Triệu Nhan chợt phát hiện ánh sáng xung quanh không bình thường, Nhan Ngọc Như thì tìm kiếm xung quanh hồ nhỏ một lần, nhưng không phát hiện ra tung tích của Ẩn Nương. Lúc này trong lòng nàng đang khổ sở, nghe được lời nói của Triệu Nhan cũng không có phản ứng, đối với chuyện này Triệu Nhan cũng đành phải thở dài một tiếng, giơ tay chèo thuyền ra khỏi hồ nhỏ. Kết quả sau khi hắn vào sông ngầm thì liền phát hiện ở hạ nguồn cách nơi này khoảng một dặm có ánh lửa ngút trời, ánh sáng chính là truyền đến từ nơi ấy.
- Địa... Địa cung cháy rồi!
Triệu Nhan nhìn ánh lửa ngút trời không khỏi khiếp sợ thì thào lẩm bẩm, ngay sau đó hắn liền kịp phản ứng, xem ra nội gián thủ hạ của Liễu Không đã ra tay, thừa dịp hỗn loạn khi Triệu Nhan chạy trốn đã châm một mồi lửa, khiến cho loạn càng thêm loạn. Khó trách vừa rồi ở các cửa vào sông ngầm không bị ai chặn lại, có lẽ đã bị trận cháy lớn này ngăn cản lại rồi.
Nhan Ngọc Như lúc này cũng nhìn thấy ánh lửa ở hạ nguồn địa cung, điều này làm cho nàng tỉnh táo lại từ trong cơn đau khổ. Nàng lo lắng mở miệng hỏi:
- Quận Vương, người nói đại ca y có thể dựa vào trận cháy lớn này mà trốn thoát được không?
- Hẳn là không có vấn đề gì, Liễu Không có suy nghĩ tinh tế lại quyết đoán. Hơn nữa lại có nội gián giúp đỡ, thêm vào cuộc chạy trốn của chúng ta đã khiến cho địa cung rối loạn. Hiện tại lại thêm vào trận cháy này sẽ chỉ làm lực lượng thủ vệ trong địa cung càng mỏng, lấy năng lực của Liễu Không thì trốn thoát cũng không phải là một việc khó.
Vẻ mặt Triệu Nhan trịnh trọng mở miệng nói.
- Chỉ hy vọng như thế, Ẩn Nương đã mất, đại ca tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Nhan Ngọc Như thì thào lẩm bẩm, đồng thời trong đôi mắt đẹp lại trào ra nước mắt.
Triệu Nhan đứng ở trên thuyền đánh giá địa cung cháy ở xa xa, rất nhanh liền phát hiện lửa cháy ở địa cung cũng không phải rất lớn, chỉ có điều trong bóng tối thoạt nhìn ánh lửa ngút trời, nhưng hình như nơi bị cháy cũng không phải quá nhiều. Hơn nữa tiếng hô cứu hỏa trong địa cung càng lúc càng nhỏ, lửa cũng không lan ra bên cạnh. Điều này nói rõ người ở bên trong đã bắt đầu dập tắt được lửa, điều này cũng khiến cho Triệu Nhan thầm kêu không ổn.
- Ngọc Như, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, ta lo lắng người ở trong địa cung sau khi dập tắt được lửa sẽ phái người đến truy đuổi chúng ta!
Triệu Nhan lo lắng mở miệng nói, nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời thì thấy ở xa xa trên mặt mạch nước ngầm gần địa cung xuất hiện nhiều điểm ánh lửa, rõ ràng là từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ đốt đèn dầu đang chạy về hướng bọn họ.
Nhìn đến đây, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như đều sợ hãi, lập tức vội vàng cầm lấy mái chèo, sau đó Triệu Nhan chỉ vào một nơi khá tối ở bên kia sông. Nhan Ngọc Như lập tức hiểu ý, hai người bắt đầu chèo thuyền về phía bờ bên kia, nơi này là sông ngầm, hơn nữa mặt sông rất lớn, chỉ cần có thể ẩn núp trong bóng đêm không ra tiếng, thêm vào đối phương không thể phái ra nhiều người tìm kiếm thì bọn họ có thể dựa vào bóng tối mà chạy trốn.
Trên thực tế Triệu Nhan đoán không sai, thuyền trong địa cung vốn không nhiều lắm, hơn nữa Liễu Không châm mồi lửa này đã khiến rất nhiều người ở lại địa cung dập lửa. Vì thế lần này đến đuổi bắt bọn họ chỉ có năm chiếc thuyền nhỏ, hơn nữa mục tiêu của bọn chúng vô cùng rõ ràng, đi về phía hồ nhỏ mà Triệu Nhan rơi xuống. Xem ra bọn họ biết cửa ra sông ngầm ở đây, chỉ là bởi vì lửa cháy mới làm chậm trễ thời gian.
Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như rất nhanh đã chèo thuyền đến chỗ tối ở bờ bên kia. Nơi này tuy rằng bị ánh sáng từ trận cháy lớn chiếu đến, nhưng lại hết sức âm u, cách nhau vài mét liền không thể nhìn thấy đối phương. Nhưng Triệu Nhan lo lắng những chiếc thuyền kia sẽ tra xét ở chung quanh, vì thế cũng không dừng ở đó lâu lắm, mà men theo bờ sông âm u chạy về phía hạ nguồn.
Quyết định của Triệu Nhan hết sức chính xác, khi thuyền của bọn họ ẩn núp trong bóng đêm lặng lẽ chạy về phía hạ nguồn thì năm chiếc thuyền nhỏ kia sau khi đến hồ nhỏ không phát hiện ra gì, chỉ để lại một chiếc thuyền nhỏ quan sát xung quanh, bốn chiếc thuyền kia bắt đầu lục soát bốn phía. Trong đó có hai chiếc thuyền đi qua bờ sông bên kia, nếu Triệu Nhan bọn họ không rời đi thì rất có thể sẽ bị phát hiện.
Nhưng theo con thuyền càng lúc càng tới gần địa cung đang cháy thì Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như lại phát hiện ra một vấn đề lớn, đó là càng đến gần địa cung thì ánh lửa càng sáng rực. Điều này khiến cho con thuyền của bọn họ không thể mượn bóng tối để ẩn nấp nữa rồi. May mắn khu vực có ánh sáng này cũng không dài lắm, chỉ khoảng nửa dặm, nếu tốc độ của bọn họ nhanh thì có thể xông qua được.
- Ngọc Như, hiện tại chúng ta bắt buộc phải mạo hiểm rồi, lát nữa chúng ta sẽ dùng hết sức lực, dùng tốc độ nhanh nhất mà vượt qua khu vực phía trước!
Triệu Nhan trầm giọng nói, nếu may mắn thì thuyền ở phía sau sẽ không phát hiện ra bọn họ. Cho dù không may bị phát hiện thì chỉ cần bọn họ có thể kịp chui vào bóng tối thì những người đuổi theo cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhan Ngọc Như nghe vậy gật đầu, tuy rằng nàng không hiểu sử dụng thuyền nhưng dùng sức chèo thuyền với Triệu Nhan thì được. Dù sao hai người cùng chèo vẫn nhanh hơn là một mình Triệu Nhan chèo.
Nhìn thấy Nhan Ngọc Như chuẩn bị xong, Triệu Nhan gầm nhẹ một tiếng, hai người lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chèo thuyền, thuyền bọn họ vốn là xuôi dòng, điều này cũng khiến cho tốc độ con thuyền giống như đang bay, khoảng cách nửa dặm cũng không xa lắm. Hơn nữa cũng không đủ ánh sáng nên những thuyền ở phía sau cũng không phát hiện ra thuyền của Triệu Nhan.
Nhưng ngay khi Triệu Nhan mắt thấy sẽ xông qua khu vực đầy ánh sáng này thì thấy bên kia bờ sông của địa cung bỗng nhiên xuất hiện mấy ánh đèn, rất nhanh vọt về phía bọn họ. Điều này làm cho Triệu Nhan tức giận hét lớn một tiếng:
- Mẹ nó, bọn chúng còn mai phục mấy con thuyền ở nơi này!
- Không có việc gì, mặt sông rộng như vậy, bọn họ không ngăn được chúng ta đâu!
Nhan Ngọc Như tràn đầy tin tưởng nói, thuyền của bọn họ lập tức vọt vào trong bóng tối, đến lúc đó những người đuổi theo này đừng hòng mà tìm được bọn họ.
Triệu Nhan kỳ thật cũng phát hiện điểm này, nhưng hắn cảm thấy với sự khôn khéo của Từ Đắc Tổ, có lẽ sẽ không vô duyên vô cớ mà bố trí những chiếc thuyền ở vị trí mà không thể đuổi theo kịp bọn họ. Nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm nghĩ quá nhiều, vì thế hắn chỉ đành ra sức chèo thuyền, tranh thủ tăng thêm tốc độ cho con thuyền.
Gần như chỉ cần vài phút ngắn ngủn, thuyền của Triệu Nhan giống như là tên lửa xuyên qua khu vực đầy ánh sáng của địa cung, một đầu đâm vào trong bóng tối ở hạ nguồn. Bốn con thuyền đuổi theo ở phía sau cùng với mấy con thuyền ở bên kia bờ sông căn bản không thể chặn lại, nhưng chúng cũng không buông tha cho, cũng đuổi theo đâm đầu vào trong bóng tối.
Trên thuyền của Triệu Nhan không có dụng cụ tạo lửa, thấy không rõ tình hình ở phía trước, nhưng chuyện này cũng không sao. Bởi vì Triệu Nhan đã từ chỗ Liễu Không mà biết được, sông ngầm rộng lớn này vô cùng sạch sẽ, không có đá ngầm nguy hiểm nào. Hơn nữa nước sông cũng khá bằng phẳng, cho nên chỉ cần đi theo dòng chảy của dòng sông là được, không cần lo lắng những việc khác.
Bóng tối tuy rằng mang đến bất tiện cho Triệu Nhan nhưng đồng thời cũng là vũ khí tốt nhất bảo vệ cho bọn họ. Những con thuyền ở phía sau tuy rằng cách bọn họ cũng không xa, nhưng bởi vì trên thuyền Triệu Nhan không có đèn dầu nên bọn họ rất nhanh đã mất đi tung tích của mục tiêu, chỉ có thể tản ra trên mặt sông, tìm vận may giống như là mèo mù va chuột chết. Nhưng thuyền của bọn họ quá ít, Triệu Nhan thậm chí còn có thể lái thuyền xuyên qua khe hở giữa các con thuyền của bọn họ mà không bị phát hiện.
- Quận Vương điện hạ, các ngươi chỉ lo chạy trốn, chẳng lẽ không quan tâm đến tính mạng của Ẩn Nương sao?
Ngay khi Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như nghĩ đến mình đã trốn thoát thì bỗng nhiên ở phía sau truyền đến tiếng hét của Từ Đắc Tổ.
Nghe được cái tên Ẩn Nương, toàn thân Nhan Ngọc Như lập tức run lên, trên tay dừng chèo thuyền. Triệu Nhan cũng phản ứng như vậy, nhưng khi hắn đứng lên quay đầu nhìn lại thì phát hiện ở phía sau cách khoảng trăm mét có một con thuyền. Dưới ánh đèn loáng thoáng ở đầu thuyền có một người đang đứng, nhìn bóng dáng thì hẳn là Từ Đắc Tổ. Mà ở bên người Từ Đắc Tổ còn có một thiếu nữ đang bị trói ở đầu thuyền, thoạt nhìn giống như là Ẩn Nương.
- Sao lại thế này? Ẩn Nương sao có thể rơi vào trong tay bọn họ chứ?
Vẻ mặt Nhan Ngọc Như kích động nói, Ẩn Nương vì cứu nàng đã phản bội Từ Đắc Tổ. Nếu lần này lại bị Từ Đắc Tổ bắt được thì Nhan Ngọc Như cũng không dám tưởng tượng nàng ta sẽ phải chịu sự trừng phạt như thế nào.
- Không xong, cửa ra của sông ngầm nằm ở thượng nguồn địa cung, Ẩn Nương sau khi bị đẩy ra khỏi sông ngầm rất có thể đã rơi xuống sông ở gần địa cung, sau đó trôi theo dòng nước bị Từ Đắc Tổ phát hiện.
Triệu Nhan vô cùng phiền muộn mà nói, trên thực tế suy đoán của hắn hoàn toàn chính xác, sau khi Từ Đắc Tổ phát hiện Ẩn Nương thì mới không sợ hãi mà đứng ở địa cung đợi bọn họ đến.
- Làm sao bây giờ? Ẩn Nương tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ!
Vẻ mặt Nhan Ngọc Như kiên định nói, cho dù là hy sinh bản thân thì nàng tuyệt đối cũng không muốn để Ẩn Nương bị thêm bất cứ thương tổn nào.
- Chờ một chút, Từ Đắc Tổ đang muốn dùng Ẩn Nương để dụ chúng ta, vì thế chúng ta nhất định phải bình tĩnh!
Triệu Nhan vô cùng trầm ổn mở miệng nói, nhưng khác với vẻ bình tĩnh bên ngoài, kỳ thật hiện tại hắn cũng không có cách nào. Dù sao bọn họ chỉ có hai người, mà phía sau có gần mười chiếc thuyền truy kích, trên mỗi chiếc thuyền có ít nhất là năm sáu người. Dưới loại tình huống này bọn họ căn bản không có khả năng cứu Ẩn Nương, vì thế biện pháp cuối cùng là lặng lẽ trốn, tuy nhiên lấy tính cách của Nhan Ngọc Như thì nhất định sẽ không chịu làm như vậy.
Nhưng ngay lúc Triệu Nhan bọn họ nói chuyện thì những chiếc thuyền đuổi theo ở phía sau bọn họ càng lúc càng gần. Lúc này Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như rốt cục thấy rõ tình cảnh ở trên thuyền Từ Đắc Tổ. Dưới ánh đèn đầu thuyền là Từ Đắc Tổ và Ẩn Nương, ngoài ra còn có hai thị nữ khống chế Ẩn Nương, thậm chí Triệu Nhan còn phát hiện tuy rằng toàn thân Ẩn Nương ướt sũng và tinh thần uể oải thì trên người cũng không có vết thương nào. Điều này làm cho Nhan Ngọc Như nhẹ nhàng thở ra.
- Quận Vương, ta biết Ẩn Nương thả các ngươi chạy. Nếu các ngươi còn không lên tiếng thì đừng trách ta không khách sáo!
Từ Đắc Tổ cao giọng mở miệng nói, hơn nữa sau khi nói xong lại làm ra một chuyện khiến Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như chấn động.