Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 314 - Chương 316: Tại Sao Nàng Lại Ở Chỗ Này?.

Chưa xác định
Chương 316: Tại sao nàng lại ở chỗ này?.

Triệu Nhan và đám người Hô Diên Khánh ở nhà ăn nói chuyện rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ trường quân đội, đây cũng là qua sự đồng ý của Triệu Nhan, dù sao cũng là thời điểm khiến các học viên trường quân đội biết con đường bọn họ sau này phải đi như thế nào, và trường quân đội có tầm quan trọng đối với toàn thể Đại Tống ra sao. Đối với lần này Dương Hoài Ngọc và Trương Tái cũng không phản đối, kỳ thật trước khi Triệu Nhan trở về bọn họ đã cân nhắc đem những chuyện này công khai cho học viên, chỉ là không có Triệu Nhan gật đầu, bọn họ cũng không dám làm như thế.

Trong mấy ngày kế tiếp, Triệu Nhan gần như mỗi ngày đều ở trong trường quân đội, dù sao trường quân đội thật sự phát sinh rất nhiều thay đổi, tuyệt đối không phải một ngày là hắn có thể hoàn toàn tìm hiểu hết, mặt khác có nhiều chỗ cũng cần hắn tự mình đưa ra một số chỉ bảo, suy cho cùng dù nói thế nào hắn so với bọn Trương Tái cũng hơn hơn một ngàn năm kiến thức, cho dù đối với quân sự không hiểu nhiều, nhưng có nhiều chỗ giải thích so với bọn Trương Tái thì hắn có trình độ hơn.

Có điều hôm nay Triệu Nhan cũng không đến trường quân đội, bởi vì Âu Dương Uyển Linh đến đây, trước đó hắn và đối phương cũng đã hẹn rồi, để cho nàng đến biệt viện tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, đặc biệt hai vị thần y Tào Dật và Trực Lỗ Cổ sẽ ngụ ở đạo quán gần biệt viện, có bọn họ hỗ trợ điều trị, cũng có thể khiến cơ thể Âu Dương Uyển Linh khôi phục nhanh hơn.

Cũng chính vì nghênh đón Âu Dương Uyển Linh, Triệu Nhan và Tào Dĩnh các nàng đều chuẩn bị kỹ càng, thậm chí Tào Dĩnh còn vì đối phương dọn dẹp một viện tử, công chúa Bảo An và công chúa Thọ Khang cũng hết sức phấn khởi, lúc trước bởi vì các nàng liều lĩnh, khiến cho Âu Dương Uyển Linh thiếu chút nữa ngọc nát hương tan, tuy rằng cuối cùng Triệu Nhan gánh vác chuyện này, nhưng các nàng vẫn còn cảm thấy vô cùng áy náy, điều này cũng làm cho các nàng cũng muốn tự mình bù đắp sai lầm, hiện tại Âu Dương Uyển Linh đến biệt viện, cuối cùng đã cho các nàng một cơ hội.

Đợi đến buổi trưa, xe ngựa Âu Dương Uyển Linh cuối cùng cũng tới biệt viện, Tào Dĩnh và công chúa Bảo An, Công chúa Thọ Khang bọn họ đứng ở ngoài cửa nghênh đón, Triệu Nhan tuy rằng cũng muốn đi nghênh đón, nhưng Âu Dương Uyển Linh là một thiếu nữ chưa lấy chồng, hơn nữa lại là đến viếng thăm Tào Dĩnh, cho nên hắn nam chủ nhân cũng chỉ có thể tạm thời tránh đi một chút, để tránh người ta mượn cớ.

Thật không dễ dàng gì đợi Tào Dĩnh đưa Âu Dương Uyển Linh nghênh đón vào bên trong, Triệu Nhan tưởng rằng mình cuối cùng có thể cùng Âu Dương Uyển Linh nói mấy câu, đáng tiếc Tào Dĩnh các nàng và Âu Dương Uyển Linh nói không ngừng, đồng thời Âu Dương Uyển Linh giống như cũng rất thẹn thùng. Lúc nói chuyện căn bản không dám nhìn Triệu Nhan bên này, điều này làm cho Triệu Nhan cũng không biết làm sao, cuối cùng phải tự mình rời đi.

Hiện tại đã là giữa trưa, Triệu Nhan cũng không muốn lại đến trường quân đội, hơn nữa mấy ngày nay hắn đã hiểu rõ trường quân đội một cách toàn diện, đồng thời cũng cùng người trong trường quân đội lăn lộn quen mặt, bình thường trường quân đội quản lý có Trương Tái và Dương Hoài Ngọc như vậy đã đủ rồi, hắn đối với trường học này thật sự không có việc gì, cho nên kế tiếp hắn chỉ cần thỉnh thoảng đi một vòng là được rồi, không cần phải tự mình để thời gian đều tiêu phí ở trường quân đội.

Nghĩ đến trường quân đội, Triệu Nhan lại nghĩ tới Quân Khí Giám, lại nói tiếp hắn còn đảm nhiệm chức cố vấn Quân Khí Giám, gần một năm nay chưa từng đi Quân Khí Giám rồi, cũng không biết Thẩm Quát có phát minh vũ khí mới hay không, nỏ pháo mình phát minh có phải đã trang bị đến trong quân hay không? Xem ra mình phải tìm thời điểm nào đó bớt thời giờ đi xem một chuyến.

Triệu Nhan trong đầu nghĩ lung tung, dưới chân cũng bắt đầu chuyển động loạn ở trong biệt viện, tuy rằng một năm không tới nhưng toàn bộ biệt viện giống như cũng không có thay đổi lớn, tôi tớ lui tới nhìn thấy Triệu Nhan cũng đều khom mình thi lễ.

Phía sau nha đầu Tiểu Đậu Nha cũng vẫn như cũ chăm chú đi theo hắn, thỉnh thoảng từ trong lòng ngực lấy ra một miếng điểm tâm nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn, âm thanh bập môi trong miệng Triệu Nhan đều có thể nghe được rõ ràng, có khi Triệu Nhan ngửi được hương vị điểm tâm rất thơm, cũng quay đầu hướng về Tiểu Đậu Nha tỏ ý muốn ăn một miếng, tuy nhiên tiểu nha đầu rất ki bo, bình thường đều chỉ cho nửa miếng, như vậy so sánh với trước kia tốt hơn nhiều rồi đó, trước kia đều là Triệu Nhan phải hai ba lần mới có thể miễn cưỡng cho một chút, hơn nữa nàng còn tự mình ghi vào cuốn sổ nhỏ, buổi tối khi chơi bài dùng để trừ nợ.

Ở biệt viện dạo qua một vòng, cuối cùng Triệu Nhan cũng không biết làm sao lại đến trước cửa viện tử lúc trước lão Tô Mã nuôi dưỡng gia súc, sau lại trồng trong sân loại cây ngô và khoai lang, vì thế đã bị Dương Hoài Ngọc bọn họ trưng dụng, hiện tại Dương Hoài Ngọc đến trường quân đội, lão Tô Mã cũng có viện tử mới, cho nên cái nhà này hẳn là đã không có người ở.

Tuy nhiên khi Triệu Nhan đi vào trước cửa nhà này, lại phát hiện cửa sân không ngờ đã được mở ra, bên trong cũng truyền ra một vài tiếng vang, điều này làm cho Triệu Nhan thấy có chút kỳ quái, lập tức cất bước đi vào trong viện tử, kết quả lại nhìn thấy lão Tô Mã mang theo một thanh niên vừa đen lại vừa cường tráng, khỏe như trâu đang khai hoang đất trong sân, xem bộ dạng là muốn trồng thứ gì đó.

- Lão Tô Mã, các ngươi làm cái gì vậy?

Triệu Nhan cười đi lên trước hỏi, một năm không gặp, lão Tô Mã không có gì thay đổi lớn, thân hình cũng hết sức cường tráng, làm việc linh hoạt không ngờ không thua người thanh niên bên cạnh lão kia.

- Ôi, Quận vương ngài làm sao tới rồi hả?

Lão Tô Mã lúc này cuối cùng cũng thấy Triệu Nhan, lập tức vội vàng ném cuốc xuống, nhanh tiến lên vài bước hành lễ nói.

- Ha ha, hôm nay không có việc gì liền đi dạo, không ngờ nhìn thấy ngươi ở nơi này làm việc.

Triệu Nhan lại cười nói, ngay sau đó hắn lại có chút nghi ngờ nói:

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như là muốn đem cái sân này đều cày thành ruộng, ngươi tính ở trong này trồng loại gì à?

- Khởi bẩm Quận Vương, năm đó ngài cho hạt giống cây ớt trải qua hai năm gieo trồng, lão nô trong tay đã tích góp từng tí một không ít hạt giống, cái nhà này đất trồng rau cũng có chút không đủ, vừa rồi cái nhà này cũng không người ở, cho nên lão nô vừa muốn đem đất trong sân đều khai khẩn đi, tốt xấu cũng có hai mẫu đất, tất cả đều dùng để trồng cây ớt, tuy nhiên cho dù là như vậy hạt giống cây ớt vẫn trồng không xong.

Lão Tô Mã lập tức bẩm báo nói, lúc trước Triệu Nhan đưa cây ớt giao cho lão gieo trồng, hai năm qua ớt Triệu Nhan ăn tất cả đều xuất phát từ tay lão.

Tuy nhiên Triệu Nhan nghe đến đó cũng dở khóc dở cười, lập tức mở miệng nói:

- Lão Tô Mã, ban đầu bởi vì hạt giống cây ớt quá ít, cho nên ta mới để cho một mình ngươi gieo trồng, hiện tại hạt giống cây ớt nếu nhiều như vậy, ngươi vì sao chẳng chia ra cho người khác gieo trồng? Ví dụ như Thượng Thủy trang của Vương Thất bọn họ, bờ sông đất trồng rau có thể so với đất trong sân còn phì nhiêu hơn.

Nghe được Triệu Nhan nói như thế, lão Tô Mã lại có chút khó xử mà nói:

- Lúc trước Quận vương ngài nói cây ớt vô cùng quý báu, hơn nữa Quận vương cũng rất thích ăn, cho nên lão nô vẫn không dám đem hạt giống cây ớt truyền đi.

- Ha ha, vương phủ chúng ta cũng không chỉ kiếm tiền dựa vào cây ớt này, truyền đi thì truyền đi đi, mặt khác những người Thượng Thủy Trang đó cũng đều là tá điền vương phủ, để cho bọn họ trồng cũng không tính là dễ dãi người ngoài.

Triệu Nhan cười mở miệng nói, đối với cây ớt, bí đỏ và cà chua mấy thứ này, Triệu Nhan cũng không tính giữ bí mật, dù sao mấy thứ này và khoai lang cây ngô không giống nhau, cho dù truyền đi cũng chỉ là thêm mấy thứ rau quả mới mẻ, không tạo được ảnh hưởng quá lớn.

- Lão nô hiểu rồi, ta đây phải đi đem hạt giống cây ớt đưa cho Vương Thất bọn họ một ít!

Lão Tô Mã nghe được Triệu Nhan nói cũng lập tức trả lời, lão đang lo hạt giống cây ớt tự mình trồng không xong thì lãng phí, không ngờ Quận vương căn bản không cần quan tâm giữ bí mật.

- Tiểu nhân bái kiến quận vương!

Đúng lúc này, một thanh niên đen cường tráng cùng làm với lão Tô Mã cũng tiến lên hướng Triệu Nhan hành lễ nói, nghe âm thanh có chút quen thuộc, nhưng Triệu Nhan lại quan sát đối phương nửa ngày, sửng sốt không nhận ra thanh niên đen cường tráng này là ai.

Thấy Triệu Nhan lộ vẻ nghi hoặc, lão Tô Mã lập tức cười nói:

- Quận Vương không nhận ra Nhị Đản cũng rất bình thường, chẳng ai ngờ qua một năm y lớn nhanh như vậy.

- Ngươi... Ngươi là Nhị Đản?

Triệu Nhan nghe lão Tô Mã nói cũng hoảng sợ, vẻ mặt không thể tin nổi quan sát đối phương, hắn không nghĩ đến thanh niên đen cường tráng này không ngờ là Nhị Đản lúc trước kia vừa đen vừa gầy, lúc trước cũng là Triệu Nhan thương hại y, cho nên mới cho y đi theo lão Tô mã làm việc, không nghĩ tới một năm không gặp, dường như đối phương quả thực như là đổi thành người khác, tuy nhiên từ giữa lông mày đối phương mơ hồ còn có thể nhìn thấy Nhị Đản ngày trước.

Nhìn thấy Triệu Nhan kinh ngạc, Nhị Đản cũng là ngây ngô cười gãi gãi đầu nói:

- Một năm nay ở chỗ này của Tô Mã đại thúc ăn ngon ngủ thật là tốt, lại cùng Dương tướng quân học được chút võ nghệ, vóc dáng cũng liền lớn lên nhanh một tí.

Triệu Nhan vừa nghĩ cũng đúng là như thế, Nhị Đản vốn là ở vào thời kì lớn lên nhanh nhất, trước kia bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mới lớn lên vừa đen vừa gầy, hiện tại ăn no, lại thường xuyên rèn luyện, một năm trôi qua phát sinh thay đổi lớn như thế cũng rất bình thường, tỷ như trong trường quân đội đám người Hô Diên Khánh, cũng thay đổi y như thế.

- Cái nhà này cũng đừng có khai khẩn nữa, về sau ta khả năng còn dùng, vừa vặn Nhị Đản cũng ở đây, ngươi đi đem hạt giống cây ớt khiêng lên, chúng ta trực tiếp đưa đến chỗ Vương Thất, ta cũng muốn xem bọn họ trồng bí đỏ và cà chua thế nào?

Triệu Nhan lập tức đối với lão Tô Mã và Nhị Đản phân phó nói.

Nghe được Triệu Nhan chỉ bảo, Nhị Đản lập tức chạy như bay, chỉ trong chốc lát, liền khiêng hai bao tải to chạy trở về, trên trăm cân gì đó trên người của y cũng là nhẹ như không có gì, xem ra y đi theo Dương Hoài Ngọc luyện tập không có uổng phí, chỉ thân khí lực này cũng không phải là người thường có thể sánh bằng.

- Nhị Đản, ngươi đi theo Hoài Ngọc huynh ngoại trừ học tập võ nghệ ra, có học tập gì đó khác hay không?

Triệu Nhan vừa đi vừa thuận miệng hỏi, hắn cảm thấy Nhị Đản thật ra là một nhân tài, đứng ở quý phủ làm tôi tớ cả đời thật là đáng tiếc.

- Khởi bẩm Quận Vương, Dương tướng quân ngoài dạy ta võ nghệ ra, còn dạy ta biết chữ đọc sách, hơn nữa còn cho phép ta buổi sáng đi trường quân đội dự thính, hơn nữa tướng quân còn nói, chỉ cần năm nay ta có thể thông qua khảo hạch trường quân đội, liền hướng Quận Vương cầu tình để cho ta chân chính tiến vào trường quân đội.

Nhị Đản nghe được Triệu Nhan nói cũng phấn khởi mà đáp.

- Hả? Không ngờ động tác của Ngọc huynh thật ra rất nhanh, một khi đã như vậy, ngươi cố gắng đi học, nếu ngươi có thể đi vào trường quân đội, ngày sau lăn lộn thành đạt, bổn vương cũng nở mày nở mặt!

Triệu Nhan nghe đến đó trước là có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại cười to nói.

- Vâng! Tiểu nhân nhất định không phụ lòng quận vương cùng Dương tướng quân bồi dưỡng!

Nhị Đản cũng vẻ mặt trịnh trọng nói, lúc trước cha mẹ của y mất đi, y cảm thấy mình có thể tiến vào quận vương phủ sinh sống đã là hạnh phúc nhất, nhưng từ khi được Dương Hoài Ngọc mở mang tầm nhìn, y cũng có mục tiêu cao, phải là trở nên nổi bật, làm rạng rỡ tổ tông!

Triệu Nhan và Nhị Đản trò chuyện, rất nhanh liền đi tới bên sông Thanh Thủy, tá điền Vương Thất bọn họ mấy ngày nay cũng đều bận trồng rau, cho nên rất dễ dàng có thể tìm được y. Tuy nhiên cũng đúng lúc này, Triệu Nhan bỗng nhiên ở bên sông Thanh Thủy phát hiện một bóng dáng thướt tha, đợi cho thấy rõ dung mạo của đối phương, điều này làm cho hắn đầu tiên là sửng sốt không kìm nổi thấp giọng lẩm bẩm:

- Kỳ quái, tại sao nàng lại ở chỗ này?

Bình Luận (0)
Comment