Ẩn nương rất tức giận. đặc biệt là khi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, vội vàng chạy ra mở cửa thì lại thấy bị vẽ bậy bạ lên cái cửa sơn đen, điều này khiến cho cô ta không màng đến thân phận thục nữ ngày thường của mình, chống nạnh đứng trước cửa bắt đầu chửi rủa.
Đây là Ẩn nương đi theo tiểu nương tử của nhà cô ta dọn đến Thượng Thủy trang, học theo những bà cô trong thôn trang, nhưng mà cô ấy vẫn là tiểu cô nương, giọng nói không có bằng những bà trong trang, cách chửi cũng ít, nói qua nói lại cũng có 1 câu:
- Đừng để ta bắt được các ngươi, nếu không cho các ngươi biết tay.
Kết quả là bị những cậu bé trong rừng trúc cười, đợi đến Ẩn nương thờ phì phò đi đến rừng trúc thì những cậu bé phá phách ấy đã chạy đến mất bóng dáng rồi.
- Ẩn nương, muội làm gì vậy? La lớn ầm ĩ không sợ người ta cười hả?
Đúng vào lúc này, Nhan Ngọc Như khi đi đến cửa nhìn thấy Ẩn nương thở phì phò, không kìm nổi mở miệng hỏi, giọng nói có chút trách mắng, dù gì hồi nãy khi Ẩn nương chửi mắng cũng có làm cô ấy hoảng sợ, hơn nữa cho người khác thấy cũng không tốt.
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ xem cửa của nhà chúng ta, những cậu bé nghịch ngợm trong thôn trang suốt ngày vẽ bậy lên đây, thời gian gần đây muội lau chùi nhiều lần rồi, nhưng mà mỗi lần lau sạch sẽ xong lại bị chúng nó vẽ lên.
Ẩn nương lúc này có chút uất ức nói, cô ấy cũng không biết là từ lúc nào trở đi, những đứa bé trong trang bắt đầu vẽ bậy lên cửa nhà mình, cô ấy đã mấy lần muốn bắt chúng, nhưng mà những đứa trẻ đó thật phá phách, chỉ cần nghe có tiếng động là chạy vào rừng trúc, mỗi lần cô ấy ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Nhan Ngọc Như nghe được lời nói của Ẩn nương lại mỉm cười nói:
- Đều là con nít mà, Ẩn nương hà tất phải tính toán với chúng, trên cửa lại có sơn màu, dơ thì lau lại thôi, dù gì cũng không có phí cái gì.
Nhan Ngọc Như nói xong quay người trở vào trong viện tử, đích thân đánh nước ra, Ẩn nương thấy vậy liền vội vàng chạy lên giúp đỡ, hai chủ tớ nhắc nước đến trước cửa, khi định lấy khăn lau thì bỗng nhiên Nhan Ngọc Như hoảng hốt nói nhẹ:
- Chờ chút, đây đúng là những đứa trẻ ở thôn trang vẽ bậy lên?
- Chắn chắn rồi, tuy là muội không có nhìn thấy bóng người, nhưng mà muội nghe được giọng nói của chúng, chính là những đứa trẻ trong thôn trang, mỗi người đều rất quậy phá, lần sau nếu muội bắt được chúng, sẽ cho chúng biết tay!
Ẩn nương lại thở phì phò nói, nói xong lấy khăn lau cửa.
- Đợi 1 chút, cái này có thể không phải là vẽ bậy mà là giống những chữ mà mình không biết.
Nhan Ngọc Như lúc này lại ngăn Ẩn nương lại, đồng thời nhìn những chữ không biết ở trên cửa đến xuất thần, cô ấy lúc nào cũng tự phụ bác học, đối với văn tự ở các nước cũng có biết chút, nhưng mà lại không thể nhận biết được những ký hiệu văn tự ở trước mặt.
- Tỷ tỷ, nhất định là nghĩ nhiều rồi, tuy là Thượng Thủy trang giàu hơn những thôn trang chút, nhưng mà cả thôn trang cũng không thể kiếm được nhiều người biết chữ, đây nhất định là chúng vẽ bậy lên, tuyệt đối không thể là văn tự.
Ẩn nương nghe đến đây cười và nói, trước đây cô ấy xuất thân từ gia đình nghèo, sẽ biết được người nghèo có thể ăn no mặc ấm là rất tốt rồi, làm gì biết chữ nữa chứ.
- Không đúng, Ẩn nương muội xem ký hiệu 2 vòng tròn này chồng lên nhau, ở hàng này xuất hiện nhiều lần rồi, ngoài ra những ký hiệu chữ khác cũng xuất hiện lặp lại, chỉ có là có ít có nhiều, nếu như là vẽ bậy thì tuyệt đối không xuất hiện tình trạng như vậy đâu, ngược lại khi ta viết chữ, sẽ hay viết những chữ lặp lại.
Nhan Ngọc Như rất khẳng định nói, năng lực quan sát của cô ấy đó giờ cũng rất nhạy cảm, đặc biệt là tình trạng những ký hiệu trước mặt lặp lại nhiều như vậy, tự nhiên sẽ nhìn ra thôi.
Ân nương là 1 nha đầu cẩu thả, cho nên cô ta trong thời gian dài không có phát hiện trên đó có thể là loại văn tự nào đó, nhưng mà cô ấy cũng không ngu, nghe được lời nhắc nhở của Nhan Ngọc Như, cũng nghiêm túc quan sát 1 chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý nói:
- Tỷ tỷ thật thông minh, chỉ 1 chút thôi là nhìn ra được sự ẩn giấu bên trong, nhưng mà những đứa trẻ trong thôn trang sao lại biết chữ chứ, hơn nữa những văn tự này là ở đâu ra?
- Nhũng chữ này tỷ cũng không biết, nhưng mà nếu như là do những đứa trẻ trong thôn làng viết thì, nghĩ là nhất định trong làng sẽ có người biết được nguyên do trong đó, có thời gian thì muội đi hỏi thử đi, cho những đứa trẻ đó đừng đến viết nữa là được rồi.
Nhan Ngọc Như nói xong lấy khăn bắt đầu lau chùi, tuy cô ấy có chút hiếu kỳ với những văn tự kỳ lạ đó, nhưng cũng không có để tâm lắm, dù gì hoàn cảnh hiện tại của cô ta, có thể tự lo cho mình là tốt rồi.
Ẩn nương nghe đến đây trả lời tán thành 1 tiếng, bắt đầu phụ lau giúp Nhan Ngọc Như, sau khi lau sạch sẽ rồi, mặt trời cũng lặn xuống, cũng đến thời gian nấu cơm rồi, nhưng mà lúc này Ẩn nương có chút khó xử nói với Nhan Ngọc Như:
- Tỷ tỷ, gạo và mì của chúng ta không còn nhiều rồi, tiền cũng sắp tiêu hết rồi, nếu cứ tiếp tục vậy thì e là chúng ta sẽ phải chịu đói thật.
Nghe được lời nói của Ẩn nương, trên mặt Nhan Ngọc Như lộ ra vẻ lo lắng, nhưng mà cô ấy nhanh chóng lại lộ ra nụ cười sáng lạn nói:
- Ẩn nương không phải hôm nay hái nhiều rau dại về hả, rửa sạch sẽ thêm ít mì trắng vào nấu cũng ngon đấy, còn đối với chuyện tiền bạc thì muội đừng lo nữa, tỷ sẽ nghĩ cách.
- Ưm, tỷ tỷ cũng đừng quá vội vàng, nếu thật sự không được thì muội đi biệt viện của Quảng Dương Quận vương hỏi, trong biệt viện có nhiều người vậy, cũng cần có người giặt đồ, đến lúc đó muội có thể giúp họ giặt đồ kiếm tiền, tiết kiệm chút thì cũng nuôi sống được tỷ tỷ và muội.
Ẩn nương lúc này mở miệng khuyên, đối với hoàn cảnh hiện giờ, cô cũng rất hiểu rõ, cũng biết Nhan Ngọc Như vì nuôi gia đình mà suy nghĩ nhiều, tiếc là cô ấy là 1 tiểu cô nương không giúp được gì, chỉ có cách giúp người ra giặt đồ là cách tốt nhất.
- Ha hả, vẫn là Ẩn nương có cách, nếu như tỷ tỷ thật sự không nghĩ ra cách thì 2 tỷ muội mình đi giặt đồ đi!
Nhan Ngọc Như nghe được Ẩn nương nói vậy không kìm lòng được cười và nói.
Nhưng mà trong lòng Nhan Ngọc Như biết rõ là ý tưởng này không thể thực hiện được, cho dù trong biệt viện của Quận Vương tuy là nhiều người, nhưng đa số đều là đầy tớ, những người này vốn là để hầu hạ cho người khác, làm gì có tuyển người về giặt đồ nữa chứ? Còn đối với các quản sự thì sẽ có người khác giúp họ giặt đồ, hơn nữa sau khi họ đến, cũng không thấy những người trong biệt viện đưa y phục cho những người phụ nữ trong Thượng Thủy trang giặt, vì thế có thể thấy trong biệt viện không có nhu cầu như vậy, chỉ là vì không muốn Ẩn nương thất vọng, cô ấy mới không nói chuyện mình đoán được ra.
Ẩn nương tuổi còn nhỏ, cũng rất đơn thuần, nghe được Nhan Ngọc Như khen suy nghĩ của mình, liền rất vui mừng, nhảy tưng từng vào nhà bếp nấu cơm, sau khi đợi cô ấy đi rồi, Nhan Ngọc Như lại thở dài, lau sạch những vết dơ còn sót lại, rồi quay về căn phòng của mình.
Phòng ngủ của Nhan Ngọc Như thiết kế rất đơn sơ, ngoài vị trí cửa sổ có 1 cái bàn trang điểm thì chỉ có 1 cái bàn, 1 cái ghế và 1 cái giường, trên giường trải qua 1 tấm nệm trắng tinh, chăn gối ở trên đó cũng gọn gàng, ngoài ra ở trên giường còn để 1 cái giỏ làm bằng tre, trong giỏ có để 1 tấm vải thêu chưa thêu xong, chỉ thấy Nhan Ngọc Như đi đến bên giường lấy miếng vải chưa thêu xong lên nhìn, đoán là phải 10 ngày nữa mới xong, khiến cô ấy nản lòng, với hoàn cảnh gia đình thì e là không thể chống chọi đến 10 ngày, hơn nữa tuy cô ấy tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, nhưng mà thêu thì không giỏi lắm, những tác phẩm sau khi thêu ra cũng không bán được giá cao.
Nghĩ đến như vậy, Nhan Ngọc Như lại thở dài, nuôi gia đình bằng nghề thêu là cách duy nhất cô ấy nghĩ ra, chỉ là xem ra, bản thân không phù hợp, càng không thể nhờ đó mà nuôi gia đình được.
Vốn theo thân phận trước đây của cô ta, sẽ không đi đến hoàn cảnh này, chỉ là cô ấy cũng có nổi khỗ của mình, ban đầu cũng rất khó khăn mới có thể thoát ra khỏi thanh lâu, vốn nghĩ là có thể làm lại từ đầu, tiếc là cô ấy không thể thoát khỏi sự khống chế của người khác, không những bị lạc đến Thượng Thủy trang nơi có biệt viện của Triệu Nhan, hơn nữa còn không có đồng xu nào, may là cô ấy có mang theo trang sức đắt tiền, mới có thể miễn cưỡng chống chọi đến bây giờ.
Nghĩ đến trang sức của bản thân, Nhan Ngọc Như lại nhìn sang bàn trang điểm ở cạnh cửa sổ, liền nhanh chóng đi qua đó, sau đó mở hộc tủ trong bàn ra, tiếc là trong đó trống không, thậm chí ngay cả trên đầu của cô ấy bây giờ chỉ gắn 1 cây trâm tre, ngoài ra thì không còn trang sức nào, nhưng mà cuối cùng ánh mắt của cô ấy lại nhìn sang cái gương đồng ở trên cái bàn trang điểm, tấm gương đó tuy không phải là vật đắt tiền, nhưng mà cũng có thể đáng 1 ít tiền, hai ngày nữa để Ẩn nương đi cầm, có thể đổi được chút mì và gạo chống đỡ thêm 1 thời gian.
Thật ra Nhan Ngọc Như còn có 1 con đường cuối cùng, chính là làm lại nghề cũ, chỉ cần đàn 1 bài, thì có thể đổi lại rất nhiều tiền, nhưng mà Nhan Ngọc Như đã chán ghét cuộc sống như thế rồi, cô ấy thà chết cũng không từ bỏ tự do và tôn nghiêm mà mình khó khăn lắm mới có được.
Ẩn nương rất nhanh đã làm xong món rau dại, tuy là thiếu chút muối, nhưng Nhan Ngọc Như lại ăn rất ngon, lâu lâu lại nói giỡn với Ẩn nương, Ẩn nương có tính cách lạc quan, chỉ cần có cơm ăn, rất nhanh là quên đi những khó khăn ở trong nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ẩn nương làm xong cháo loãng, bản thân chỉ múc nước ở trên đó, để dành gạo ở bên dưới cho Nhan Ngọc Như, hơn nữa cô ấy sợ Nhan Ngọc Như không ăn, cố tình uống hết nước canh ở trên cháo rồi chạy ra ngoài, khiến cho Nhan Ngọc Như không ăn cũng phải ăn.
Ẩn nương sau khi chạy ra khỏi nhà, liền nhớ đến những đứa trẻ vẽ bậy lên trên nhà mình, liền đến thôn trang hỏi thăm chút, kết quả là Ẩn nương nhanh chóng hỏi thăm được, thì ra nhiều đứa trẻ trong thôn trang đã đi học bổ túc ở trường tư thục do Quảng Dương Quận Vương mở, học nhiều thứ kỳ lạ, những ký hiệu trên cửa của cô ấy chính là những đứa trẻ đi học viết, vì cô cũng thấy được những ký hiệu đó ở trên nhà người khác ở thôn làng.
Tìm được kẻ phá rối rồi, tuy là không biết cụ thể là đứa nào vẽ, nhưng mà Ẩn nương nghĩ ra được 1 cách, chính là cáo trạng cho thầy giáo ở trường tiểu học Thanh Thủy, để thầy giáo cảnh cáo chúng không được vẽ bậy, chỉ là cô ấy không biết thầy giáo ở đó chính là Triệu Nhan, nếu không e là cô ấy không dám đi cáo trạng.