Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 425 - Chương 428: Học Viện Truy Nguyên.

Chưa xác định
Chương 428: Học viện Truy Nguyên.

Vài ngày sau, Thẩm Quát tự mình đến tìm Triệu Nhan, tỏ vẻ đồng ý vào học viện đảm nhiệm chức vụ. Điều này làm cho Triệu Nhan vô cùng vui sướng, ngay lập tức tuyên bố Thẩm Quát đảm nhiệm phó viện trưởng của học viện, trợ giúp hắn quản lý toàn bộ sự vụ trong học viện. Hơn nữa khi Triệu Nhan không ở học viện thì Thẩm Quát có quyền xử lý tất cả mọi việc trong học viện. Điều này rất quan trọng với Triệu Nhan, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà hắn chiêu nạp Thẩm Quát.

Nếu Thẩm Quát nhậm chức ở học viện thì chức quan Quân Khí Giám của y cũng chỉ có thể từ bỏ rồi. Lại nói tiếp các thành tích nổi bật của Thẩm Quát khi đảm nhiệm Quân Khí Giám khiến Triệu Thự hết sức vừa lòng. Đang chuẩn bị thăng chức cho y thì không nghĩ tới Thẩm Quát lại muốn từ quan, hơn nữa còn đến học viện của Triệu Nhan đảm nhiệm phó viện trưởng gì đó. Điều này khiến cho ông ta không hiểu, vì thế còn gọi Triệu Nhan đến dạy dỗ một phen.

Thời Bắc Tống quân quyền bị suy yếu, quan hệ quân thần giống như là quan hệ giữa người thuê và bị thuê ở đời sau. Hiện tại Thẩm Quát muốn từ quan, tuy rằng Triệu Thự cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không ngăn cản, mặt khác ông ta cũng biết sau này học viện của Triệu Nhan rất có thể sẽ mang đến ảnh hưởng không tầm thường đối với Đại Tống, vì thế cũng không làm khó xử Thẩm Quát.

Từ khi Thẩm Quát gia nhập, nhân sự của học viện xem như cơ bản đã đủ. Triệu Nhan bớt chút thời gian triệu tập tất cả mọi người đến Hiển Vi Quán dự hội nghị, đầu tiên là thảo luận về vấn đề chiêu sinh, đây cũng là vấn đề lớn nhất mà học viện sắp tới đụng phải. Kết quả một đám người thảo luận trong một canh giờ, cuối cùng đã lập ra được quy trình chiêu sinh.

Tiếp theo Triệu Nhan lại đề nghị mọi người hỗ trợ suy nghĩ một chút, nên đặt tên gì cho học viện. Kết quả đề tài này đã làm cho hội nghị bùng nổ, chẳng sợ những người vừa rồi không tích cực lên tiếng thì bây giờ đều tranh nhau lên tiếng, gần như từng người tham gia hội nghị đều đề xuất một hoặc nhiều cái tên. Kết quả đã xuất hiện hơn trăm cái tên trong danh sách tuyển chọn, hơn nữa thảo luận gần ba canh giờ cũng không thể thảo luận ra kết quả gì.

Mọi người cảm thấy hứng thú với cái tên của học viện kỳ thật là một việc rất bình thường, người có thể vào học viện cũng không phải là kẻ ngốc. Bọn họ biết học viện của mình sau này nhất định sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ, thậm chí truyền lưu đời sau cũng không phải là việc khó. Dưới tình huống như vậy, nếu tên của học viện là do người nào đó đặt thì người này cùng với học viện rất có thể sẽ được lưu vào sử sách.

Cũng chính vì lợi ích lớn như vậy nên mới khiến những người này để bụng chuyện đặt tên học viện như vậy. Nhưng học viện chỉ có một, vì thế tên chắc chắn cũng chỉ có một. Hiện tại xuất hiện hơn trăm cái tên, chỉ có thể chọn một từ trong số đó, vì thế đám người bọn họ thảo luận từng cái tên một, bỏ đi một số cái tên không có ý nghĩa hoặc có ý nghĩa không tốt. Cuối cùng từ trong đó chọn ra tám cái tên.

Triệu Nhan cũng đề nghị một cái tên, đó là Thanh Hoa, đây là ngôi trường đại học hắn luôn mong ước được vào học ở đời sau. Đang tiếc cái tên này đã bị loại bỏ ở ngay vòng thứ nhất, đối với việc này Triệu Nhan không ngừng oán thầm, cảm giác những người mình tuyển dụng thật sự không có mắt nhìn, thậm chí ngay cả tên đại học nổi tiếng nhất Trung Quốc ở đời sau cũng bị loại bỏ.

Còn dư lại tám cái tên trong danh sách, Thẩm Quát lúc đầu đề nghị Triệu Nhan chọn một trong số đó. Làm như vậy thể hiện quyền uy của hiệu trưởng Triệu Nhan, đồng thời cũng có thể tránh cho những người khác tranh luận. Tuy nhiên Triệu Nhan lại từ chối chọn, để mọi người tiếp tục thảo luận đặt tên cho học viện, điều này cũng có thể xem là một loại biểu hiện của dân chủ. Một khi đã như vậy, không bằng dân chủ đến cùng, để mọi người bỏ phiếu chọn ra tên học viện.

Đối với hình thức bỏ phiếu mà Triệu Nhan đề xuất, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ủng hộ. Sau đó dưới sự chủ trì của Triệu Nhan, mọi người tiến hành bỏ phiếu với tám cái tên, kết quả cuối cùng là tên “Truy Nguyên” có số phiếu dẫn đầu, từ đó về sau học viện đầu tiên của Triệu Nhan đã có tên chính thức, đó là học viện Truy Nguyên.

"Truy Nguyên" và “Trí Tri" thuộc cùng một cụm từ, ở đời sau truy nguyên cũng hết sức phổ biến. Phần lớn mọi người biết từ này từ trong học thuyết Nhị Trình, Chu Hi hoặc Vương Dương Minh. Nhưng kỳ thật truy nguyên có nguồn gốc từ “lễ ký đại học”, đời sau có không ít học giả tiến hành phân tích tác phẩm này. Ý tứ cơ bản của nó có thể giải thích là “Nghiên cứu sâu về sự vật”, như thế vô cùng phù hợp với tinh thần khoa học ở đời sau. Vì thế dùng từ Truy Nguyên để đặt tên cho học viện cũng là hết sức chuẩn xác.

Tên “Truy Nguyên” của học viên được chính thức xác lập vào ngày thứ ba, học viện cũng chính thức triển khai chiêu sinh. Địa điểm chiêu sinh ngay tại Hiển Vi Quán, không đúng, hiện tại hẳn nên gọi là học viện Truy Nguyên, bởi vì tin tức thành lập học viện sớm đã truyền ra ngoài. Người muốn báo danh vẫn luôn chú ý tin tức về học viện, đặc biệt là những người thường xuyên đến nghe giảng bài. Mỗi ngày đều canh giữ ở trước cổng học viện, sau khi bắt đầu chiêu sinh thì những người này lập tức chen chúc đến, điều này cũng khiến cho ngày đầu tiên chiêu sinh của đám người Triệu Nhan vô cùng bận rộn.

Điều kiện chiêu sinh của học viện Truy Nguyên không thể so sánh với thi đại học ở đời sau, thậm chí có thể nói là rất dễ dàng. Trước khi chiêu sinh Triệu Nhan đã chuẩn bị một vài tập ghi chép, trong đó viết một số đề mục đơn giản, chỉ cần có thể biết chữ và có một ít tri thức về toán học thì có thể thông qua cuộc kiểm tra.

Nhưng đây mới chỉ là vòng thi đầu tiên, thông qua cuộc thi lần này liền tương đương với lấy được vé vào cổng học viện Truy Nguyên. Nhưng một học sinh muốn tồn tại ở trong trường học thì phải lựa chọn một ngành học chính. Sau khi lựa chọn ngành học chính thì phải tiến hành một cuộc thi nữa, lần này là giáo viên của ngành học đó đích thân kiểm tra. Chỉ có thông qua cuộc thi này mới xem như chân chính trở thành học sinh của học viện. Hơn nữa mỗi một học sinh có ba cơ hội lựa chọn ngành học, nếu không thi đậu cả ba cơ hội thì cũng chỉ có thể tiếc nuối mà rời khỏi học viện.

Trải qua mười ngày gấp gáp chiêu sinh, học viện Truy Nguyên tuyển được gần ba trăm học sinh, gần như đều là những người lúc trước thường xuyên đến nghe Triệu Nhan giảng bài. Mặt khác cũng không thiếu học sinh nghe danh mà đến, chỉ là phần lớn bọn họ không thể thông qua cuộc thi tuyển chọn. Kỳ thật Triệu Nhan cũng rất muốn chiêu sinh thêm một ít học sinh, chỉ là số lượng giáo viên trong học viện có hạn, người có thể xưng là giáo viên không hết một bàn tay. Có thể nói tài nguyên giáo viên thiếu thốn nghiêm trọng, nếu chiêu sinh quá nhiều học sinh thì giáo viên không thể quan tâm hết. Vì thế Triệu Nhan chỉ có thể nhịn đau mà ngăn bọn họ ở ngoài cửa học viện.

Sau khi chiêu sinh chấm dứt, lại trải qua vài ngày chuẩn bị, học viện Truy Nguyên cũng chính thức được khai giảng. Hôm nay Triệu Nhan đến trước cửa học viện, dẫn theo các giáo viên trong học viện nghênh đón tân sinh nhập học. Nhưng khiến Triệu Nhan cũng không nghĩ đến chính là ngay khi hắn vừa đến học viện, lại nhìn thấy một đám người đang quỳ trước cửa lớn, xung quanh cũng có không ít giáo viên và học sinh của học viện vây xem, đồng thời đều đang xì xào bàn tán.

- Sao lại thế này?

Triệu Nhan liếc mắt liền thấy Thẩm Quát đứng ở trước cửa, lập tức bước nhanh lên phía trước hỏi.

Thẩm Quát vốn cũng lo lắng, khi thấy Triệu Nhan đi vào thì trên mặt không khỏi lộ ra vui mừng nói:

- Viện trưởng, những người này đều không đậu trong kì thi chiêu sinh, trong đó có rất nhiều người đều nghe danh viện trưởng mà đến. Nhưng lại bởi vì nhiều loại nguyên nhân mà không thể vào học viện, chuyện này làm cho bọn họ không cam lòng, lại cảm thấy không còn mặt mũi nào trở về nhà. Vì thế mới quỳ ở nơi này xin học viện cho bọn họ một cơ hội nữa!

Thẩm Quát vừa dứt lời thì một thanh niên quỳ gối ở hàng đầu tiến lên một bước nói:

- Quận Vương, tại hạ là Trình Mộ Dương, là người của phủ Giang Lăng, coi như là thư hương môn đệ, chỉ là tại hạ ngu dốt, thật sự không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói tinh tế của thánh nhân. Ngược lại rất hứng thú với các hiện tượng tự nhiên ở xung quanh mình, ví dụ như vì sao chim chóc có thể bay trên trời, vì sao nước sông lại chảy về hạ lưu, tại sao khi lạnh thì nước lại đóng băng. Những vấn đề này ta rất khó hiểu, nhưng sau này khi nghe được những học vấn mà Quận Vương truyền đến phía nam đã giải quyết không ít nghi hoặc trong lòng ta. Vì thế tại hạ không quản ngàn dặm xa xôi mà chạy đến Đông Kinh, chỉ vì có thể vào môn hạ của Quận Vương học hỏi, không nghĩ tới vừa vặn gặp được học viện Truy Nguyên đang chiêu sinh, vốn tưởng rằng là một cơ hội lớn, lại không nghĩ rằng tại hạ tài hèn học ít, không thể thông qua cuộc kiểm tra của trường học. Nếu để cho tại hạ như vậy trở về thật sự là không cam lòng, vì thế muốn xin Quận Vương cho tại hạ một cơ hội!

Trình Mộ Dương vừa dứt lời, những người phía sau y như được cộng hưởng, tất cả đều lớn tiếng nói:

- Xin Quận Vương cho chúng ta một cơ hội nữa!

Triệu Nhan nghe lời nói của Trình Mộ Dương, lại nhìn đến ánh mắt tha thiết của đám học sinh phía sau y, nhất thời cũng rất cảm động. Đặc biệt là những việc Trình Mộ Dương trải qua càng làm cho hắn cảm thấy một số người giỏi về tự hỏi ở thời đại Bắc Tống này đã chú ý tới một số hiện tượng ở xung quanh mình. Chỉ là hiện tại không giống với đời sau đã có sẵn đáp án giải thích nghi hoặc trong lòng bọn họ. Vì thế bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân mà đi tìm đáp án, có lẽ cả đời bọn họ cũng chỉ có thể tìm được một số đáp án ở bề nổi. Nhưng hiện tại bọn họ đã phát hiện trên người Triệu Nhan có đáp án mà bọn họ cần, vì thế những người tài giỏi này sẽ bỏ xuống tôn nghiêm mà cầu xin, vì thỏa mãn tò mò của bản than.

Thẩm Quát ở bên cạnh nhìn thấy Triệu Nhan buông lỏng, sợ hắn nhiệt huyết dâng trào mà nhận lấy đám học sinh này, làm như vậy thứ nhất là sẽ phá hủy quy củ của học viện. Thứ hai là học viện cũng thực không có nhiều giáo viên như vậy, vì thế Thẩm Quát vội vàng thấp giọng nhắc nhở Triệu Nhan:

- Viện trưởng người phải bình tĩnh, tuy rằng những người này đáng thương, nhưng hiện tại thực không có điều kiện nhận bọn họ. Vì thế không bằng để bọn họ về nhà chờ một chút, sang năm lại đến cũng không muộn.

- Đa tạ Tồn Trung huynh nhắc nhở, nhưng ta không phải là nhiệt huyết dâng trào mà choáng váng, mà là bỗng nhiên có một ý nghĩ, nếu khả thi thì có thể giải quyết chuyện của những người này, cũng không cần lo lắng chiếm dụng quá nhiều tài nguyên dạy học của chúng ta!

Lúc này Triệu Nhan bỗng nhiên thấp giọng nói.

- Viện trưởng cứ nói, rốt cục có phương pháp nào vẹn toàn đôi bên vậy?

Nghe lời nói của Triệu Nhan ánh mắt của Thẩm Quát không khỏi sáng lên nói. Con người không phải là khúc gỗ, Thẩm Quát cũng hết sức thông cảm với những người này, chỉ là lý trí của y khiến y không thể không nhắc nhở Triệu Nhan, nếu có thể có biện pháp tốt hơn thì y đương nhiên vô cùng đồng ý.

Triệu Nhan lập tức thấp giọng nói ra suy nghĩ của mình, kết quả Thẩm Quát đầu tiên là có chút khó xử, nhưng rất nhanh lại cảm thấy biện pháp này cũng không phải là không được, cuối cùng gật đầu, chỉ có điều y cũng không biết rằng, ý tưởng này của Triệu Nhan sau này sẽ trở thành một trong những đặc sắc của học viện Truy Nguyên.

Bình Luận (0)
Comment