Kỳ thực phương pháp chế tạo gương chủ yếu là phương pháp mạ bạc hóa học, nhưng tiếc là đó lại cần có bạc nitric, Triệu Nhan căn bản không tìm được, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy khác, đó chính là phương pháp dán giấy bạc, sau đó rưới thủy ngân vào giữa giấy bạc và kính, im lặng chờ một hồi, một phần thiếc sẽ bị thủy ngân nung chảy, sau đó sẽ dính vào kính. Tới khi đó quét thêm một lớp thủy ngân phòng bị trôi là được.
Đương nhiên phương pháp trên cũng có khuyết điểm rất lớn, đó chính là khi chế tạo gương dễ sinh ra bọt khí, từ đó không thể chế tạo thành tấm gương lớn được. Người Venice trong lịch sử kiếp trước chính là dùng phương pháp này để chế tạo gương, kết quả là khiến cho gương càng ngày càng đáng giá tiền, thậm chí một tấm gương to bằng quyển sách cũng có giá trị liên thành.
Nhưng có khuyết điểm cũng không sao cả, chỉ cần có thể chế tạo được ra gương là được. Hơn nữa, bất kỳ kỹ thuật khi vừa xuất hiện đều không phải là hoàn mỹ, yêu cầu mọi người vận dụng trí tuệ và thời gian vào cải tiến. Vì vậy đám người Tào Dật sau khi nhận được phương pháp chế tạo gương này của Triệu Nhan, giống như nhặt được bảo vật. Mấy người lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để tổ chức nhân thủ thực nghiệm, chỉ cần thực nghiệm thành công, lập tức có thể thành lập phường gương kính. Nên nhớ, trước đây họ chỉ dựa vào việc buôn bán kính đã kiếm được khoản tiền lớn rồi. Nếu lại có gương kính nữa, tuyệt đối có thể mang lại thu nhập khổng lồ cho đạo môn.
Ngoài ra, giá trị đáng phải nhắc tới là đạo môn đã ở gần kinh thành mở một phường thủy tinh. Nghe nói quy mô rất lớn, chỉ riêng thợ thủ công đã có gần nghìn người. Mặt khác, nó cũng đã bắt đầu sản xuất thủy tinh rồi, hiện tại ngoài chợ trong kinh thành đã xuất hiện sản phẩm thủy tinh, đều từ đây mà ra. Nếu phương pháp chế tạo gương có thể thực hiện được, họ sẽ xây dựng phường gương nữa gần phường thủy tinh.
Giải quyết được vấn đề gương kính, Triệu Nhan lại nghe thấy xảo thủ Lưu giới thiệu một chút về tiến độ chế tạo kính hiển vi, vấn đề gặp phải và phương pháp giải quyết. Nhìn chung, loại kính hiển vi phiên bản Đại Tống này xét về mặt lý luận có lẽ là cũng được, chỉ có điều hàng mẫu hiện tại vẫn chưa hoàn thành, ai cũng không thể bảo đảm được hiệu quả thế nào.
Triệu Nhan loanh quanh bên kính hiển vi cả buổi chiều. Ngoài giải quyết một số vấn đề về mặt chế tạo kính hiển vi ra, ngoài ra, hắn còn vô cùng thích thú với việc khuếch trương thần thoại đạo giáo của đám người Tào Dật. Bởi vì theo như hắn thấy, đây đơn giản chính là một kết cấu bối cảnh tiểu thuyết thần thoại được biên tập trong đạo môn. Hơn nữa còn tập trung lượng lớn tinh anh trong đạo môn, cho nên hắn rất muốn xem xem sức tưởng tượng của nhiều người như vậy tập trung lại với nhau sẽ tạo ra hệ thống thần thoại gì?
Nhưng tiếc là, Triệu Nhan dù là tôn tế của Tào Dật, hơn nữa quan hệ với đạo môn cũng vô cùng thân cận, nhưng dù sao hắn không phải là người của đạo môn, theo ước định của đám người Tào Dật và Trương Tự Tông, Lưu Hỗn Khang phải là nhân tài trong đạo môn mới có thể tham gia vào chuyện này. Cho nên, Triệu Nhan muốn biết tiến trình của chuyện này cũng rất dễ, đó chính là nói gia nhập đạo môn, chưa biết chừng không cần phải làm đạo sỹ, chỉ cần làm một cư sỹ là được rồi. Tuy nhiên, Triệu Nhan lại không muốn gia nhập vào bất kỳ đạo Phật, môn phái nào, cho nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ thôi.
Thấy trời đã ngả về tây, Triệu Nhan lúc này mới dẫn Thù Nhi cáo từ đám người Tào Dật, sau đó mua rất nhiều đồ ăn vặt ngoài chợ mang về, Tiểu Đậu Nha và nha đầu Mịch Tuyết thích nhất là những thứ này.
Khi Triệu Nhan quay trở về biệt viện, đám người Tào Dĩnh và Đức Ninh Công chúa cũng vừa mới kết thúc đánh mạt chược. Trong đó Đức Ninh Công chúa và Bảo An Công chúa, Thọ Khang Công chúa đều vui mừng vô cùng, duy chỉ có Tào Dĩnh là có chút không vui. Triệu Nhan thấy thế liền bước lên hỏi: - Nương tử hôm nay thua bao nhiêu?
- Khanh khách, Dĩnh nhi muội muội hôm nay vận may không tốt, trong bốn người chỉ có một mình nàng ấy thua. Hôm nay vừa vặn thua 30 quan. Không chờ Tào Dĩnh lên tiếng, chỉ thấy Đức Ninh Công chúa lại bật cười nói trước. Nhìn dáng vẻ của nàng, có lẽ Tào Dĩnh đã thua 30 quan phần lớn đều rơi vào trong tay nàng rồi.
- Ha ha, mới 30 quan, không sao, hôm nay phu quân ta kiếm được khoản thu nhập lớn từ đạo môn, tuyệt đối còn dày hơn là than tổ ong của Tào gia! Triệu Nhan nghe tới đây lại bật cười lớn nói. Ba mươi quan tuyệt đối không phải là ít, đối với người bình thường mà nói đã là khoản tiền khổng lồ rồi. Nhưng đối với đám người Tào Dĩnh mà nói cũng chỉ có mấy tháng tiền tiêu vặt. Tuy nhiên, hôm nay Triệu Nhan và đạo môn đã bàn xong vụ làm ăn gương kính, chút tiền nhỏ nhặt này không đáng nhắc tới.
Nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy, đám người Đức Ninh Công chúa cũng không khỏi hoảng sợ. Trong đó Tào Dĩnh lại cướp lời nói trước: - Phu quân định làm ăn gì với đạo môn? Lại còn nhiều hơn so với than tổ ong của Tào gia chúng ta nữa ư?
Nên nhớ ngày xưa Tào gia dựa vào than tổ ong mà đánh bại Cao gia, từ đó độc bá việc cung cấp than tổ ong của kinh thành. Mặc dù sau này xuất phát từ suy nghĩ của tướng môn, một phần cung ứng than cũng đã chia lại cho Cao gia rồi, nhưng vẫn chiếm đại đa số trong ngành than của kinh thành. Số tiền thu được hàng năm cũng là một khoản tiền lớn, trong đó Triệu Nhan cũng chiếm hơn 2 phần, chỉ cần khoản lợi nhuận này cũng đủ để vương phủ trở thành phú hào trong quý tộc rồi. Cho nên Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan nói còn kiếm tiền hơn than tổ ong, nhất thời cũng có chút nghi ngờ.
- Ha ha, chuyện này nói ra cũng thật đúng lúc, nếu không phải hôm nay vừa lúc gặp chuyện, bản thân ta cũng suýt chút nữa đã quên mất còn có một mối làm ăn có thể kiếm tiền như vậy! Triệu Nhan nói xong liền nói lại chuyện gương kính một lượt.
Đối với gương kính mà nói, con người ở đây ngoài Đức Ninh Công chúa ra, những người khác đều tận mắt nhìn thấy rồi, chính là tấm gương nhỏ đó phía trên chiếc kính hiển vi của Triệu Nhan. Mặc dù chỉ bằng sợi dây đồng, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ hình người, thậm chí Tào Dĩnh đã vài lần muốn chiếm lấy chiếc gương nhỏ này làm của mình. Nhưng nếu chiếc gương cho nàng rồi, kính hiển vi sẽ không thể dùng được nữa, cho nên cho dù Triệu Nhan có đồng ý, đám người Tào Dật cũng tuyệt đối không đồng ý.
- Phu quân, chàng nói sau khi gương kính được chế tạo ra, quả thực là có thể giống như tấm gương trên kính hiển vi đó không? Có thể soi rõ hình người chứ? Tào Dĩnh sau khi nghe Triệu Nhan nói xong, liền hỏi. Về tấm gương trên kính hiển vi nàng cũng đã mơ ước lâu rồi, nếu không vì tổ phụ e là nàng đã ra tay cướp lấy rồi.
- Đương nhiên rồi, nhưng về độ nét, với kỹ thuật hiện nay của đạo môn chế tạo ra gương có lẽ sẽ không thể bằng được với chiếc gương trên kính hiển vi đó được. Song lại có thể to hơn và rõ hơn, chờ sau khi có hàng mẫu ra, nhất định trước tiên sẽ tặng nương tử và mấy vị tỷ tỷ dùng thử! Triệu Nhan liền nói. Đối với tâm tư của Tào Dĩnh hắn hiểu hơn bất cứ người nào khác.
- Tốt quá rồi, cảm ơn phu quân (tam đệ). Triệu Nhan vừa nói dứt lời, đám người Tào Dĩnh và Bảo An Công chúa cũng liền hứng khởi nói. Thân là phụ nữ, e là không ai có thể từ chối một tấm gương soi rõ nét cả.
- Tam đệ, các ngươi đang nói cái gì thế? Sao ta nghe không hiểu gì hết. Gương kính đó là thế nào? Lúc này Đức Ninh Công chúa đầy mịt mờ nói. Cô chưa nhìn thấy gương, đương nhiên cũng không biết được gương có nghĩa là gì rồi.
- Nương, gương kính chính là một loại gương còn rõ nét hơn gương đồng gấp nhiều lần. Cậu muốn hợp tác với những đạo trưởng đó để chế tạo ra, xem ra có lẽ có thể kiếm được không ít tiền đâu. Lúc này Thù Nhi lại cướp lời nói trước. Lúc trước Triệu Nhan và Tào Dật thương lượng về chuyện gương kính, nó vẫn luôn đứng bên cạnh, đương nhiên là rõ hơn bất kỳ ai rồi.
Đức Ninh Công chúa nghe lời giải thích của con trai bỗng sáng mắt lên, tiếp theo đó lại trách Triệu Nhan: - Tam đệ ngươi cũng thật là, vụ làm ăn tốt như vậy sao lại không nghĩ tới nhà chúng ta trước chứ?
Đối với việc trì gia hữu đạo của Đức Ninh Công chúa, Triệu Nhan cũng sớm đã nghe thấy tiếng rồi. Nhưng lúc này hắn lại bất đắc dĩ đáp: - Đại tỷ, gương kính là trên danh nghĩa, khi chế tạo cần phải dùng tới thủy tinh, nhưng việc chế tạo thủy tinh hiện giờ đều nằm trong tầm kiểm soát của đạo môn. Cho nên, cho dù là ta có hiểu cách chế tạo gương kính cũng chỉ có thể hợp tác với họ thôi.
Đức Ninh Công chúa cũng không phải là người không biết lý lẽ, nghe Triệu Nhan nói như vậy cũng hiểu. Nhưng sau đó cô lại lên tiếng: - Việc chế tạo gương kính thì thôi đi, nhưng sau này tam đệ phải giúp tỷ tỷ làm ít gương kính đấy. Thứ này vận chuyển tới phương nam hoặc ra biển chắc chắn sẽ đáng giá vạn vàng.
- Ha ha, chuyện này thì không thành vấn đề. Sau này, sau khi sản xuất chính thức gương kính, tuyệt đối ưu tiên cung cấp cho đại tỷ người một phần! Triệu Nhan nghe tới đây liền vỗ ngực bảo đảm. Về khả năng vận chuyển đường biển của Đức Ninh Công chúa, Triệu Nhan cũng rất hứng thú. Nhưng tiếc là hiện giờ bên ngoài Đại Tống có Tây Hạ và Bắc Liêu là hai kẻ địch mạnh. Kỳ thực khiến cho hắn không rảnh bận tâm đến chuyện ở hải ngoại.
- Được, không hổ là đệ đệ ruột của ta. Tới khi đó tỷ tỷ sẽ không quên phần của tam đệ ngươi đâu! Đức Ninh Công chúa lúc này cũng vui mừng nói.
Hai năm qua Đức Ninh Công chúa đã phát triển công việc làm ăn ở phương nam và hải ngoại rất lớn. Nói ra cũng phải quy công cho Triệu Nhan. Ngày xưa, sau khi làm than tổ ong, chính là ở phía nam bắt đầu đẩy mạnh cung cấp đầu tiên cho cô, sau đó còn có thương mại xà bông. Điều này khiến cho cô càng thuận lợi mở được thị trường phương nam và hải ngoại, khiến cho việc làm ăn trong tay dường như trỗi dậy một phen. Lần này nhờ việc buôn bán gương kính, chắc chắn có thể mang lại mối làm ăn rất lớn cho cô.
- Còn có ta, cửa hàng của ta cũng phải nhập một lô gương! Lúc này Thọ Khang Công chúa cũng lên tiếng. Cửa hàng của cô sau khi nhờ được sự giúp đỡ của Tào Tung, cho dù là đã kinh doanh không còn thua lỗ, nhưng cô lại là người có tính cách ba ngày quăng lưới hai ngày phơi chài. Bình thường chỉ có ngẫu nhiên nhớ ra mới tới cửa hàng dạo vài vòng. Hôm nay cũng là nghe được cuộc đối thoại giữa Đức Ninh Công chúa và Triệu Nhan mới nhớ ra cửa hàng của mình.
- Không sao, thiếu ai chứ không thể thiếu hai vị tỷ tỷ được. Triệu Nhan lại lên tiếng bảo đảm. Từ biểu hiện của Tào Dĩnh và ba vị tỷ tỷ, hắn dường như đã nhìn thấy được cảnh tượng gương kính tung ra thị trường.
Thời gian trôi đi thật nhanh, sắp qua kỳ nghỉ hè rồi. Triệu Nhan cũng bắt đầu soạn bài cho học kỳ sau và chuẩn bị việc chiêu sinh, chẳng qua là lại có một chuyện khiến hắn lo lắng.