Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 413 - Chương 416: Bến Tàu Bỏ Hoang Ở Hoàng Hà.

Chưa xác định
Chương 416: Bến tàu bỏ hoang ở Hoàng Hà.

Bên bờ Hoàng Hà ở thành bắc Đông Kinh, một chiếc xe ngựa “nhanh như chớp" chạy dọc theo bờ sông, bây giờ ánh trăng đã ở giữa trời, ánh trăng sáng ngời chiếu vào bờ sông, tất cả mọi vật như được bao bọc một tầng lụa mỏng màu bạc, nhìn qua nhiều thêm vài phần thần bí.

Theo xe ngựa đung đưa, Triệu Nhan ngồi trong xe cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng Bảo An công chúa ngồi đối diện hắn lại không buồn ngủ chút nào, ngược lại còn thường mở cửa sổ ra nhìn xung quanh. Tuy rằng đầu thu khí trời không lạnh lắm, nhưng bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, hơn nữa lại là ở bờ sông, mỗi khi nàng mở cửa sổ ra thì không khí ướt lạnh ở bên ngoài sẽ tràn vào. Mỗi lần như vậy đều khiến cho Triệu Nhan vừa định ngủ lạnh run rẩy toàn thân.

- Nhị tỷ, tỷ có thể ngồi yên tĩnh một chút được không?

Triệu Nhan lại bị lạnh khiến cho tỉnh ngủ hoàn toàn, không kìm nổi oán giận nói với Bảo An công chúa. Nếu hiện tại người khác nhìn thấy bộ dạng của Bảo An công chúa, chỉ sợ nhận lầm nàng là Thọ Khang công chúa hiếu động.

Nghe được Triệu Nhan oán giận, Bảo An công chúa không khỏi đỏ mặt, đồng thời ngượng ngùng ngồi xuống. Nhưng rất nhanh nàng liền lo lắng hỏi:

- Tam đệ, đệ xác định nơi này là nơi chúng ta gặp mặt sao? Hơn nữa, người ở phía ngoài có đáng tin cậy hay không? Nếu chẳng may bọn họ tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, chỉ sợ phụ thân sẽ trị tội chúng ta.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng là bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói:

- Nhị tỷ, tỷ đã hỏi ta ba lần rồi đấy. Người đánh xe bên ngoài là tâm phúc của ta, bất kể là Chu Đồng hay Hà Lực thì đều có thể tin tưởng tuyệt đối. Về chuyện đi nhầm đường thì càng không có khả năng, trước đó bọn họ cũng đã điều tra địa hình rồi, cho dù là buổi tối cũng không thể đi nhầm.

Nghe được trả lời của Triệu Nhan, Bảo An công chúa rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Hôm qua Triệu Nhan hỏi thăm nàng về hành tung của Liễu Không, kết quả Bảo An công chúa đưa ra một yêu cầu với Triệu Nhan, đó là nhất định phải dẫn nàng đi gặp Liễu Không. Triệu Nhan vốn không đồng ý, nhưng Bảo An công chúa lại nói nếu không dẫn nàng theo thì nàng sẽ không nói hành tung của Liễu Không cho hắn biết. Kết quả Triệu Nhan bất đắc dĩ phải đồng ý mang theo Bảo An công chúa cùng đi gặp Liễu Không.

Xe ngựa chạy dọc theo bờ sông về phía đông, đi được khoảng vài dặm thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bến tàu bỏ hoang, trong bến tàu đen tuyền một mảnh, không có đèn, hơn nữa bến tàu thô sơ được xây bằng gỗ đã hết sức rách nát, xem ra hẳn là đã sớm bị bỏ hoang.

- Quận vương, đã đến bến Đông Lai rồi!

Đúng lúc này, ngoài xe ngựa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Chu Đồng, lần này Triệu Nhan đến gặp Liễu Không, hơn nữa còn mang theo Bảo An công chúa, đương nhiên không thể để cho những người khác biết, chỉ là hai người bọn họ không có khả năng không mang theo hộ vệ. Hơn nữa còn cần hộ vệ có thể giữ bí mật, vì thế Triệu Nhan liền nghĩ đến Chu Đồng và Hà Lực, hai người này đã từng đồng cam cộng khổ với mình, sau đó dưới sự giúp đỡ của mình mà vào được trường quân đội. Hai người bọn họ chẳng những võ nghệ cao cường, hơn nữa cũng là người mà Triệu Nhan tin tưởng tuyệt đối.

Nghe Chu Đồng ở bẩm báo, Triệu Nhan cũng đáp lại một tiếng. Sau đó cùng Bảo An công chúa xuống xe ngựa, chỉ có điều khi Chu Đồng và Hà Lực ở bên ngoài nhìn thấy Bảo An công chúa thì đều cúi đầu xuống không nhúc nhích, tuy rằng bọn họ không biết vì sao Triệu Nhan dẫn theo Bảo An công chúa, nhưng bọn họ lại biết có một số việc không phải là bọn họ có thể biết.

Sau khi Triệu Nhan và Bảo An công chúa xuống xe ngựa, đánh giá một chút bến tàu bỏ hoang ở trước mặt, sau đó Triệu Nhan cầm đèn lồng trên xe ngựa xuống, đứng đối diện mặt sông quay đèn lồng ba vòng thuận chiều kim đồng hồ. Kết quả, một lát sau thì trên mặt sông bỗng nhiên xuất hiện một thuyền nhỏ, mái chèo rất dài chậm rãi vung trên mặt sông, từ từ đi về phía bọn họ.

Nhìn thấy thuyền nhỏ đến đây, trên mặt Bảo An công chúa không khỏi lộ ra vẻ kích động, đợi cho thuyền nhỏ vừa cập bến thì nàng lập tức muốn tiến lên, nhưng lại bị Triệu Nhan ngăn cản, tuy rằng hắn tin Liễu Không sẽ không làm điều gì bất lợi với mình và Bảo An công chúa, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

- Quận vương, công chúa, tại hạ đã đợi lâu rồi, mời mọi người cùng lên thuyền.

Lúc này chỉ nghe trên thuyền truyền tới một thanh âm quen thuộc, Triệu Nhan lập tức liền nhận ra người nói là Liễu Không, chỉ có điều hiện tại y tự xưng là "Tại hạ" mà không phải là "Bần tăng", điều này làm cho Triệu Nhan cảm thấy có chút kỳ quái.

- Tam đệ, chúng ta mau lên thuyền!

Bảo An công chúa nghe thấy thanh âm của người trong lòng, lập tức buông lỏng trong lòng, lôi kéo Triệu Nhan lên thuyền. Nhưng lúc này Triệu Nhan không quên phân phó với hai hộ vệ Chu Đồng và Hà Lực:

- Các ngươi chờ ở chỗ này, chúng ta rất nhanh sẽ trở về!

- Quận vương, chúng ta cùng đi với ngài!

Chu Đồng nhìn hoàn cảnh xung quanh, cùng với thuyền nhỏ thần bí trên mặt sông, gã không yên lòng nói. Tuy rằng gã và Hà Lực chỉ có hai người, nhưng nếu gặp được nguy hiểm thì chỉ cần kẻ thù không nhiều, bọn họ tin tưởng có thể bảo vệ cho Triệu Nhan và Bảo An công chúa rời khỏi đây.

- Ha hả, không cần, người trên thuyền là bạn của ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm!

Triệu Nhan cười ha hả cự tuyệt, hắn cũng không muốn để những người khác biết chuyện của Bảo An công chúa và Liễu Không, vì thế đã cự tuyệt ý tốt của Chu Đồng.

Nhìn thấy Triệu Nhan không chịu mang theo bọn họ, Chu Đồng và Hà Lực đều có chút khó xử liếc nhau, nhưng cuối cùng gật đầu nói:

- Vậy được rồi, chúng ta ở chỗ này chờ Quận vương, nếu gặp nguy hiểm gì, Quận vương chỉ cần hô to một tiếng, chúng ta nhất định sẽ liều mạng cứu Quận vương và Công chúa!

Triệu Nhan nghe đến đó gật đầu, sau đó cùng với Bảo An công chúa đi vào bến thuyền đến gần thuyền nhỏ. Lúc này, một nam tử mặc trường bào màu trắng đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt mỉm cười nhìn bọn họ, cái đầu trọc sáng chói dưới ánh trăng, đúng là Liễu Không đã lâu không gặp.

- A, Liễu Không nếu ngươi đã cởi tăng y, vì sao không để tóc?

Triệu Nhan thấy Liễu Không bình yên vô sự, trong lòng cũng hết sức vui mừng, lập tức mở miệng trêu đùa, bộ tăng y màu xanh nhạt vạn năm không thay đổi biến thành trường bào màu trắng, điều này làm cho Triệu Nhan cảm thấy không quen lắm.

Nghe thấy Triệu Nhan trêu đùa, Liễu Không cười thản nhiên, sau đó quay đầu nhìn về phía Bảo An công chúa nói:

- Nếu đã quyết định thì bộ tăng y trên người cũng không cần mặc nữa. Mặc dù tóc để dài rất dễ nhưng ta muốn để lại một khích lệ cho mình, sau này đợi ta có thực lực đến cưới công chúa làm vợ thì để tóc dài cũng không muộn!

- Liễu Không…

Bảo An công chúa nghe thấy lời nói nhìn như bình thản, nhưng kỳ thật lại thổ lộ tình cảm chân thật của Liễu Không, điều này làm cho nàng không kìm nổi tâm tình kích động, đi nhanh vài bước lên đầu thuyền, ánh mắt đầy tình cảm nhìn người trong lòng ở trước mặt. Tuy rằng trước kia nàng nói không muốn gả cho Liễu Không, nhưng đây chẳng qua là quyết định bất đắc dĩ trong lúc lí trí, làm gì có nữ tử nào không muốn gả cho người trong lòng mình chứ?

Thấy bộ dạng tình cảm giữa Liễu Không và Nhị tỷ, Triệu Nhan cũng có chút bất đắc dĩ, đồng thời lo lắng Chu Đồng và Hà Lực ở phía sau nghe được, lập tức cũng đành phải lên thuyền nói:

- Nhị tỷ, chúng ta vào trong khoang thuyền rồi nói.

Lúc này Bảo An công chúa mới nhớ tới phía sau còn đi theo Triệu Nhan, sắc mặt nàng lập tức đỏ lên, vội vàng lui một bước giữ khoảng cách với Liễu Không. Lúc này Liễu Không oán trách nhìn Triệu Nhan, nhưng cũng không nói gì, ba người cùng nhau đi vào khoang thuyền. Tuy rằng chiếc thuyền này không lớn, nhưng lại hết sức tinh xảo, trong khoang thuyền đặt một cái bàn, trên bàn đặt rượu và thức ăn. Hơn nữa cả con thuyền trừ ba người bọn họ thì không có người thứ tư.

Sau khi ba người ngồi xuống, không đợi Triệu Nhan hỏi thăm về hành tung của Liễu Không trong khoảng thời gian này, đã thấy Liễu Không giành lời hỏi:

- Quận vương, Ngọc Như có phải đã ở cùng với ngài rồi không?

- Ách…

Triệu Nhan nghe đến đó cũng sửng sốt, ngay sau đó lại có loại cảm giác chột dạ, dù sao hắn bắt cóc muội muội của người ta, nhưng nhìn lại thì hắn và Liễu Không cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai.

- Ha ha, Ngọc Như muội muội và Tam đệ bị lạc ở dưới lòng sông, có thể nói là đồng sinh cộng tử, hai người có tình cảm với nhau cũng rất bình thường. Hiện tại Ngọc Như ở biệt viện, Dĩnh nhi muội muội đang tìm ngày lành tháng tốt để đón Ngọc Như muội muội vào cửa.

Nhìn thấy Triệu Nhan sững sờ, Bảo An công chúa thay hắn giải vây, đồng thời còn có chút bận tâm nhìn Liễu Không. Dù sao thân là huynh trưởng, không ai muốn muội muội mình làm thiếp cho người ta.

Nghe thấy lời nói của Bảo An công chúa, Liễu Không cũng thở dài nói:

- Ngọc Như là một nữ tử có số khổ, hơn nữa tính cách quá mức lương thiện đơn giản. Trước kia vẫn không dứt bỏ được thân tình, vì thế mới bị người kia lợi dụng, sau lại muốn thoát đi thì cũng đã chậm. Sau đó ta giúp nàng một lần, vốn hy vọng nàng có thể gả cho một người bình thường, sau đó làm một nữ tử bình thường giúp chồng dạy con, thật không nghĩ đến ông trời trêu ngươi, lại để cho nàng và Quận vương đến được với nhau…

- Liễu Không, tuy rằng ta đã có thê tử, nhưng đối với những nữ tử bên người ta thì từ trước đến nay đều đối xử bình đẳng. Nếu sau này Ngọc Như Ngọc Như trở thành người của ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu một chút uất ức nào!

Không đợi Liễu Không nói xong, Triệu Nhan liền xen vào lời y, đây cũng là lời trong lòng của hắn, bất kể là Tào Dĩnh hay Nhan Ngọc Như thì ở trong lòng hắn đều giống nhau.

- Ha hả, đối với tính cách của Quận vương, tại hạ rất rõ, cũng biết nếu Ngọc Như tiến vào Quận vương phủ thì chắc chắn sẽ sống rất tốt. Vì thế ta cũng không phản đối chuyện của ngài và Ngọc Như. Chỉ là ta sắp đi xa, thân là huynh trưởng, ta cũng chỉ có thể gửi gắm Ngọc Như cho Quận vương thôi!

Liễu Không bỗng nhiên cười nói.

- Đi xa? Chàng muốn đi đâu?

Bảo An công chúa nghe được câu nói kế tiếp của Liễu Không cũng biến sắc, lập tức vô cùng hoảng hốt mà truy hỏi. Nàng vốn có rất ít cơ hội để gặp Liễu Không, nếu Liễu Không đi xa thì chỉ sợ sau này càng không có cơ hội gặp mặt.

- Chuyện này rất phức tạp, nhưng lúc trước ta đã đề cập với nàng rồi. Hơn nữa ta đi xa là để ngày sau có thể quang minh chính đại trở về cưới công chúa!

Lúc này Liễu Không bỗng nhiên cầm bàn tay đang hốt hoảng của Bảo An công chúa, nhẹ giọng mở miệng nói.

- Này... Điều này sao có thể, Từ Đắc Tổ hiện tại thế nào rồi?

Triệu Nhan nghe Liễu Không nói như vậy, sắc mặt thay đổi, thậm chí không dám tin tưởng mà truy hỏi.

Bình Luận (0)
Comment