Hoàng Ngũ Đức nhìn thấy Triệu Nhan cũng thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, thứ nhất là Triệu Nhan trước giờ chưa từng khinh miệt y vì thân phận hoạn quan của y, thứ hai đó là lần trước y cùng Triệu Nhan đi Liêu Quốc, bởi vì chuyện Triệu Nhan lưu lạc đến bộ lạc Nữ Chân bên kia, Triệu Thự vốn định trách phạt Hoàng Ngũ Đức, tuy nhiên sau này sau khi Triệu Nhan trở về đã thay y cầu tình, nhờ vậy Hoàng Ngũ Đức mới không bị trách phạt, điều này khiến y vô cùng cảm kích Triệu Nhan, lúc bình thường cũng nguyện ý thân cận với Triệu Nhan.
Sáng nay Triệu Nhan tiễn đưa Đức Ninh công chúa, ngay sau đó lại theo Vương Triều đến Hương Tích Tự, đến hiện giờ một ngụm nước cũng chưa được uống, cổ họng đã khát khô rồi, lúc này nhìn thấy trên bàn của Hoàng Ngũ Đức có bát trà, liền bưng lên uống cạn, sau đó mới lau miệng nói:
- Lão Hoàng, ngươi cũng đừng khách khí với ta nữa, vụ án Hương Tích Tự kia hẳn là ngươi cũng đã nhận được tin rồi đi?
Nghe thấy Triệu Nhan nhắc đến Hương Tích Tự, Hoàng Ngũ Đức cũng không khỏi nhíu mày, liền xoay người lục lọi đống tình báo ở trên bàn, cuối cùng lấy một phần tình báo đưa cho Triệu Nhan:
- Quận vương mời xem, đây là tình báo Hoàng Thành Ti đưa đến vào hôm qua, bên trong có liên quan đến chuyện tăng nhân trong Hương Tích Tự mất tích, chỉ là chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, chúng ta cũng không tìm được nhiều manh mối cho lắm.
Triệu Nhan nhận tình báo rồi xem qua, kết quả phát hiện phần tình báo này được ghi chép vô cùng tỉ mỉ, thậm chí còn có ghi vào tối ba ngày trước, các hộ dân ở xung quanh Hương Tích Tự còn nghe thấy tiếng chuông truyền ra từ chùa, điều này nói rõ lúc đó Hương Tích Tự vẫn rất bình thường, nhưng ngày hôm trước, cũng là ngày đầu tiên mà Tô Thức đi tìm Liễu Không, trong chùa bỗng trở nên yên tĩnh không tiếng động, từ đó có thể đoán ra là, thảm án trong chùa hẳn là xảy ra vào tối ba ngày trước, chỉ là trong phần tình báo này không hề ghi chép rõ tin tức tăng nhân đã chết, chỉ là ở khúc cuối có viết là hơn 70 tăng nhân đã mất tích, đến giờ sống chết vẫn chưa rõ.
Xem xong phần tình báo trong tay, Triệu Nhan thở dài giao lại cho Hoàng Ngũ Đức:
- Tăng nhân trong chùa không phải là bị mất tích, mà đã xác định là đại bộ phận đã tử vong. Dưới thiện phòng của Liễu Không có một bí đạo, nối thẳng đến cống ngầm Đông Kinh, thi thể của những tăng nhân đó bị bầm nát chất trong đó, căn bản không thể biết được là có bao nhiêu người chết, càng không thể biết được thân phận của người chết!
- Cái gì? Toàn bộ đều đã chết?
Hoàng Ngũ Đức nghe tin tức này cũng bị chấn động vô cùng, Hoàng Thành Ti tuy là chỗ nào cũng có nhúng tay vào, nhưng bí đạo trong thiện phòng của Liễu Không cũng chỉ mới phát hiện vào hôm nay, thêm nữa Hoàng Ngũ Đức cũng không tập trung mọi chú ý vào vụ án này, cho nên đến giờ y vẫn chưa biết.
- Không sai, hơn nữa thủ pháp tàn nhẫn như thế, đồng thời ở hiện trường cũng không phát hiện ra được manh mối hữu dụng nào, điều này khiến cả ta và Vương Triều đều nghĩ tới một vụ án trước đó.
Lúc này Triệu Nhan thở dài nói, tuy là hắn không có tận mắt nhìn thấy đống thi thể bị bầm nát kia, nhưng chỉ nghĩ thôi, cũng đủ khiến người khác không khỏi hoảng sợ.
- Quận vương hẳn là nghĩ tới vụ án phóng hoả trong cung lúc trước đi!
Lúc này Hoàng Ngũ Đức cũng híp mắt nói. Y vừa nghe đến thủ pháp gây án của vụ án này, cũng nghĩ ngay đến thảm án lúc trước mấy chục hoạn quan bị chết cháy.
- Đúng vậy, hành sự tàn nhẫn như vậy, cũng gọn gàng sạch sẽ như vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, điều này khiến ta nghĩ ngay tới bọn họ, một vài tên gian tế Liêu Quốc mà lần trước chúng ta đã xử lý, tuy đều là tôm tép, nhưng hẳn là cũng có chút thu hoạch đi?
Triệu Nhan gật đầu nói, sau khi vụ hoả hoạn phát sinh vào lần trước, Hoàng Ngũ Đức bắt được vài tên tôm tép, dùng nó để khiến đối phương lơ là, với tính cách của Hoàng Ngũ Đức, khẳng định sẽ không dễ dàng giết mấy tên tôm tép đó, khẳng định cũng sẽ hỏi ra chút gì đấy.
Tuy nhiên khiến Triệu Nhan bất ngờ đó là, Hoàng Ngũ Đức cười khổ lắc đầu nói:
- Quận vương. Lần này ngài đi sai hướng rồi, bên này của ta cũng không cung cấp được cho ngài bao nhiêu tình báo.
- Không thể nào, Hoàng Thành Ti các ngươi chuyên môn phụ trách chuyện trong phương diện tình báo, đối với người cùng ngành của các ngươi, lẽ nào cũng không biết gì cả hay sao?
Triệu Nhan nghe đến đây gương mặt đầy vẻ không thể tin.
- Khởi bẩm quận vương, kỳ thật Hoàng Thành Ti chúng ta trừ việc thu thập tình báo, đồng thời còn đảm nhận nhiệm vụ đề phòng gian tế của kẻ thù xâm nhập, cho nên bọn ta vốn biết rất rõ về gian tế Liêu Quốc ở Đại Tống, thậm chí năm Nhân Tông năm đó, Hoàng Thành Ti chúng ta còn phá hủy mạng lưới tình báo của Liêu Quốc ở Đại Tống, lúc đó danh tiếng của chúng ta như bão nổi, ta cũng chính vì lần đó lập được đại công, mới được thăng chức làm thủ lĩnh của Hoàng Thành Ti.
Nói đến việc phá huỷ mạng lưới tình báo Liêu Quốc, vẻ mặt của Hoàng Ngũ Đức toả sáng, xem ra đó hẳn là chuyện đáng đắc ý nhất trong cuộc đời này của y, tuy nhiên ngay sau đó chỉ thấy sắc mặt của y trầm xuống, thở dài rồi lại nói:
- Tuy nhiên không để chúng ta vui vẻ quá lâu, Liêu Quốc bỗng nhiên lại nắm được không ít tình báo của Đại Tống chúng ta, hệt như mạng lưới tình báo vốn bị chúng ta phá huỷ là giả vậy, nhưng chúng ta có thể khẳng định, mạng lưới tình báo bị phá hủy tuyệt đối là mạng lưới tình báo chủ yếu của Liêu quốc, do chuyện đó mà quốc chủ Liêu Quốc đã giết hết đại thần chịu trách nhiệm tình báo, tuyệt đối không thể là làm bộ được.
- A? Vậy quả thật là kỳ lạ, lẽ nào Liêu Quốc còn có một mạng lưới tình báo mà các ngươi không biết?
Triệu Nhan nghe đến đây cũng kinh ngạc hỏi.
- Quận vương có điều không biết, việc kinh doanh mạng lưới tình báo không phải là trong một sớm một chiều, trước hết phải bồi dưỡng một nhóm gian tế trung thành tận tâm, hơn nữa có thân phận hoàn mỹ vô khuyết, những gian tế này thậm chí có rất nhiều người từ nhỏ đã sống ở bên địch, cho nên muốn bồi dưỡng ra những người này, không chỉ phải tiêu tốn một lượng tiền lớn, đồng thời còn phải mất một thời gian dài, mạng lưới tình báo Liêu Quốc cũng phải trải qua nhiều năm bồi dưỡng mới có thể hình thành, tuyệt đối không còn dư tinh lực mà bồi dưỡng thêm mạng lưới tình báo thứ hai.
Lúc này Hoàng Ngũ Đức phủ định, thân làm người đứng đầu về tình báo, y biết rõ hơn ai hết tính khó khăn trong việc bồi dưỡng nên mạng lưới tình báo.
- Nếu không phải là hai mạng lưới tình báo, vậy Liêu Quốc từ đâu mà có được tình báo?
Lúc này mặt Triệu Nhan cũng đầy vẻ mơ hồ, Đại Tống không có cao thủ võ hiệp bay tới bay lui gì, cho dù có cao thủ như Chu Đồng, cũng chỉ có sức lớn hơn một chút, phản ứng nhanh hơn một chút, nhảy cao hơn một chút, chạy nhanh hơn một chút, tuyệt đối không thể giống như trong tiểu thuyết võ hiệp lên nóc nhà nghe trộm người khác nói chuyện, cho nên những người làm giới ngầm như Hoàng Ngũ Đức, cũng giống như đặc vụ và gián điệp của hậu thế vậy, chủ yếu là thông qua việc phát triển mạng lưới để có được tình báo.
- Lúc ấy Hoàng Thành Ti chúng ta cũng nghĩ không thông chuyện này, tuy nhiên sau đó bỗng có người cho rằng, có lẽ là Đại Tống chúng ta vốn có một tổ chức bí mật đang ẩn núp, tổ chức này nhân cơ hội mạng lưới tình báo Liêu Quốc bị huỷ liền ngóc đầu dậy, thay thế cho mạng lưới tình báo Liêu Quốc, những tình báo mà ta nhận được sau này cũng đã chứng minh cho phán đoán này, hơn nữa tổ chức này dưới sự ủng hộ của Liêu Quốc đã tăng trưởng cực kỳ nhanh, thêm nữa đối phương trước đây không hề khiến chúng ta chú ý, với lại chuyện tiếp xúc với Liêu Quốc cũng chỉ là chuyện của mấy năm gần đây, cho nên hiểu biết của chúng ta về tổ chức này cũng rất hữu hạn.
Lúc Hoàng Ngũ Đức nói đến đây, cũng không kìm nổi mà thở dài, tuy rằng có rất nhiều nguyên nhân khách quan khiến mình không hiểu biết nhiều về tổ chức đó, nhưng cũng đã cho thấy rõ trong cuộc giao phong không nhìn thấy này, mình đã bị cái tổ chức này đưa vào thế hạ phong.
- Thì ra là thế, tuy nhiên các ngươi cũng xem như là đã giao thủ mấy năm với đối phương, chắc cũng phải chút chút thu hoạch đi?
Triệu Nhan lại truy hỏi tiếp.
Nói đến cái tổ chức tình báo kia, tinh thần Hoàng Ngũ Đức liền vực dậy:
- Đích xác là có chút thu hoạch, hiện giờ chúng ta đã tra ra được cái tổ chức này đã ẩn núp trong Đại Tống rất lâu rồi, thậm chí có thể truy ngược lại từ lúc đầu khi Đại Tống ta lập quốc, năm đó thái tổ chiến công hiển hách, bình định các thể lực cát cứ khắp nam, bắc, trong đó có Nam Đường, Hậu Thục, Ngô Việt, Sở Quốc, Nam Hán... Những quốc gia này chỉ là những quốc gia khá lớn, ngoài ra còn vô số các thế lực nhỏ khác nữa, cái tổ chức đó hẳn là lực lượng còn sót lại của quốc gia nào đó trong đó, vẫn ôm mộng phục quốc, đáng tiếc Đại Tống ta quốc lực cường thịnh, khiến bọn họ không có hy vọng phục quốc, thế là chuyển sang hợp tác với Liêu Quốc, trở thành tay sai của Liêu Quốc trong Đại Tống, nhiều lần đưa tình báo của Đại Tống chúng ta cho Liêu Quốc.
- Lại còn là dư nghiệt tiền triều?
Triệu Nhan nghe đến đây cũng có chút nhức đầu, không nghĩ tới cái tổ chức thần bí đó lại có lai lịch lớn như vậy, ngay sau đó hắn lại lần nữa truy hỏi:
- Lão Hoàng, vậy ngươi đã xác định được đối phương là thế lực của quốc gia nào còn sót lại chưa, còn thực lực của đối phương như thế nào?
- Cái tổ chức này có thể ẩn núp ở Đại Tống ta nhiều năm, mà không hề khiến chúng ta chú ý đến, đủ thấy sự nghiêm mật của tổ chức này, mấy năm này lại có Liêu Quốc ở sau lưng ủng hộ, khiến cho thực lực của tổ chức này tăng trưởng rất nhanh, hiện giờ gần như là khắp Đại Tống đều có thể thấy được hình bóng của tổ chức này, hơn nữa tổ chức này không có tên, nhân viên trong nội bộ cũng phân thành nhiều cấp bậc, ngoại trừ những người đứng đầu, những người bên dưới căn bản đều không biết tình hình cụ thể của tổ chức, mà ta cũng chỉ bắt được một vài thành viên ngoại vi thôi, cho nên hiểu biết đối với cái tổ chức này không nhiều, càng không thể kết luận được đối phương là thế lực còn sót lại của quốc gia nào.
Lúc này Hoàng Ngũ Đức cũng vô cùng bất đắc dĩ mà nói.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng có chút thất vọng, vốn cho là có thể từ chỗ Hoàng Ngũ Đức có được chút tin tức cụ thể, thậm chí nói không chừng còn có thể suy đoán ra được quan hệ giữa Liễu Không và gian tế Liêu Quốc, nhưng giờ xem ra, tin tức hữu dụng cũng không nhiều lắm.
- Lão Hoàng, theo ngươi thấy, vụ án của Hương Tích Tự có phải là do cái tổ chức này gây ra không?
Rất nhanh Triệu Nhan đã từ trong thất vọng phấn chấn lại, lập tức lại hỏi.
- Tuyệt đối là bọn họ!
Hoàng Ngũ Đức vô cùng khẳng định nói:
- Đám người này thủ đoạn luôn là thế, vừa tàn nhẫn lại gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa còn xem mạng người như cỏ rác, chỉ là những người này trước giờ không dễ gì ra tay, mỗi lần ra tay đều có lý do nhất định phải xuất thủ, ví dụ như là lần phóng hoả trong hoàng cung lần trước, là bị Trương Nhân Tiên sai khiến, hiện giờ Liêu Quốc nội loạn, cũng không thể ra lệnh cho bọn họ giết một đám hoà thuợng được, cho nên ta cảm thấy chuyện Hương Tích Tự lần này, rất có thể là do cái tổ chức này tự chủ hành động.
Cuối cùng Hoàng Ngũ Đức cũng nói ra phân tích của mình.
- Cho dù là cái tổ chức này tự chủ hành động, nhưng vì sao họ phải giết tất cả những tăng nhân trong Hương Tích Tự, hơn nữa vì sao trong thiện phòng của Liễu Không lại xuất hiện một bí đạo, còn Liễu Không và cái tổ chức này có quan hệ gì?
Cuối cùng Triệu Nhan thì thào tự hỏi, những câu hỏi này không ngừng xoay vòng trong đầu của hắn, nhưng trong nhất thời lại không tìm được bất cứ đáp án nào.
-- -- -- -- -- oOo-- -- -- -- --