Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 383 - Chương 386: Lừa Từ Đắc Tổ.

Chưa xác định
Chương 386: Lừa Từ Đắc Tổ.

Nghe thấy âm thanh khàn khàn ở ngoài kia, Nhan Ngọc Như cũng không khỏi biến sắc, thậm chí còn lộ ra vài phần sợ hãi, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Nhan nhìn thấy vẻ mặt này trên gương mặt nàng, xem ra phụ thân của nàng đã để lại ám ảnh tâm lý nặng nề trong lòng nàng, nếu không với tính cách của nàng, tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ mặt này.

- Các hạ hẳn là phụ thân của Nhan nương tử đi, nếu đã đến đây, sao không tiến vào gặp mặt, chúng ta cũng dễ bề nói chuyện!

Lúc này Triệu Nhan cũng cao giọng nói với bên ngoài, đối với vị đầu lĩnh của cái tổ chức lãnh khốc vô tình này, Triệu Nhan cũng hết sức hiếu kỳ, đồng thời cũng muốn làm cho rõ mục đích đối phương bắt cóc mình.

- Hắc hắc, quận vương thật sự muốn gặp ta sao?

Âm thanh khàn khàn ở ngoài kia bỗng cười âm hiểm hỏi, trong ngữ khí hình như mang theo ý trêu chọc.

- Đó là đương nhiên, các hạ bắt bổn vương đến đây, chẳng lẽ không cho bổn vương một câu trả lời thoả đáng?

Triệu Nhan lại lần nữa mở miệng nói, đối phương hao phí nhiều khí lực như vậy để bắt mình đến đây, mà không giết mình, trong đó khẳng định có lý do không thể để cho người khác biết, cũng chỉ khi biết lý do này, Triệu Nhan mới dễ bề đọ sức với đối phương.

- Ha ha ha… nếu đã vậy, vậy lão nô liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi!

Âm thanh khàn khàn ở bên ngoài bỗng trở nên có chút bén nhọn mà nói, chưa đợi Triệu Nhan hiểu được vì sao đối phương lại tự xưng lão nô, ngay sau đó liền thấy cửa thư phòng bị đẩy ra, sau đó một lão già mặt trắng không râu tiến vào, nhìn thấy Triệu Nhan lại lần nữa cười nói:

- Quận vương còn nhận ra lão nô không?

- Ngươi... Ngươi.... Ngươi không phải là Từ Đắc Tổ ở bên cạnh thái hậu sao?

Nhìn thấy người tiến vào này, Triệu Nhan càng thêm khiếp sợ, hắn vạn lần cũng không ngờ tới người là thủ lĩnh của cái tổ chức thần bí, đồng thời là phụ thân của Liễu Không và Nhan Ngọc Như lại là một đại thái giám, có người như vậy ẩn núp ở trong cung, vậy không phải là nói hoàng cung của Đại Tống đã sớm trở nên nguy hiểm vô cùng rồi sao?

“Đông!” Triệu Nhan vừa dứt lời, Nhan Ngọc Như ở bên cạnh bỗng ngã xuống đất ngất đi. Xem ra nàng đã nghe ra được thân phận chân chính của Từ Đắc Tổ, nghĩ tới phụ thân của mình lại là một tên thái giám, cái sự thật tàn khốc này khiến nàng không thể chấp nhận được, kết quả tự nhiên là liền lập tức hôn mê bất tỉnh.

Triệu Nhan nhìn thấy Nhan Ngọc Như bị ngất vốn định tiến lên đỡ, đáng tiếc hai tay hắn hiện giờ vẫn bị trói ở sau lưng, căn bản là lực bất tòng tâm. Còn về Từ Đắc Tổ ở đối diện khi nhìn thấy nữ nhi ngất đi, không những không đỡ mà ngược lại còn hừ lạnh một tiếng nói:

- Quả nhiên vô dụng như mẫu thân của nó, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng chịu không nổi!

- Này, nàng là nữ nhi của ngươi đấy, lẽ nào ngươi một chút cũng không quan tâm hay sao?

Triệu Nhan nghe thấy lời của Từ Đắc Tổ không khỏi hết sức tức giận mà nói, trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới trên thế gian này vậy mà vẫn còn thứ phụ thân như thế này?

- Té xỉu thôi mà, dù gì cũng không chết.

Từ Đắc Tổ nhàn nhạt nhìn Nhan Ngọc Như một cái, sau đó lại vô cùng lãnh khốc mà nói. Tuy nhiên rất nhanh gã lại nhìn Triệu Nhan, sau đó lại cười nói:

- Dường như quận vương vô cùng quan tâm đến tiểu nữ, nếu quận vương thích, lão nô liền tặng Ngọc Như cho quận vương, không biết quận vương có nguyện ý thu nhận hay không?

- Ngươi...

Triệu Nhan muốn bộc phát, nhưng lại không biết nên nói gì, đồng thời cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao Liễu Không nói Từ Đắc Tổ là một tên điên rồi. Với biểu hiện hiện giờ của y mà nói, quả thật là không giống một người bình thường.

- Ngươi bắt ta đến rốt cuộc là có chuyện gì?

Triệu Nhan mất rất nhiều khí lực mới ép được ngọn lửa giận trong lòng xuống, lập tức lạnh lùng hỏi, đồng thời ngồi xuống nghiêm túc quan sát Nhan Ngọc Như, phát hiện hô hấp của nàng tuy vô cùng mỏng manh, nhưng tạm thời vẫn chưa có việc gì, lúc này mới yên tâm.

- Hắc hắc, quận vương quả là một người thông minh, trong thoáng chốc liền đoán ra được lão nô bắt ngươi đến đây là có mục đích khác, tuy nhiên lão nô cũng có một chuyện muốn biết, không biết quận vương có nguyện ý giải đáp hay không?

Từ Đắc Tổ mở miệng nói với vẻ mặt mỉm cười.

- Ồ, ngươi có chuyện gì muốn biết sao?

Lúc nghe đến đây Triệu Nhan cũng nhướn mày lên mà hỏi.

- Quận vương trước kia chỉ là một tên dốt nát không học vấn không nghề nghiệp, điểm này lão nô rõ hơn bất kỳ ai. Thế nhưng từ hai năm trước sau khi ngươi thành thân với quận vương phi, thì lại giống như trở thành một người khác vậy, trước là cứu một mạng của Dĩnh Vương, sau lại phát minh ra các loại vũ khí có uy lực cực đại trong Quân Khí Giám, đối với những chuyện này, lẽ nào quận vương không muốn giải thích gì hay sao?

Từ Đắc Tổ lại lần nữa cười nhạt nói.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng kinh hãi trong lòng, không nghĩ tới Từ Đắc Tổ lại đi hỏi câu hỏi này, nếu như là lúc bình thường, trong lòng của người khác tuy là có hoài nghi, nhưng vì e ngại thân phận của Triệu Nhan, cũng rất ít người dám hỏi, nhưng hiện giờ cái mạng nhỏ của hắn đang bị đối phương bóp trong tay, vậy hắn nên trả lời như thế nào đây?

Trong lòng Triệu Nhan do dự, trong lúc nhất thời cũng không mở miệng nói chuyện, Từ Đắc Tổ nhìn đến đây lại lần nữa cười nói:

- Xem ra quận vương quả thật là có bí mật của riêng mình, tuy nhiên hiện giờ xem ra, ngươi hình như không hề nguyện ý nói ra, tuy nhiên ngươi không nói cũng không sao, dù gì thì thứ mà chúng ta có chính là thời gian, chỉ là quận vương mất tích trong thời gian dài, không biết những người như quận vương phi có lo lắng không?

- Chờ một chút, ta có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân mà ta phát sinh biến hoá, chỉ là ta sợ ngươi sẽ không tin thôi!

Lúc này Triệu Nhan bỗng mở miệng kêu lên.

- Ha ha, quận vương quả là người quả quyết, ngươi chỉ việc nói ra nguyên nhân mà ngươi phát sinh biến hoá lớn như thế ra thôi, còn về tin hay không tin, thì đó là chuyện của ta!

Từ Đắc Tổ lại lần nữa đắc ý nói, gã biết sau khi Triệu Nhan rơi vào tay của mình khẳng định sẽ nhanh chóng nói chuyện mà mình vẫn cứ nghĩ không thông này cho mình biết.

- Chuyện này nói ra có phần khó tin, tin rằng ngươi cũng biết ta trong ngày thành thân hôm ấy, từng bị một quả cầu tia chớp đánh trúng, ở trong mắt người khác ta chỉ hôn mê trong chốc lát, nhưng kỳ thật trong cảm giác của ta, ta lại bị hai vị thần tiên đưa đến một thế giới khác, sau đó sinh sống ở đó mấy chục năm...

Triệu Nhan vừa nói liền nói ra kịch bản mà mình dùng để lừa Triệu Thự lúc trước, vừa nãy hắn đã nhìn ra, Từ Đắc Tổ bắt mình không phải là vì hắn là hoàng tử, mà là vì tài học của hắn, nếu đã vậy, vậy phải để Từ Đắc Tổ biết, học vấn của mình không chỉ có vậy, mà còn có những kiến thức mà cả thế giới này chỉ riêng mình hắn biết, chỉ có như vậy, mới khiến Từ Đắc Tổ càng thêm xem trọng mình, như vậy hắn cũng sẽ càng an toàn hơn.

Triệu Nhan kể xong câu chuyện ly kỳ này, Từ Đắc Tổ lại biểu hiện hết sức kích động, chỉ thấy môi gã run rẩy mà hỏi:

- Quận vương ngài nói là ngài gặp được thần tiên, hơn nữa còn được thần tiên chỉ dẫn đi đến một thế giới thần kỳ, nơi đó có rất nhiều thứ chưa từng nghe, chưa từng thấy qua?

- Đúng vậy, cái thế giới đó có rất nhiều phương diện phát triển hơn Đại Tống nhiều, ví dụ như là về y học, bọn họ thậm chí có thể biến nam thành nữ, nữ thành nam, tay chân bị chặt đứt cũng có thể nối lại lần nữa, ngay cả thái giám cũng có thể trở lại thành một nam nhân thực thụ.

Triệu Nhan nêu một ví dụ có chút không có ý tốt, hắn hy vọng ví dụ về ngành y học này có thể khiến Từ Đắc Tổ hứng thú.

Có lẽ là những điều mà Triệu Nhan nói quá có sức rung động với Từ Đắc Tổ, chỉ thấy gã đứng ở đó ngu ngơ một lúc lâu, sau đó bỗng đi tới cởi bỏ dây thừng trên cổ tay Triệu Nhan, cũng không hỏi thêm gì, sau đó xoay người rời khỏi, hình như là muốn yên tĩnh một mình.

Triệu Nhan xoa xoa cổ tay, nhìn phương hướng Từ Đắc Tổ rời đi mà thoáng chút suy nghĩ, tuy nhiên rất nhanh hắn lại nghĩ tới Nhan Ngọc Như đang bị ngất trên đất, lập tức vội vàng ngồi xổm xuống cởi dây thừng trên cổ tay nàng ra rồi bế nàng lên, sau đó giơ tay ấn vào huyệt nhân trung của nàng, qua một lúc lâu sau, Nhan Ngọc Như lúc này mới từ từ tỉnh lại.

Chỉ thấy Nhan Ngọc Như sau khi tỉnh lại, thần sắc đờ đẫn nhìn Triệu Nhan một cái, sau đó cả người giống như bị mất đi hồn phách vậy, ngây ngốc nơi đó không hề nhúc nhích, giống như đã mất hết hy vọng, không còn tha thiết gì với thế giới này nữa.

- Ngọc Như, ta biết hiện giờ trong lòng cô hết sức khổ sở, muốn khóc thì hãy khóc lên đi!

Triệu Nhan bỗng nói với giọng vô cùng dịu dàng, hắn biết Nhan Ngọc Như sau khi bị đả kích tinh thần nặng nề xong nên đã xuất hiện tình trạng này, hiện giờ biện pháp tốt nhất đó là khiến nàng phát tiết hết đau khổ trong lòng ra, mà khóc không nghi ngờ gì chính là biện pháp tốt nhất.

Tuy nhiên đối với lời của Triệu Nhan, Nhan Ngọc Như lại không có phản ứng gì, đôi mắt vẫn dại ra nhìn về phía trước, nhưng lại không có tiêu điểm gì, điều này khiến trong lòng Triệu Nhan rất khẩn trương, lập tức lại dịu dàng mở miệng:

- Ngọc Như, cho dù trong lòng nàng khổ sở như thế nào chăng nữa, nhưng nàng phải biết, nàng còn có một đại ca luôn quan tâm nàng, còn có bằng hữu luôn quan tâm nàng như ta, nếu nàng không thể vì vậy mà bình tĩnh lại, vậy chúng ta đều sẽ vì vậy mà cảm thấy thương tâm đấy!

Nghe thấy những lời này của Triệu Nhan, lúc này cuối cùng Nhan Ngọc Như cũng đã phản ứng, chỉ thấy nàng chuyển động đôi mắt có chút đờ đẫn nhìn Triệu Nhan một hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói với âm thanh khô khốc:

- Ngài... Ngài thật sự sẽ vì ta mà thương tâm sao?

- Đương nhiên!

Triệu Nhan vô cùng kiên định gật đầu đáp, thân là bằng hữu, hắn đương nhiên sẽ quan tâm Nhan Ngọc Như, tuy nhiên hiện giờ lại không thể giải thích quá mức rõ ràng, nếu không sẽ không có hiệu quả an ủi tốt được.

Triệu Nhan vừa dứt lời, trong đôi mắt đẹp của Nhan Ngọc Như cuối cùng cũng đã trào ra những giọt nước mắt thật lớn, lúc bắt đầu là thấp giọng nức nở, ngay sau đó bỗng nằm trong ngực của Triệu Nhan khóc rống lên, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt y sam mỏng manh của Triệu Nhan, dán chặt trên người có chút không thoải mái, nhưng hắn lại không dám lộn xộn, mà ngược lại còn phải vỗ nhẹ sau lưng của Nhan Ngọc Như để an ủi nàng.

Vốn thân thế của Nhan Ngọc Như đã rất thảm rồi, từ nhỏ đã không có mẫu thân, phụ thân vẫn luôn lợi dụng nàng, những thứ này nàng đều có thể chấp nhận, nhưng hôm nay nàng bỗng phát hiện phụ thân của mình còn là một thái giám, cái đả kích này đổi lại là người khác cũng không chịu nổi, Nhan Ngọc Như bình thường thoạt nhìn vô cùng kiên cường, nhưng lúc này cũng đã bị đả kích khổng lồ này đánh bại triệt để, chỉ có thể phát tiết qua việc khóc lóc mà thôi.

Cũng không biết qua bao lâu, Nhan Ngọc Như cứ khóc mãi cuối cùng cũng đã thấm mệt, tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không ngờ lại dần dần ngủ thiếp đi, đây cũng là một trong những cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, khi một người trải qua đau khổ tột đỉnh, tinh thần sẽ bị tổn thương vô cùng to lớn, lúc này biện pháp tốt nhất để chữa trị cho tinh thần chính là ngủ đi.

Bình Luận (0)
Comment