Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 323 - Chương 325: Những Bé Gái Nghe Lén Ngoài Cửa Sổ.

Chưa xác định
Chương 325: Những bé gái nghe lén ngoài cửa sổ.

Trường tiểu học Thanh Thủy khai giảng ngày đầu, tổng cộng có 52 học sinh, trong đó học sinh ở Thượng Thủy trang có 38 người, ngoài ra có Tiết Lễ họ có 14 người, Triệu Nhan phân biệt chúng thành 1 lớp, học sinh ở Thượng Thủy trang không có cơ sở gì hết, cho nên được chia là lớp 1,14 người Tiết Lễ được chia là lớp 2.

Học sinh lớp 1 chủ yếu học về cách đọc viết Hán tự, đây là căn bản nhất, ít nhất cũng là viết hết chữ Hán thông dụng, ngoài ra Triệu Nhan cũng bắt đầu cho chúng biết chút về môn toán học, ví dụ là chữ số Ả Rập, với lại cộng trừ nhân chia đơn giản.

Còn đối với học sinh lớp 2 bọn Tiết Lễ, họ vốn đã không cần học chữ Hán nữa, thậm chí trên trình độ ngôn ngữ của họ cũng vượt hơn hắn, vốn là không cần Triệu Nhan giảng dạy, theo tình trạng này Triệu Nhan chủ yếu dạy họ chữ số, vào thời kỳ sau, chữ số được coi là chủ yếu trong tất cả các môn, thậm chí còn có thể phô trương mà nói, toàn bộ khoa học ở thế kỷ sau đều là dựa vào toán học mà thành lập, ví dụ như vật lý, hóa học, sinh học... cũng đều cần chữ số để lý luận.

Cũng vì biết tính quan trọng của chữ số ở thế hệ sau, cộng thêm giáo dục ở tiểu học chủ yếu là văn và toán là chính, cho nên Tiết Lễ họ chủ yếu học chữ số, hơn nữa sử dụng toàn là chữ số Ả Rập và ký hiệu giải toán.

Nói ra thì toán học ở thời cổ đại được cho là toán học, cũng là 1 trong lục nghệ mà Khổng Tử đề ra, thậm chí trong Quốc Tử Giám ở Đại Tống cũng có toán học chuyên môn, nhưng mà toán học ở cổ đại Trung Quốc lại có vấn đề lớn, thứ nhất là toán học không thành hệ thống, khiếm khuyết quy luật tính toán trong toán học, thứ 2 là cho dù có tính toán trong toán học thì vẫn là dùng văn chữ, như vậy tính ra không chỉ rất là phức tạp mà còn rất dễ sai, so sánh với nhau thì, chữ số Ả Rập và sử dụng ký hiệu tính toán, không chỉ có thể giản lược quá trình tính toán đồng thời càng làm cho tính toán thêm đơn giản rõ ràng hơn.

Tiết Lễ bọn học có căn bản tính toán nhất định, mới bắt đầu tiếp xúc với cách tính toán ký hiệu mới của hắn thì có chút không thích ứng, nhưng mà sau khi họ từ từ thuộc những ký hiệu và chữ số trong tính toán thì phát hiện ra cái tốt trong cách tính toán này, trước đây 1 câu hỏi phức tạp, bây giờ có thể sử dụng ký hiệu tính toán ra đáp án 1 cách dễ dàng, hơn nữa không phải là 1 cách, điều này khiến cho Tiết Lễ họ cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng bái phục vị thầy Triệu Nhan này.

Nhưng mà người lấy làm kinh ngạc thì phải kể đến Thọ Khang công chúa, nàng ta vốn dĩ chỉ là hiếu kỳ nên mới đến trường học, nhưng mà đến khi Triệu Nhan bắt đầu dạy cách tính toán mới thì Thọ Khang công chúa cũng như Tiết Lễ họ, nhanh chóng phát hiện ra sự tiện lợi và nhanh chóng của cách tính toán mới này, thậm chí nàng ấy còn cảm thấy trình độ tính toán bây giờ của mình có lẽ còn giỏi hơn thầy giáo dạy toán học trước kia.

Mặt khác, đều khiến Triệu Nhan không ngờ tới là, hắn lại có thể phát hiện ra thiên tài tính toán trong số những học sinh đó, người này chính là người em nhỏ nhất trong anh em nhà họ Tiết tên là Nhã Nhi, trước đó hắn phát hiện tiểu nha đầu này rất thông minh, đến sau khi cô bé học tính toán thì cô bé 8 tuổi này lại bộc lộ ra tài năng tính toán khiến cho người khác kinh ngạc, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thì vượt lên hẳn Tiết Lễ họ, thậm chí số học tiểu học mà hắn nói đã không thể thỏa mãn được trí tò mò của cô bé.

Nhìn Nhã Nhi có tài năng kinh ngạc như vậy, Triệu Nhan cảm thấy vui, đồng thời cũng không dám lãng phí tài năng của cô bé, cho nên lợi dụng thời gian sau khi học, hắn cũng bắt đầu dạy thêm cho Nhã Nhi, nói về toán học trung học có cấp độ khó hơn, kết quả là về sự nắm bắt công thức đó của Nhã Nhi khiến cho người khác kinh ngạc, thậm chí đôi khi hắn còn bị cô bé đưa ra câu hỏi khó làm khó hắn, dù gì trình độ toán học của hắn chỉ dừng lại ở trung cấp, sau khi hắn ra trường thì quên hết rồi, sau này e là làm giáo viên rồi cũng không nhớ lại nổi.

Có sự kích thích của thiên tài Nhã Nhi này, thêm vào các học sinh khác biểu hiện cũng rất tốt, điều này khiến cho hắn mỗi ngày đều đầy nhiệt huyết, cho dù sau này mấy học sinh đó có xuất hiện thiên tài hay không, nhưng ít nhất có thiên tài toán học Nhã Nhi ở đây, có thể truyền đạt kiến thức toán học mà mình mang đến từ thế hệ sau rồi.

Vào lúc buổi trưa ngày này sắp tan học, Triệu Nhan đến phòng lớp 1, sau đó viết hết những chữ Hán từ khi nhập học lên bảng, sau đó thực hiện 1 cuộc kiểm tra nhỏ, liền gọi tên nói:

- Vương Thái, trò đọc 1 lần chữ trên bảng đi.

Vương Thái là đứa con nhỏ nhất của Vương Thất, vừa đen vừa béo, không giống chút nào với Vương Thất cả, nhưng mà lại kế thừa được sự thông minh của Vương Thất, học cũng rất nhanh, là học sinh giỏi nhất trong số những học sinh đó, chỉ thấy sau khi cậu ấy đứng lên, lớn tiếng đọc to:

- Nhân, khẩu, thủ, đại, tiểu..

Vốn dĩ Vương Thái ban đầu đọc rất chính xác, nhưng mà khi đọc đến chữ “bạch” trong từ bạch sắc (màu trắng) thì lại đọc sai là từ “tự”, vốn dĩ đó cũng không có gì, nhưng mà bên ngoài lại có tiếng cười thanh thúy, nghe ra thì có vẻ là tiếng cười của 1 cô bé, kết quả là làm cho mặt của Vương Thái đỏ lên, sau đó lại rất căng thẳng, lại sai thêm mấy chữ, cuối cùng khó khăn lắm mới đọc xong.

- Ừ, ngồi xuống đi, sau này đừng để bị bên ngoài làm phân tâm, sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của mình!

Triệu Nhan nhìn thoáng qua Vương Thái nói, còn đối với tiếng cười ở bên ngoài thì hắn không có quan tâm, vẫn gọi thêm 1 người khác đứng dậy đọc, kết quả là ai đọc sai chữ, ở bên ngoài đều phát ra tiếng cười.

Đối với những nữ hài ở bên ngoài, Triệu Nhan đã phát hiện ra trong ngày thứ 2 khai giảng, những cô bé này đều là những đứa trẻ ở Thượng Thủy trang, vốn dĩ là có thể đến học, nhưng mà những người ở niên đại này đều trọng nam khinh nữ, nghĩ là nữ nhi sau này là của người khác, cho nên không xem trọng, và cũng không muốn con gái của mình ngồi chung với 1 đám nam nhi, sợ nếu bị bại danh tiết thì sau này không gả được, điều này khiến cho những người ở Thượng Thủy trang đến học đều là nam nhi.

Nhưng mà hộ nông dân quản giáo con cái của mình cũng rất dễ, cho dù là nữ nhi thì mỗi ngày cũng có thể chạy lòng vòng, đôi khi cũng phải phụ làm việc, cũng chính vì thế mà những cô bé đó nhìn thấy anh hoặc em trai mình đi học, họ lại muốn học, cho nên trong ngày thứ hai mở lớp, có mấy cô bé gan dạ chạy đến bên ngoài phòng học lén học, mới ban đầu thì chỉ có 1-2 người, nhưng mà sau này thì càng ngày càng nhiều. Triệu Nhan cũng từng muốn cho họ vào học, nhưng tiếc là vừa mới mở cửa sổ thì họ lại chạy mất, kêu người chuyển lời cho họ cũng vô ích. Cuối cùng cũng chỉ có thể để họ vậy.

- Thành tích kiểm tra hôm nay không tốt lắm, những người nhìn sai chữ thì sau khi về nhà, những chữ mình đọc sai viết 10 lần, ngày mai thầy kiểm tra.

Đợi đến sau khi mọi người kiểm tra xong, lúc này Triệu Nhan mới mở miệng nói, sau đó phát lại những tờ giấy trong tay mình cho họ, trên giấy viết lại toàn bộ chữ trong kiểm tra hôm nay, cho họ dễ kiểm tra xem chữ nào họ viết sai, về nhà viết lại.

Nghe được lời dặn dò của Triệu Nhan, học sinh bên dưới cũng đáp lại 1 tiếng, thậm chí tai thính của Triệu Nhan cũng nghe được tiếng trả lời ở bên ngoài của các cô bé, xem ra trong số đó có người cũng không thể nhìn chữ ra được hết, đáng tiếc là họ nhát gan quá, không dám tiếp xúc với Triệu Nhan, khiến cho hắn cũng không biết họ học ra sao?

Tuy nhiên điều mà hắn không nghĩ ra là vào lúc hắn phát lại bài kiểm tra cho bên dưới thì bỗng nhiên chỉ thấy cửa sổ trước mặt có 1 cái đầu nhỏ, mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, tuy da có chút đen, nhưng mà mặt mũi rất sạch sẽ, tóc dài được cột lên đơn giản, có chút giống tóc đuôi ngựa ở đời sau.

Đây là cô bé khoảng 7-8 tuổi, chỉ thấy ánh mắt đối phương có chút e sợ nhìn Triệu Nhan, sau đó lại sợ hãi rụt về, sau 1 hồi, lại gan dạ đưa đầu ra 1 lần nữa, ánh mắt không dám nhìn trực diện với Triệu Nhan, nhưng mà lại ấp a ấp úng mở miệng nói:

- Quận… quận vương, có thể… có thể cho chúng tôi 1 tờ giấy viết chữ không? Chúng tôi chỉ cần 1 tờ là đủ rồi!

Nhìn thấy cô bé này lại dám chủ dộng nói chuyện với hắn, khiến hắn có chút bất ngờ đồng thời cũng có chút vui sướng, liền cười và đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn, phát hiện những cô bé ở bên ngoài nghe bài có đến 20-30 người, vì thế cười và đưa giấy ở trong tay hắn cho họ nói:

- Ở đây còn dư 10 mấy tờ, các ngươi lấy đi!

Nhìn thấy đối phương nhận lấy giấy, Triệu Nhan xoay lưng mở cái tủ ở sát tường trong phòng học, trong đó có để những viên phấn và bảng đen chưa phát hết, hắn từ trong đó lấy ra 1 ít đưa ra bên ngoài cửa sổ nói:

- Những viên phấn và bảng đen này các ngươi đều cầm lấy đi, ngày mai viết những chữ không nhớ ra bảng rồi nộp qua đây, thầy kiểm tra!

- Dạ!

Nghe được lời nói của hắn, cô bé kia trả lời 1 tiếng, nhận lấy viên phấn và bảng đen của hắn, sau đó Triệu Nhan lại đi lại mấy lần, phát phấn và bảng cho mỗi cô bé, tuy là các cô bé không dám vào lớp học, nhưng mà trong khoảng thời gian này thì ngày nào cũng đến, trong lòng của hắn, sớm đã xem họ là học trò của mình rồi.

Tiếp đó Triệu Nhan tuyên bố lớp 1 ngồi nghỉ giải lao, sau đó lại qua bên Tiết Lễ bên này bố trí bài tập, thật ra là những bài toán cho họ luyện tập, nhưng mà những bài tập này với Nhã Nhi chẳng có tác dụng gì, mỗi tối Triệu Nhan đều lấy 1 chút thời gian giúp cô bé phụ đạo thêm.

Sau khi bận rộn xong công việc ở trường, hắn lúc này có chút mệt quay về biệt viện, tuy là cả trường chỉ có 2 lớp, nhưng mà giáo viên thì chỉ có mình hắn, cho nên mấy ngày nay cảm thấy rất mệt. Đôi khi hắn cũng muốn tìm người chia sẻ 1 chút, ví dụ như lớp 1 chỉ học chữ, hoàn toàn có thể kiếm người đã từng học qua dạy họ, nhưng mà nhất thời hắn không thể tìm được người thích hợp, chỉ có thể 1 mình mình đỡ lấy.

Triệu Nhan mệt mỏi trở về biệt viện, lúc này Tào Dĩnh họ đã chuẩn bị xong cơm tối, đợi hắn về bắt đầu ăn, nhưng mà lúc hắn ngồi xuống, vừa chuẩn bị cơm tối thì bỗng nhiên thấy lão Phúc vội vàng chạy vào bẩm báo:

- Quận Vương, có chuyện lớn rồi, bên trường quân đội xảy ra chuyện rồi!

Bình Luận (0)
Comment