về bị trách phạt ra thì còn có thể là cái gì chứ?
Nghe thấy lời này của Triệu Húc, Triệu Nhan lại bật cười ha hả, lát sau mới nín cười nói: - Đại ca người lầm rồi, đệ quả thực là đang lo lắng, nhưng lại không phải lo là khi về sẽ bị trách phạt, mà là tính toán thời gian, bên phía Ninh Nhi e là đã sắp sinh rồi. Đây là đứa con đầu tiên của đệ, ca nói sao đệ lại không lo lắng cho được chứ?
- Đệ đệ để muốn ta nói đệ thế nào đây? Triệu Húc nghe tới đây cũng dở khóc dở cười. Y không ngờ Triệu Nhan lúc này vẫn còn đang lo lắng cho việc vợ thứ kinh con, ngược lại căn bản chẳng quan tâm gì tới chuyện bị trách phạt.
Hồi lâu sau, Triệu Húc mới từ từ kìm nén cơn giận, ngồi xuống uống rượu. Lúc này mới nhớ ra nguyên nhân hôm nay gọi Triệu Nhan tới, liền lên tiếng hỏi: - Tam đệ, chuyện trách phạt cứ để khi nào về rồi tính. Tuy nhiên, đệ bây giờ cũng phải nói cho ta biết, nguyên nhân vì sao bỗng nhiên lại giết chết đám người Hặc Lý Bát?
Triệu Nhan biết Triệu Húc có lẽ sẽ hỏi câu hỏi này, chỉ là chuyện này hắn lại không biết nên nói thế nào cho đối phương hiểu được, dù sao thì hắn cũng không thể nói cho Triệu Húc biết, mấy chục năm sau Hoàn Nhan bộ đột ngột quật khởi, sau đó dùng mấy nghìn binh lực quét ngang qua Liêu quốc, chỉ mất có năm năm đã tiêu diệt được Đại Liêu, sau đó lại chỉ cần một năm đã diệt sạch được Bắc Tống. Chuyện này so với tiểu thuyết truyền kỳ còn thấy hơi quá. Cho dù Triệu Nhan nói ra đi nữa, e là Triệu Húc cũng không thể tin được.
Suy đi nghĩ lại, Triệu Nhan cũng không nghĩ ra cách nào để giải thích hợp lý được, cuối cùng chỉ còn biết bất đắc dĩ nói: - Đại ca, trong lòng đệ lúc này đều lo lắng cho đứa con đầu tiên của mình có ra đời được không, căn bản không còn tâm trạng nào để nói về chuyện này. Cho nên, chúng ta liệu có thể để chuyện này nói sau được không?
- Không được, hôm nay đệ nhất định phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì đừng có mơ quay về! Triệu Húc lại căn bản không cho Triệu Nhan cơ hội thỏa hiệp. Y nhất định phải làm rõ rốt cuộc trong đầu Triệu Nhan đang nghĩ cái gì?
Thấy thái độ của Triệu Húc kiên quyết như vậy, Triệu Nhan cũng thấy rất bất đắc dĩ. cuối cùng cũng đã lên tiếng hỏi lại: - Đại ca, trong mấy năm qua ca tiếp xúc với triều chính, là Liêu quốc làm hại chúng ta, hay là Tây Hạ nguy hại chúng ta lớn hơn?
Thấy Triệu Nhan bỗng nhiên hỏi tới vấn đề này, Triệu Húc cũng không khỏi giật mình, chỉ thấy y nhíu mày suy nghĩ một hồi, mới lên tiếng nói: - Mặc dù Liêu quốc lớn mạnh, ngày xưa cũng đã từng là kẻ thù số 1 của Đại Tống chúng ta. Nhưng mấy năm qua ngoài cướp lương thực hàng năm ra đã rất tít xảy ra xung đột lớn với Đại Tống chúng ta, hơn nữa về phương diện đánh lấy lương thực cũng đã tiết chế đi một chút rồi. Tổn thất hàng năm của chúng ta cũng đã hạn chế, về phương diện Tây Hạ.
Khi nói tới Tây Hạ, Triệu Húc trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng đã lộ rõ vẻ phẫn hận nói: - So với Liêu quốc, Tây Hạ là một tên cường đạo hoàn toàn. Hàng năm đều gây chiến sự ở biên cương, hơn nữa còn thành lập Cầm Sinh quân, không những cướp lương thực và tiền bạc, đáng ghét hơn nữa còn cướp người. Nghe nói bên phía Tây Hạ còn chuyên kinh doanh mua bán nô lệ người Hán. Những Hán nô này đều là từ Đại Tống ta cướp ra, cộng thêm người Tây Hạ không sản xuất, cần gì đều tới Đại Tống ta cướp, giống như là một ung nhọt vậy. Cho nên, so ra vẫn là Tây Hạ nguy hại với chúng ta hơn. Cũng chính vì như vậy, cho nên cha và tướng công trong triều đều xem Tây Hạ là kẻ thù phải tiêu diệt đầu tiên!
- Không sai, Liêu quốc trước đây uy hiếp chúng ta rất lớn. Tuy nhiên, trải qua nhiều năm sống hòa bình như vậy, Liêu quốc dã tính của dân tộc du mục đã bị mài mòn rồi. Người Khiết Đan đã học được nông, công, thương từ người Hán chúng ta. Sự khác biệt giữa hai bên cũng đã được thu nhỏ rồi. Tuy nhiên, người Đảng Hạng của Tây Hạ lại lập quốc không lâu, dù khắp nơi đều học theo Đại Tống ta, nhưng trong xương tủy lại vẫn có sự dã man, bản thân không sản xuất, chỉ có thể cướp của chúng ta. Điều này cũng đã khiến cho chúng ta mỗi năm bị tổn thất lượng người và tài vật lớn.
Khi nói tới đây, Triệu Nhan bỗng nhiên nói tiếp: - Sự uy hiếp của Liêu quốc đối với Đại Tống chúng ta đã rất nhỏ rồi, đặc biệt là qua lần phản loạn này của Gia Luật Trọng Nguyên, càng phải xuất ra nguyên khí lớn. Trong mấy năm tới, thậm chí là vài chục năm tới chưa chắc đã có thể đè nén được cơn giận. Nhưng, vạn nhất lúc này Liêu quốc bỗng nhiên ngã quỵ, sau đó có một dân tộc quật khởi còn dã man hơn cả người Tây Hạ, đại ca người thấy khi đó Đại Tống chúng ta sẽ biến thành thế nào?
- Chuyện này. Nghe thấy giả thuyết sau cùng của Triệu Nhan, Triệu Húc cũng có chút vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, sau đó lại nhíu mày nói: - Ý của tam đệ ngươi là nếu chúng ta viện trợ Hoàn Nhan bộ, rất có khả năng sẽ đẩy nhanh tốc độ quật khởi của họ, thậm chí còn thay cả Liêu quốc, trở thành kẻ thù lớn nhất phía bắc chúng ta?
- Không sai, đệ quả thực chính là ý này. Mặc dù Hoàn Nhan bộ bây giờ vẫn còn rất yếu ớt, chiến sỹ cũng chẳng qua là vài nghìn người. Tuy nhiên, họ chỉ là một nhánh mạnh nhất trong thế lực của người Nữ Chân, mà người Nữ Chân lại là uy hiếp lớn nhất của Liêu quốc. Hiện giờ Liêu quốc đã ban bố đại đa số binh lực trong nước tới phương bắc rồi, đó là vì phòng bị người Nữ Chân, vạn nhất để Hoàn Nhan Bộ trưởng thành, thậm chí thống nhất Nữ Chân, tới khi đó tiêu diệt Liêu quốc cũng không phải là không thể, thậm chí Đại Tống chúng ta cũng sẽ phải hứng chịu tai họa rơi xuống đầu này! Triệu Nhan lúc này cũng nói với vẻ mặt trịnh trọng.
Nghe được những lời này của Triệu Nhan, Triệu Húc cũng trầm mặc xuống. Xét về mặt lý trí mà nói, y không tin vào những lời này của Triệu Nhan, đặc biệt là Hoàn Nhan bộ chỉ có vài bộ lạc với vài nghìn sỹ tốt như vậy có thể tiêu diệt được Liêu quốc, chẳng khác gì truyện nghìn lẻ một đêm. Tuy nhiên, thấy biểu hiện trịnh trọng của Triệu Nhan, khiến cho trực giác của y thấy rằng Triệu Nhan tuyệt đối không phải đang nói dối, thậm chí hình như là có cái gì đó đã nắm chắc tuyệt đối rồi. Cái cảm giác kỳ lạ này khiến cho Triệu Húc không thể không cẩn trọng suy nghĩ về tính khả năng trong lời nói của Triệu Nhan.
Triệu Nhan thấy biểu hiện của Triệu Húc đã có chút thư thái, lại ra sức nói: - Đại ca, trong vòng nửa năm nay ở Hoàn Nhan bộ, đệ cũng vẫn luôn quan sát người Nữ Chân, muốn làm rõ vì sao người Nữ Chân giống như dã nhân, lại trở thành đại họa trong lòng Liêu quốc?
Khi nói tới đây, Triệu Nhan lại một lần nữa dừng lại, sau đó nói tiếp:
- Kết quả là đệ phát hiện thấy thủ đoạn mưu sinh cảu người Nữ Chân mặc dù vô cùng nguyên thủy, hàng ngày đi câu cá săn bắt mà cũng không đủ ăn. Tuy nhiên, đàn ông trong bộ lạc ngay từ nhỏ đã phải học kỹ thuật bắn tên, săn bắn động vật, hơn nữa còn phối hợp đoàn đội rất tinh thông, cộng thêm hung hãn không sợ chết, có thể nói là chiến sỹ bẩm sinh. Mặc dù võ nghệ của từng người trong đám người Chu Đồng xuất chúng, một người có thể đánh được 10 người Nữ Chân. Nhưng nếu là 30 người Nữ Chân phối hợp tác chiến, họ cũng chỉ còn cách bỏ chạy. Nếu lên tới hàng trăm người Nữ Chân, vậy thì họ tuyệt đối là có chết mà không có đường sống rồi. Chiến sỹ đáng sợ như vậy, nếu thực sự để họ tổ chức lại với nhau, chính như Liêu quốc trong lúc loạn lạc cũng chưa chắc có thể chống đỡ nổi!
- Chuyện này. Triệu Húc nghe tới đây cuối cùng cũng đã biến đổi sắc mặt. Mặc dù y cũng vẫn còn vài phần hoài nghi về chuyện Hoàn Nhan bộ quật khởi tiêu diệt Liêu quốc, nhưng trong lòng đã tin người Nữ Chân đã trở thành nỗi uy hiếp tiềm ẩn của Đại Tống rồi, chỉ là sự uy hiếp này được ngăn cách bởi một nước Liêu quốc, cho nên mới không hiện lên rõ rệt được. Tuy nhiên, ngộ nhỡ Liêu quốc ngã xuống, tới khi đó Đại Tống sẽ trực tiếp đối diện với sự uy hiếp này.
Nghĩ tới đây, cuối cùng Triệu Húc cũng đã lên tiếng: - Được rồi, ta miễn cưỡng tin đệ là vì sợ Hoàn Nhan bộ quật khởi uy hiếp tới Đại Tống chúng ta, cho nên mới phá vỡ liên minh lần này. Tuy nhiên, dù ta tin tưởng, cha có khả năng cũng sẽ tin tưởng một chút, nhưng muốn để cho đám người Hàn Kỳ đó tin vào lý do này thì căn bản là không thể nào. Tới khi đó đệ sẽ không thể tránh khỏi bị trách tội.
- Ha ha, phạt thì phạt đi, dù sao ta cũng là lợn chết không sợ nước sôi, trước đây cũng đã bị trách phạt nhiều rồi, cũng chẳng thua kém gì lần này!
Triệu Nhan nghe tới đây lại bật cười nói. Hắn nói thực sự là thực tình. Trước đây Triệu Nhan vì gây chuyện, quả thực cũng đã bị trách phạt không ít. Tuy nhiên, hắn là Hoàng tử, cho dù bị trách phạt nhiều lắm cũng là kiểu cấm túc, căn bản không đáng gì.
Triệu Húc thấy Triệu Nhan không hề quan tâm gì tới chuyện đó, cũng không khỏi cười khổ một tiếng. Song, đồng thời y cũng có chút ngưỡng mộ, bởi vì Triệu Nhan khác với y. Y là thái tử tương lai của Đại Tống, cho nên từng lời nói từng hành động đều phải suy nghĩ tới phản ứng của các triều thần. Tuy nhiên, Triệu Nhan lại chỉ nghĩ tới việc làm một nhàn vương, căn bản không quan tâm gì tới hoàng vị. Cứ như vậy, đương nhiên cũng không cần phải chú ý tới sắc mặt của những triều thần đó, dù sao hắn là Hoàng tử, chỉ cần không mưu phản, thì không ai dám động tới hắn.
Thật không dễ dàng gì khiến cho Triệu Húc tin vào lý do của mình, Triệu Nhan cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền uống với Triệu Húc vài ly rồi mới đứng lên cáo từ. Nhưng Triệu Húc lúc này lại bỗng nhiên gọi hắn lại nói: - Chờ chút, mấy ngày nay đệ không ở đây, đám nhị tỷ đều nghĩ rằng đệ và ta ở cùng nhau, cho nên đã gửi tới rất nhiều thư, tất cả đều đang ở chỗ ta, hôm qua đã quên mất không đưa cho đệ.
Triệu Húc nói xong liền đứng lên lấy một chiếc hộp trong tủ bên cạnh ra giao lại cho Triệu Nhan. Triệu Nhan mở ra xem, thấy bên trong là một chồng thư dày, hắn đại khái đọc qua một chút, kết quả đã phát hiện bên trong có thư của ba người là nhị tỷ Bảo An Công chúa, tam tỷ Thọ Khang Công chúa, Tiết Ninh Nhi. Tuy nhiên, duy nhất không có của Tào Dĩnh. Điều này đã khiến cho hắn không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra Tào Dĩnh đã đoán ra được mình không có ở cùng với Triệu Húc, e là lá thư thứ hai trong tay Tô Thức cũng đã đưa lại cho nàng rồi.
Đúng lúc này, Triệu Húc lại cho người đi lấy ra hai túi lớn giao lại cho Triệu Nhan nói: - Hai túi lớn này là đồ của đám nhị tỷ cho người mang tới. Bên trong túi đầu tiên là một số đồ dùng quần áo, thật ra là rất bình thường. Nhưng đồ trong túi thứ hai ta nhìn không hiểu, vẫn là tự đệ xem đi!
Triệu Nhan thấy lời của Triệu Húc có chút kỳ lạ, liền không chú ý tới túi thứ nhất nữa, mà trực tiếp đi mở túi thứ hai. Kết quả là khi nhìn thấy đồ đạc bên trong, Triệu Nhan cũng kinh ngạc đứng lên, thậm chí còn dụi dụi mắt, nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm không?