Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 312 - Chương 314: Thay Đổi To Lớn Của Trường Quân Đội (Hạ).

Chưa xác định
Chương 314: Thay đổi to lớn của trường quân đội (hạ).

"Sát! Sát! Sát!", trên giáo trường nằm phía sau trường quân đội, từng đợt còi lệnh chỉnh tề hùng tráng vang lên không ngừng, khi Triệu Nhan đến đây, thì nhìn thấy từng hàng thanh niên trai tráng đang đứng trên giáo trường, trong tay cầm đao thép chưa mài bén, dưới hiệu lệnh của giáo quan, liên tục bổ về phía trước, theo động tác của họ, những giọt mồ hôi chảy dọc theo cơ bắp ngăm đen, toả ra vẻ đẹp dương cương.

- Ngươi..... các ngươi xác định đây chính là nhóm học viên đầu tiên? Triệu Nhan chỉ những thanh niên cơ bắp trên giáo trường, vẻ mặt không dám tin hỏi, nhớ lúc trước lần đầu tiên hắn đến trường, những cục thịt lăn lộn trong bùn đất trên giáo trường đã để lại cho hắn ấn tượng quá sâu đậm, thế nên khi nhìn thấy những thanh niên cơ bắp cuồn cuộn ở trước mắt, căn bản không thể liên tưởng họ là cùng một người.

- Khởi bẩm quận vương, nhóm học viên đầu tiên của trường quân đội tổng cộng có 217 người, có người không chịu nổi nên đã rút lui, còn lại 211 người, trong đó có 51 người tuổi dưới 14, những người này tuổi quá nhỏ, nên lập thành một đội riêng, hiện giờ đều đang ở phía trước học binh pháp, 160 người còn lại đều đang ở trên giáo trường, mỗi ngày thao luyện nửa ngày, học binh pháp nửa ngày! Lúc này, Dương Hoài Ngọc tiến lên cười bẩm báo, đồng thời gương mặt cũng lộ ra vài phần đắc ý, có thể khiến một lũ mập luyện thành bộ dạng hiện giờ, đương nhiên là y có tư cách để kiêu ngạo.

- Quả là khó mà tin được, ai lại ngờ được chỉ trong một năm, những người này lại có thay đổi lớn đến vậy. Lúc này Triệu Nhan cũng phát hiện vài người quen trong đám tráng hán trên giáo trường, ví dụ như tên béo Hô Diên Khánh, tuy nhiên hiện giờ Hô Diên Khánh một thân cơ bắp, thoạt nhìn quả là có vài phần khí thế của tướng quân đánh hổ.

Đám người Hô Diên Khánh đang thao luyện trên giáo trường cũng nhìn thấy Triệu Nhan, tuy nhiên không ai dám tiến lên chào hỏi, dù gì thì cây roi trong tay giáo quản cũng không ngồi không, lúc thao luyện cho dù chỉ mắc chút lỗi cũng sẽ phải ăn vài roi chớ đừng nói đến rời khỏi giáo trường.

Triệu Nhan nhìn đám học viên mồ hôi ướt đẫm này, trong đó có không ít là đường huynh hay biểu đệ của hắn, tuy nhiên những người này không ai dám kêu khổ, thậm chí mắt cũng không dám nhìn đi chỗ khác, điều này khiến hắn hài lòng gật đầu. Dương Hoài Ngọc không hổ là người của Thiên Ba Dương gia, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã khiến cho những người này đều rất quy củ, cho dù những người này không trở thành danh tướng, nhưng phái vào quân đội đảm nhận chức quan tướng trung cấp cũng đủ tư cách rồi.

- A? Người kia là thế nào? Đúng lúc này, Triệu Nhan bỗng phát hiện một người kỳ quái trong đám người thao luyện trên giáo trường, liền chỉ vào đối phương hỏi.

Dương Hoài Ngọc và Trương Tái nhìn theo ngón tay của Triệu Nhan. Kết quả phát hiện trong đám người có một đại thúc trung niên râu dài cũng đang đứng đó thao luyện, vị đại thúc này thoạt nhìn khoảng 40,50 tuổi, tuy cơ bắp trên người vẫn săn chắc, nhưng hai bên tóc mai đã có chút hoa râm, khoé mắt cũng có vài nếp nhăn. Đứng trong đám học viên chưa đến 20 tuổi thoạt nhìn vô cùng nổi bật, khó trách Triệu Nhan liếc mắt đã nhìn thấy y.

Nhìn thấy người trung niên kia, Dương Hoài Ngọc và Trương Tái đều lộ ra vẻ mặt khó xử, cuối cùng vẫn là Dương Hoài Ngọc đứng ra nói: - Quận vương thứ tội, người trung niên kia tên là Mã Đức Nhượng, là cháu của khai quốc dũng tướng Mã Toàn năm đó, đều là con cháu nhà tướng như ta, chỉ là những năm này Mã gia suy tàn, trong nhà đã không còn nhân tài gì ra hồn, khoảng thời gian trước....

Dương Hoài Ngọc giới thiệu tình huống của Mã Đức Nhượng, Triệu Nhan nghe xong cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hoá ra tên Mã Đức Nhượng này không phải là học viên của đám học viên đầu tiên đến để giảm béo, Mã Đức Nhượng có một đứa con lớn tên là Mã Thông, tên Mã Thông này mới là người trong đám học viên đầu tiên, chỉ là tên Mã Thông đó quả thật là không nên thân, sau khi ở trong trường quân đội một khoảng thời gian, ngày nào cũng khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Dù đánh mắng thế nào, gã cũng không chịu ở trong trường quân đội.

Kỳ thật tình huống như Mã Thông cũng không phải là đặc biệt. Nhóm 200 người học viên đầu tiên, trong đó có 7 người không nên thân, thậm chí ngay cả mỡ trên người cũng không bớt đi, chứ đừng nói đến thao luyện họ đủ tư cách thành tướng lĩnh, cho nên trong tình huống này, Dương Hoài Ngọc chỉ đành đuổi sạch 7 người này.

Đối với tình huống này, người nhà của 6 người kia cũng không nói thêm gì nhiều, duy chỉ có Mã Đức Nhượng sau khi hỏi đứa con Mã Thông chuyện ở trong trường quân đội, không ngờ lại tự mình chạy đến trường quân đội, yêu cầu được ở đây thay cho con trai, cho dù Dương Hoài Ngọc khuyên bảo như thế nào, đối phương cũng không chịu rời khỏi, cuối cùng vạn bất đắc dĩ, Dương Hoài Ngọc chỉ đành đồng ý để vị đại thúc này vào trường quân đội, ngày nào cũng cùng thao luyện và học tập với đám học viên có thể làm con của y.

Cuối cùng Dương Hoài Ngọc lại tổng kết mà nói: - Về sau, theo ta được biết, Mã Đức Nhượng từ nhỏ đã lập chí muốn vào quân đội để đền đáp triều đình, đáng tiếc Mã gia bọn họ quá mức suy tàn, quả thật là không còn đường để vào cấm quân, nhiều nhất chỉ có thể đảm đương chức vị trong sương quân, điều này khiến y vô cùng thất vọng, thế là vẫn luôn ở trong nhà, tuổi lớn thế này nhưng cũng không quên ngày ngày luyện võ, sau này bởi vì chuyện của con trai y Mã Thông, biết một số tin tức của trường quân đội, liền khiến y cảm thấy đây là một cơ hội, vì thế liền chạy tới đây.

Triệu Nhan nghe xong tình huống của Mã Đức Nhượng, trong lòng rất nhiều tư vị, có cảm động cũng có khó chịu, tướng môn Đại Tống tuy bởi nhiều nguyên nhân nên xuống dốc, nhưng người một lòng muốn đền nợ nước như Mã Đức Nhượng vẫn còn tồn tại, tuy là y đã không còn trẻ tuổi gì, nhưng nhiệt huyết trong lòng vẫn chưa nguội lạnh.

- Biểu hiện của tên Mã Đức Nhượng này trong trường quân đội thế nào? Cuối cùng Triệu Nhan hít một hơi thật sâu hỏi, đối với người như vậy, hắn vô cùng kính nể, nếu cần, hắn cũng muốn giúp đối phương một phen.

- Khởi bẩm quận vương, tuy Mã Đức Nhượng tuổi khá lớn, nhưng dù là trong thao luyện hay là học binh pháp, đều vô cùng chịu khó, thêm nữa y có căn cơ hơn so với những học viên khác, cho nên trong đám học viên đầu tiên, biểu hiện của y luôn không tệ, đợi sau này rèn giũa qua ở trên chiến trường, hẳn là có thể đủ tư cách để thành một tướng lĩnh. Dương Hoài Ngọc chủ yếu quản lý việc dạy học trong trường quân đội, quen thuộc nhất với phương diện này.

- Như vậy là tốt nhất, sau này nếu có cơ hội, có thể ưu tiên an bài cho tên Mã Đức Nhượng này một chút, dù gì thì tuổi của y cũng lớn rồi. Triệu Nhan nghe đến đây gật đầu đáp, khó được một người chấp nhất, hơn nữa còn cố gắng như vậy, có thể giúp được đương nhiên phải giúp một phen.

- Quận vương yên tâm, bên triều đình đã truyền đến tin tức, sang năm rất có thể sẽ dụng binh với Tây Hạ, đến lúc đó toàn bộ nhóm học viên đầu tiên của trường quân đội đều kéo đến chiến trường. Trương Tái lúc này cũng cười mở miệng nói, trường quân đội huấn luyện những học viên này vốn là để chuẩn bị cho quân đội, cũng chỉ có lên chiến trường, mới có thể giúp họ phát huy được năng lực thật của mình.

- Không sai, thành tích ở trong trường quân đội tuy là quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là biểu hiện của họ ở ngoài chiến trường, đồng thời biểu hiện của họ cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của trường quân đội, hy vọng đến lúc đó có thể khiến cho triều đình xem trọng trường quân đội của chúng ta. Triệu Nhan nghe đến đây cũng mở miệng nói, hắn không chỉ một lần nghe nhắc đến việc dụng binh với Tây Hạ, chỉ là việc này dường như vẫn chưa có kết luận chính thức, cũng không biết thời gian cụ thể, xem ra nếu có thời gian mình phải tìm Triệu Thự hỏi một phen.

Sau đó Triệu Nhan lại được Dương Hoài Ngọc và Trương Tái dẫn đi những nơi khác trong trường quân đội tham quan, đồng thời hai người họ nói đại khái tình huống của trường quân đội một phen, lúc này Triệu Nhan mới biết, trong một năm hắn rời khỏi Đại Tống, Dương Hoài Ngọc và Trương Tái không những tuyển thêm một nhóm học viên mới, đồng thời còn tuyển thêm một nhóm giáo quan và nhân viên quản lý, điểm này lúc trước Triệu Nhan đã phát hiện, dù gì thì trường quân đội lớn như thế này, chỉ dựa vào mấy người bọn họ là không thể được.

Nói đến giáo quan của trường quân đội, Dương Hoài Ngọc và Trương Tái lại nhắc một người với Triệu Nhan, đó là phụ thân Dương Văn Quảng của Dương Hoài Ngọc, vị lão tướng này sau khi biết chuyện của trường quân đội, cung cấp, trợ gúp bọn họ rất nhiều, ví dụ như đa phần giáo quan của trường quân đội đều là tự ông chọn ra từ trong quân đội, không chỉ biết binh pháp, hơn nữa cũng có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú.

Vốn những giáo quan được Dương Văn Quảng chọn ra từ trong quân đội cũng là tiền đồ vô hạn, lúc bị đưa đến trường quân đội cũng vô cùng không tình nguyện, bởi bọn họ cảm thấy sau khi rời khỏi chiến trường, sẽ trở ngại đến cơ hội và tiền đồ lập công của mình, đối với việc này Trương Tái còn đích thân đến khuyên răn bọn họ, khó khăn lắm mới khiến họ chịu đến dạy học.

Theo thời gian trôi qua, các giáo quan này đã không còn người nào oán trách cuộc sống của trường quân đội nữa, dù gì thì so với trong quân đội, trường quân đội không chỉ thoải mái hơn, đồng thời đãi ngộ còn cao hơn trong quân đội, ngoài ra bọn họ cũng dần hiểu được tầm quan trọng của trường quân đội, biết được rằng cùng với sự phát triển của trường quân đội, vị trí của họ sẽ càng lúc càng quan trọng, thậm chí có thể đạt được địa vị cao hơn so với trong quân đội, hơn nữa còn không cần phải liều mạng trong chiến trường, chuyện tốt này muốn cầu cũng không cầu được đâu.

Ngay khi Triệu Nhan bọn họ nói chuyện, bỗng trong trường quân đội truyền đến một hồi tiếng chuông, lúc này đã giữa trưa rồi, không cần hỏi Triệu Nhan cũng đoán được, đây khẳng định là tiếng chuông nhắc nhở học viên ăn cơm trưa.

Quả nhiên, quản giáo trên giáo trường sau khi nghe thấy tiếng chuông, lập tức ra khẩu lệnh bảo học viên ngừng huấn luyện, sau đó cất giữ vũ khí ngay ngắn, nếu ở trường học thông thường khác, kế tiếp các học sinh sẽ như ong vỡ tổ đi ăn cơm, tuy nhiên trường quân đội lại không thể không có quy củ như vậy, học viên sau khi cất xong vũ khí, vẫn đứng chỉnh tề trong đội ngũ, sau đó các giáo quan sẽ dẫn họ chạy đến nhà ăn ăn cơm, sau đó xếp hàng đi lĩnh cơm, hết thảy đều giống như ở quân doanh.

Vừa hay Triệu Nhan cũng muốn nhìn xem thức ăn trong trường quân đội như thế nào, thế là hắn liền cùng Dương Hoài Ngọc, Trương Tái cùng đến nhà ăn, tự mình lấy một phần cơm, không giống với hậu thế chính là trong nhà ăn của trường quân đội, thức ăn không được tự chọn, nhà ăn làm gì thì ngươi ăn cái đó, hơn nữa đều phải ăn hết, nếu không sẽ bị quân pháp quan quở trách, làm không tốt còn có thể sẽ bị phạt đi quét nhà cầu.

Thức ăn chính của buổi trưa hôm nay là mỗi người hai cái màn thầu, mỗi cái nặng cỡ nửa cân, mặt khác còn có một chén lớn canh khoai lang, ngoài ra còn có thêm một món mặn và một món chay, lần lượt là thịt dê hầm và rau xanh luộc, Triệu Nhan ngửi thử, mùi vị không ngon lắm cũng không quá tệ, cái này cũng xem như không tệ rồi, dù gì thì cùng lúc làm thức ăn cho mấy trăm người, có thể nấu chín ăn không chết người là được.

Triệu Nhan lấy đồ ăn xong định tìm chỗ ngồi, lại không nghĩ tới bên cạnh bỗng có người kéo hắn lại nói: - Quận vương, ngươi cài bẫy bọn ta!

...

...

-- -- -- -- -- oOo-- -- -- -- --

Bình Luận (0)
Comment