Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 408 - Chương 411: Đại Tống Là Một Con Dê Béo Bở.

Chưa xác định
Chương 411: Đại Tống là một con dê béo bở.

Triệu Húc không ngờ đi biên cương Tây Bộ, Triệu Nhan cũng quan tâm mà hỏi:

- Sao lại thế này, Tây Hạ và Liêu quốc lại chuyện gì xảy ra, không ngờ có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta đối với Tây Hạ ư?

Hoàng Ngũ Đức nghe được Triệu Nhan hỏi Tây Hạ và Liêu quốc nay đang trong tình thế hỗn loạn, lập tức cũng không kìm được thở dài, sau đó dùng giọng điệu trầm thấp đem chuyện đã trải qua nói một lần, kết quả Triệu Nhan sau khi nghe xong cũng tức sùi bọt mép.

Lần trước Gia Luật Trọng Nguyên bại vào tay Gia Luật Tuấn, quân đội tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, sau lại bị Gia Luật Tuấn chỉ huy đại quân tiến sát từng bước, mắt thấy đã sắp đem Gia Luật Trọng Nguyên bức đến tuyệt cảnh, tuy nhiên cũng đúng lúc này, Gia Luật Trọng Nguyên đã sớm có cấu kết với Tây Hạ quốc chủ Lý Lượng Tộ rốt cục xuất binh, quan quân vừa mới đánh bại Liêu quốc ở trên biên cảnh, đi ngang qua toàn bộ phủ Tây Kinh, hùng hổ đánh tới Trung Kinh vốn là kinh đô của Liêu quốc.

Vốn Đại Tống vẫn không tham chiến hy vọng có thể nhìn đến ngao cò tranh nhau quả là quá tốt, nhưng lại không nghĩ rằng Lý Lượng Tộ giảo hoạt khác xa so với bọn họ tưởng tượng, gã dẫn theo đại quân tới Liêu quốc tại biên cảnh Trung Kinh, không ngờ là án binh bất động, Gia Luật Tuấn nhìn đến loại tình huống này, cũng chỉ có thể rút đại quân tấn công Gia Luật Trọng Nguyên về, quay đầu lại giằng co cùng Lý Lượng Tộ, đại chiến chậm chạp không có bùng nổ, điều này làm cho Đại Tống cũng hết sức thất vọng.

Tuy nhiên ngay tại trước thời điểm Triệu Nhan bị bắt cóc, đại quân Tây Hạ và Liêu quốc giằng co cuối cùng kết thúc, động thủ trước cũng không phải là Tây Hạ, kẻ làm như tiến công mà là đại quân Liêu Quốc đang ở thế phòng thủ, đây chủ yếu là bởi vì Gia Luật Tuấn phát hiện khi mình và Tây Hạ giằng co, kẻ vốn đã bị mình đánh đập đến hấp hối Gia Luật Trọng Nguyên không ngờ đang từ từ khôi phục thực lực, thậm chí Gia Luật Trọng Nguyên lại còn chuẩn bị cùng Lý Lượng Tộ tiền hậu giáp kích công kích y, điều này làm cho Gia Luật Tuấn rốt cuộc không chờ nổi nữa, vì thế tiên phát chế nhân đã phát động ra công kích.

Gia Luật Tuấn đánh với ý niệm là tốc chiến tốc thắng trong đầu, cho nên ngay khi cuộc chiến vừa bắt đầu, y liền gần như dốc hết toàn lực, phái ra Gia Luật Nhân Tiên và tướng lĩnh tâm phúc dẫn theo mấy chi đại quân tấn công quân doanh Lý Lượng Tộ. Đối với việc này Lý Lượng Tộ lại sớm có chuẩn bị, dĩ nhiên thủ vững không ra, mượn doanh trại quân đội chắc chắn làm kế phòng thủ, phía y mỗi ngày thương vong so với Liêu quân còn ít hơn nhiều.

Lý Lượng Tộ theo Tây Hạ viễn chinh mà đến, đất nước vì vấn đề việc tiếp tế tiếp viện, tự nhiên không có khả năng dẫn dắt quá nhiều quân đội, trên thực tế gã chỉ dẫn dắt năm vạn tinh nhuệ Tây Hạ, tuy nhiên ngàn vạn lần không nên xem thường những kẻ này, bọn họ tuyệt đối là quân Tây Hạ tinh nhuệ trong tinh nhuệ, gần như có thể chống đỡ được với mười lăm vạn quân đội bình thường.

Tuy nhiên năm vạn tinh nhuệ này của Lý Lượng Tộ tuy rằng sức chiến đấu rất mạnh, nhưng Gia Luật Tuấn cũng nhìn ra đối phương nhân số quá ít là một khuyết điểm, cho nên y dốc hết tất cả binh lực trong tay, chẳng phân biệt được ngày đêm tiến công quân Tây Hạ doanh, chính là lấy thương vong đổi thương vong. Đợi cho quân Lý Lượng Tộ thương vong vượt qua năng lực chịu đựng, đến lúc đó quân Tây Hạ tự nhiên sẽ thối lui.

Tuy nhiên Gia Luật Tuấn tuy kế hoạch mặc dù tốt, nhưng quân Tây Hạ lại quá ngoan cường tới nỗi vượt qua dự liệu của y, sau nửa tháng liên tiếp tiến công, Liêu đội thương vong cũng sớm đã vượt qua vạn người, Tây Hạ về thương vong tuy rằng so với Liêu quân ít hơn, nhưng ít ra cũng có mấy ngàn người, hơn nữa đều là Tây Hạ tinh nhuệ. Mỗi tổn thất một người đều đã khiến Lý Lượng Tộ cảm thấy đau lòng, có thể coi là là như thế này, Lý Lượng Tộ vẫn không có dấu hiệu gì lui binh lại, điều này cũng làm cho Gia Luật Tuấn lo lắng vô cùng, bởi vì y đã sắp chống đỡ không nổi thương vong lớn như thế.

Gia Luật Tuấn với kế hoạch này vốn mang tính mạo hiểm lớn, đồng thời khi Tây Hạ tiêu hao lực lượng quân đội, cũng tiêu hao lực lượng của y, chỉ có điều y cho rằng mình tác chiến ở bản thổ, năng lực chịu đựng mạnh hơn Tây Hạ rất nhiều, đáng tiếc lần này y lại tính sai lầm rồi, loại tiêu hao trong chiến đấu này, kẻ không thể duy trì lại là y.

Đương nhiên Gia Luật Tuấn cũng nghĩ qua việc dừng lại tiến công, nhưng nếu là vậy, thương vong lúc trước y trả giá lớn như vậy coi như là uổng phí, điều này làm cho y hết sức không cam lòng. Mặt khác nếu y đình chỉ tiến công, liền sẽ khiến Lý Lượng Tộ biết y kiên trì không nổi nữa, chỉ sợ kế tiếp sẽ là người Tây Hạ liều chết tiến công, hơn nữa y cũng tin tưởng vững chắc người Tây Hạ không có khả năng kiên trì như vậy, cho nên cuối cùng y cũng chỉ có thể kiên trì mệnh lệnh quân đội tiếp tục tiến công.

Có một cách nói đôi khi thật sự không thể không tin tưởng thiên mệnh, tỷ như giống Gia Luật Tuấn hiện tại vướng vào loại tình huống này, mắt thấy y sẽ chống đỡ không nổi, nhưng liền ở thời khắc mấu chốt này, một cơn mưa lớn đột nhiên ập xuống lại làm cho Gia Luật Tuấn thoát khỏi thế cục bất lợi, đồng thời cũng cứu vớt vận mệnh Liêu Quốc.

Gia Luật Tuấn và Lý Lượng Tộ giằng co tại thượng lưu một nhánh sông ở phụ cận Loan Hà, hơn nữa quân Tây Hạ của Lý Lượng Tộ vừa vặn trú đóng ở bờ sông không xa, địa thế doanh địa cũng tương đối thấp, vốn bình thường còn nhìn không ra cái gì, nhưng theo một hồi mưa tầm tã, lại làm cho nước sông của nhánh sông tăng vọt, quân Tây Hạ trong doanh trại tích không ít nước.

Gia Luật Tuấn nhìn đến trong doanh quân Tây Hạ tất cả đều là nước, lập tức nghĩ đến một kế sách, vào lúc ban đêm y tự mình dẫn theo một chi hai ngàn quân đội, mạo hiểm mưa to đuổi tới thượng du nhánh sông, sau đó đào mở một thông đạo thông với mương máng trong quân doanhTây Hạ, kết quả làm tăng vọt nước sông tràn vào doanh trại quân Tây Hạ, toàn bộ quân doanh biến thành một mảnh ngập lụt.

Lý Lượng Tộ cũng là người vô cùng quyết đoán, khi thấy lũ lụt vọt vào quân doanh, lập tức ý thức được trận chiến tranh này gã thua ở thiên thời và địa lợi, vì thế lập tức mệnh lệnh đại quân rút lui, đáng tiếc Gia Luật Tuấn lại sẽ không để địch thủ rời khỏi như vậy, hạ mệnh lệnh đại quân mạo hiểm mưa to vây giết người Tây Hạ, kết quả song phương ở trong mưa triển khai huyết chiến.

Lý Lượng Tộ mang theo đại quân tuy rằng tinh nhuệ, nhưng phía trước bị hồng thủy tấn công nay đã tổn thất một bộ phận binh lực, còn dư lại sĩ tốt cũng đều là những người tinh thần bàng hoàng, căn bản không còn lòng dạ nào tham chiến, kết quả bị Gia Luật Tuấn cho quân đánh giết đến đại bại, chết trận còn có trên vạn người, máu người hòa vào nước sông như hồng thủy, cuối cùng gần như là tổn thất hơn phân nửa binh lực, thật không dễ dàng từ trong vòng vây đuổi giết của Gia Luật Tuấn trốn về Tây Hạ.

Lý Lượng Tộ đại bại, làm như đồng minh Gia Luật Trọng Nguyên lập tức nhận được tin tức, điều này làm cho gã cũng là quá sợ hãi, tuy nhiên Gia Luật Trọng Nguyên cũng là một con cáo già, vừa thấy có gì không đúng, lập tức mang theo hai vạn quân đội tụ hợp hướng tây chạy như điên, một đường chạy trốn đến chỗ giao giới giữa Chiêu Thảo Ty tây bắc lộ và Thống Quân Ty Ô Cổ Địch Liệt, kỳ thật đời sau là vùng Mông Cổ, nơi đó tuy rằng cũng thuộc Thượng Kinh Liêu quốc, nhưng Liêu quốc đối với nơi đó không có sức thống trị, vẫn như cũ vẫn còn bộ lạc hỗn chiến qua lại, điểm ấy thật ra cực kỳ giống với tộc Nữ Chân ở phương bắc Liêu Quốc, lấy thực lực của Gia Luật Trọng Nguyên, ở nơi đó có thể chiếm cứ một mảnh đất bàng thổ để thành Hoàng đế, nói không chừng ngày sau còn có cơ hội đông sơn tái khởi.

Lý Lượng Tộ đã chiến bại cùng với Gia Luật Trọng Nguyên chạy trốn, Gia Luật Tuấn cuối cùng tạm thời bình định chiến loạn quốc nội, tuy nhiên Liêu quốc trải qua hai năm qua phản loạn, quốc nội bị thương tổn lớn, đặc biệt ở vùng Trung Kinh, lại là nơi giao chiến chủ yếu, khiến nơi đó gần như là chiến hỏa nơi nơi, trên trăm năm tích lũy một hồi chiến loạn tan hết, có thể nói Liêu quốc vì vậy mà nguyên khí đại thương, phỏng chừng ít nhất cũng cần mười mấy năm nghỉ ngơi lấy lại sức để khôi phục, điều này cũng khiến cho Gia Luật Tuấn chẳng những vô lực trả thù Tây Hạ, thậm chí ngay cả tiêu diệt Gia Luật Trọng Nguyên đều làm không được.

So sánh với Liêu quốc nguyên khí tổn thương mãnh liệt, Tây Hạ tuy rằng tổn thất mấy vạn tinh nhuệ, sau khi chiến bại cũng bị mất rất nhiều quân tư và lương thảo, nhưng ít ra quốc nội không có bị chiến hỏa lan tới, cho nên loại tổn thất này đối với Tây Hạ mà nói vẫn là có thể tiếp nhận được, thậm chí chỉ cần tĩnh dưỡng hai ba năm là có thể hoàn toàn khôi phục lại, chẳng qua khiến tất cả mọi người đều thật không ngờ chính là, Lý Lượng Tộ sau khi chiến bại đã đưa ra một quyết định không ngờ.

Lý Lượng Tộ chợt bắt đầu tăng binh về hướng biên cảnh Đại Tống, làm Triệu Nhan khi nghe được tin tức này quả thực có chút không dám tin tưởng vào tai của mình, tuy nhiên sự thật chính là như thế, hơn nữa theo tình báo Hoàng Ngũ Đức lấy được, Tây Hạ lần này tăng binh cũng không phải làm dáng một chút, mà là thật sự chuẩn bị động thủ về hướng Đại Tống.

Đối với Tây Hạ có hành động khác thường thế, mới đầu có chút không hiểu nhưng về sau Triệu Nhan cũng rất nhanh đã nghĩ thông suốt, kỳ thật Tây Hạ đối với Đại Tống dùng binh nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là do bọn họ ở Liêu quốc nơi đó đụng phải tổn thất quá lớn, vì bù lại tổn thất này, cho nên bọn họ liền muốn thông qua chiến tranh hướng Đại Tống cướp bóc một phen, chính là lấy chiến tranh nuôi dưỡng chiến tranh, đây cũng là thói quen của bọn Tây Hạ từ lâu rồi, thậm chí mỗi lần quốc nội Tây Hạ phát sinh thiên tai cũng sẽ quay sang Đại Tống phát động chiến tranh, cùng lúc cướp bóc vật tư, thứ hai cũng có thể dời đi lực chú ý trong nước.

Nghĩ đến lý do này, sớm đã coi mình là người Tống, Triệu Nhan cũng cảm thấy khuất nhục, Tây Hạ bại do Liêu quốc, nhưng dám dùng chiến bại tàn binh hướng Đại Tống khởi xướng chiến tranh, loại việc làm này quả thực khiến quân đội của Đại Tống trở nên không có giá trị gì, đồng thời cũng nói ở trong mắt người Tây Hạ, Đại Tống chính là một con dê béo tốt, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đi lên cắt một miếng thịt.

- Quận Vương, Tây Hạ luôn luôn tăng binh tại biên cảnh, bất cứ lúc nào cũng đều có thể đánh vào chúng ta, nhưng kế hoạch chúng ta chuẩn bị tiến công Tây Hạ lại còn có một bộ phận chưa hoàn toàn hoàn thành, hơn nữa Tây Hạ lại bố trí đại quân ở biên cảnh, nếu chúng ta trước tiên phát động tiến công, chỉ sợ căn bản không thể một trận chiến mà bình định Tây Hạ, cho nên bệ hạ mới phái Dĩnh vương đi, cùng lúc ổn định quân tâm, thứ hai cũng có thể đưa ra quyết định tạm thời.

Hoàng Ngũ Đức cuối cùng tổng kết nói.

- Thì ra là thế, khó trách đại ca đi vội vàng, tuy nhiên Tây Hạ cũng quá kiêu ngạo rồi, hy vọng đại ca có thể cho bọn hắn nếm chút giáo huấn, đợi cho chúng ta chuẩn bị sung túc lực lượng, chính là ngày Tây Hạ diệt vong!

Triệu Nhan lúc này cũng cắn răng căm hận nói, tuy rằng quân đội của Đại Tống có nhiều vấn đề, đệ tử trường quân đội cũng chưa chính thức tiến vào quân đội, nhưng nhờ trang bị hắn phát minh các thức vũ khí sau này, chiến lực quân đội của Đại Tống cũng tăng đột biến, nếu người Tây Hạ dám tới, đến lúc đó Đại Tống nhất định sẽ cho bọn hắn một bài học sâu sắc.

Khi Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức một bên thảo luận tình thế ba nước Tống Liêu Hạ, một bên lại đi dọc theo hướng bắc hoàng cung, cuối cùng bọn họ xuyên qua hậu uyển phía bắc ra khỏi cung, ngồi xe ngựa từ cửa Cảnh Long ra khỏi thành, xe ngựa hướng đông bắc chạy ước chừng mười dặm, xuất hiện một ngọn núi nhỏ thấp bé, lúc này chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức chỉ vào ngọn núi nhỏ kia trầm giọng nói:

- Quận Vương, nơi này chính là nơi an táng Từ Đắc Tổ, đồng thời cũng là nơi an táng đại bộ phận thái giám trong cung, ngày sau nếu ta chết rồi, chỉ sợ cũng sẽ được chôn nơi đây!

Bình Luận (0)
Comment