hương 438: Chiến tranh của Triệu Húc (hạ)
Triệu Húc ợ một cái rồi cáo từ đám người Lâm Hổ, lại nói tiếp ngay cả bản thân y cũng có chút không dám tin, bát mì lớn đầy nhất, lại bị y ăn sạch sẽ, ngay cả mặt mũi nước canh cũng không còn lại, hiện tại Triệu Húc chỉ cảm giác bụng mình phát triển lợi hại, xoay người đều vô cùng nhọc nhằn, đây cũng là bữa cơm no nhất sau khi y đi vào trại Tam Xuyên.
Thủ lĩnh hộ vệ Trần Định ôm một bình gốm đi theo sau lưng Triệu Húc, trong bình là nước ép ớt Lâm Hổ đưa cho Triệu Húc, khi bọn Lâm Hổ rời khỏi quận vương phủ, ngoài y phục trên người và vũ khí bảo vệ tính mạng ra, liền chỉ mang theo hơn mười bình nước ép ớt, bọn họ đều là đi theo Triệu Nhan học cách ăn ớt, hiện tại lại một chút đều rời không được, điểm ấy thật ra giống với Triệu Húc, y vừa rồi sở dĩ có thể ăn xong bát mì lớn nhất, chủ yếu chính là công lao của ớt.
Bởi vì ăn rất no, Triệu Húc cũng vốn không có vội vã trở về, mà là dọc theo đường phố tiếp tục dò xét toàn bộ trại Tam Xuyên, cuối cùng vô tình không ngờ đi vào vị trí trung tâm trại Tam Xuyên, chỉ thấy nơi này là một căn phòng lớn đứng vững xây dựng bằng gạch xanh, nơi này kỳ thật chính là trung tâm chỉ huy của quân đội Đại Tống, Dương Văn Quảng và vài vị tướng lĩnh chủ chốt trong quân chính là ở trong này nghị sự, sau đó tuyên bố từng cái quân lệnh ra ngoài, trước kia Triệu Húc cũng đã tới, nhưng y sau đó phát hiện mình thật sự không giúp đỡ được cái gì, cho nên lại dứt khoát không trở lại.
Như vậy xoay một vòng lớn, phía chân trời phương đông cũng mới vừa vặn sáng, cách hừng đông còn có một thời gian ngắn, tuy nhiên Triệu Húc lại phát hiện trong đại sảnh nghị sự lại như cũ lóe lên ánh đèn, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn đến bên trong có bóng người đang đi lại, điều này làm cho y không khỏi có chút tò mò, lập tức cất bước đi vào, binh lính gác cũng đều nhận ra được Triệu Húc, tự nhiên không người nào dám ngăn.
Triệu Húc mới vừa vào đến đại sảnh nghị sự, chợt nghe bên trong truyền ra một trận tiếng ngáy như sấm rền, theo âm thanh nhìn lại, phát hiện góc tường đại hán râu quai nón ngủ trên một tấm chăn đệm nằm dưới đất. Người này Triệu Húc nhận ra, y nhớ đối phương họ Giả tên Hà, đảm nhiệm chức Hoàn Châu quan sát sứ, năm nay bốn mươi năm mươi tuổi, rất được Dương Văn Quảng coi trọng, lần này ngăn chặn quân Tây Hạ y cũng lập nhiều công lao không nhỏ, được coi là một trong trợ thủ quan trọng nhất của Dương Văn Quảng.
Trong đại sảnh ngoài Giả Hà ngủ say ra, mặt khác còn có một người đứng ở trước sa bàn trong sảnh, chỉ thấy người này râu tóc bạc trắng, chính là Dương Văn Quảng càng già càng dẻo dai, chỉ thấy ông dọc theo sa bàn đi tới đi lui, trong tay cầm lấy một nắm lá cờ, thường thường đem lá cờ xếp lên sa bàn, đồng thời lại từ sa bàn lấy đi một ít lá cờ, Triệu Húc mặc dù đối với quân sự không tinh thông thế nào, nhưng cũng biết đối phương đang tiến hành suy diễn chiến thuật, dùng cái này để tìm kiếm một loại chiến thuật thích hợp.
Dương Văn Quảng năm nay cũng đã gần bảy mươi tuổi, tuy rằng gân cốt còn rất cường tráng, ra trận giết địch cũng là dũng không thể đỡ, nhưng bởi vì cái gọi là anh hùng tuổi xế chiều, bây giờ Dương Văn Quảng chẳng những râu tóc bạc trắng, trên mặt cũng đầy nếp nhăn, lúc đi lại đã có thể thấy được vài phần lão thái. Điều này làm cho Triệu Húc bên cạnh trong lòng cũng không khỏi xúc động, nếu võ tướng Đại Tống mỗi người cũng giống như Dương Văn Quảng như vậy, chỉ sợ Tây Hạ và Bắc Liêu cũng sớm đã bị diệt.
Dương Văn Quảng chuyên tâm vào suy xét chiến thuật, hơn nữa tiếng ngáy của Giả Hà như sấm, khiến cho ông căn bản không có phát hiện Triệu Húc đến. Triệu Húc nhìn thấy bộ dạng Dương Văn Quảng chuyên tâm như thế, cũng không đành lòng quấy rầy, vì thế liền đứng ở một bên nhìn ông ở trên sa bàn suy xét, tuy rằng nhìn y không hiểu lắm, nhưng mơ hồ cũng có thể nhìn ra Dương Văn Quảng đây là đang suy diễn lúc quân Tây Hạ lui, quân đội Đại Tống nên truy kích như thế nào, xem ra Dương Văn Quảng đã kết luận người Tây Hạ kiên trì không được bao lâu.
Cứ như vậy cũng không biết trải qua bao lâu, đang suy nghĩ Dương Văn Quảng bỗng nhiên ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy Triệu Húc đứng ở cạnh cửa. Điều này làm cho lão tướng quân cũng sững sờ, ngay sau đó nâng người tiến lên hành lễ nói:
- Không biết điện hạ đến, lão phu thật sự thất lễ!
- Ha ha, lão tướng quân không cần đa lễ, vừa rồi bổn vương thấy ngươi còn chăm chú suy diễn, cho nên cũng liền không có lên tiếng, nói ra ngược lại bổn vương quấy rầy lão tướng quân rồi! Triệu Húc lúc này cười nói to, bên cạnh tiếng ngáy Giả Hà ầm ầm, nếu không nói lớn một chút, chỉ sợ Dương Văn Quảng căn bản nghe không rõ y đang nói cái gì.
Dương Văn Quảng nghe được Triệu Húc nói khách khí như thế, lập tức cũng không khỏi cười lớn một tiếng, sau đó mời Triệu Húc tiến vào, và chỉ Giả Hà bên cạnh nói: - Điện hạ chớ trách, Giả tướng quân chiều hôm qua luôn luôn tại nơi này thủ đến canh bốn, vừa mới nằm ngủ, hơn nữa người này có một tật xấu, chỉ cần ngủ một giấc, cho dù là sét đánh cũng gọi không tỉnh, cho nên chúng ta cũng không lo lắng sẽ đánh thức gã.
- Giả tướng quân càng vất vả công lao càng lớn, sau này bổn vương nhất định phải vì y ở trước mặt phụ hoàng ghi công lao lên trước! Triệu Húc nhìn Giả Hà đang ngủ say cũng không khỏi gật đầu nói, trong khoảng thời gian này y cũng không gần kề, chỉ là ủng hộ tinh thần của binh sĩ, đồng thời cũng ghi nhận biểu hiện của một số tướng quân, ví dụ như Dương Văn Quảng tuy rằng kinh nghiệm phong phú, nhưng dù sao tuổi quá lớn, nhiều nhất một hai năm sẽ lui về, đến lúc đó liền cần tướng lĩnh tuổi trẻ hơn tiếp nhận thay ông, Giả Hà này thật ra là người tốt để chọn.
Lập tức Triệu Húc và Dương Văn Quảng nói chuyện phiếm vài câu, sau đó ánh mắt chuyển hướng đến sa bàn vặn hỏi: - Lão tướng quân, vừa rồi ta thấy ngươi đang ở trên sa bàn suy diễn tình huống, hình như là khi người Tây Hạ rút quân, chúng ta nên truy kích như thế nào, không biết có phải là như vậy hay không?
- Điện hạ anh minh, lão phu lớn tuổi, ngủ không được như người trẻ tuổi, hôm nay cũng là nửa đêm tỉnh lại, nhàm chán liền suy nghĩ một chút, không ngờ để điện hạ thấy được! Dương Văn Quảng lúc này cũng trực tiếp thừa nhận nói.
- Vậy không biết lão tướng quân suy diễn như thế nào, nếu chúng ta thừa dịp người Tây Hạ rút quân, có thể truy kích từ phía sau, cho người Tây Hạ một bài học không? Triệu Húc nghe đến đó cũng không khỏi có chút vội vàng hỏi, trong khoảng thời gian này người Tây Hạ tuy rằng vẫn không công phá được phòng tuyến của Đại Tống, nhưng loại thái độ phòng thủ bị động này chỉ có thể khiến cho Triệu Húc cảm giác có chút nghẹn khuất, đặc biệt mấy ngày nay người Tây Hạ liên tiếp không ngừng đánh nghi binh, càng ầm ĩ y càng ăn không ngon ngủ không ngon, cho nên trong lòng y cũng là giọng nhẫn nhịn, vẫn muốn thống thống khoái khoái trả thù người Tây Hạ một trận.
Tuy nhiên Dương Văn Quảng nhìn thấy bộ dạng Triệu Húc vội vàng, không khỏi cười khổ lắc đầu nói: - Khiến điện hạ thất vọng rồi, dựa theo lão phu suy diễn, cho dù người Tây Hạ lui, chỉ sợ cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội truy kích, hơn nữa bọn họ phần đông là kỵ binh, làm không tốt sẽ thành đánh hồi mã thương, cho nên đối với chúng ta mà nói, phương pháp xử lý ổn thỏa nhất chính là thành thật đứng ở trại Tam Xuyên.
- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy trơ mắt nhìn người Tây Hạ rút đi sao? Triệu Húc nghe đến đó vẫn còn có chút không cam lòng nói, y bình thường tuy rằng biểu hiện rất điềm đạm, chắc chắn, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, có lúc vẫn còn có chút kích động.
Nhìn thấy Triệu Húc không cam lòng như thế, trên mặt Dương Văn Quảng chợt lộ ra vài phần vẻ chần chừ, cuối cùng rốt cục lại mở miệng nói: - Điện hạ, kỳ thật lão phu còn có một câu không nói, cho dù chúng ta có nắm chắc khi người Tây Hạ lui binh đánh bại được bọn chúng, nhưng suy nghĩ vì đại cục, cũng tuyệt đối không thể công kích chúng!
- Ồ? Vậy là vì sao? Triệu Húc nghe được Dương Văn Quảng nói cũng không khỏi kinh ngạc kêu lên, nếu không phải người nói là vị lão tướng Dương Văn Quảng trước mắt, chỉ sợ Triệu Húc cũng sẽ hoài nghi đối phương nói lời này có mưu đồ rồi.
- Điện hạ ngài cũng biết, Tây Hạ lần này vừa mới bại vào tay Bắc Liêu, Lý Lượng Tộ lại chỉ nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngắn ngủn mấy tháng liền lập tức xua binh xuống nam, ý đồ đánh cướp Đại Tống chúng ta bù lại tổn thất của bọn họ, hành động này có thể nói là kiêu ngạo cực kỳ, tuy nhiên cũng từ đó có thể biết người Tây Hạ căn bản không đem Đại Tống chúng ta để vào mắt.
Khi nói đến mặt này, chỉ thấy Dương Văn Quảng trên mặt cũng lộ ra vẻ căm hận, dừng một chút lại nói tiếp: - Nếu người Tây Hạ khinh thị Đại Tống chúng ta như thế, vậy rõ ràng làm cho bọn họ khinh thị tới cùng, lần này chúng ta tuy rằng chặn đại quân Tây Hạ, nhưng vẫn co đầu rút cổ không ra, cũng sẽ không khiến cho người Tây Hạ coi trọng, nếu đợi khi bọn họ lui về, chúng ta truy kích cũng không dám, sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm khinh thường Đại Tống chúng ta, nhưng đợi cho sau khi chúng ta chuẩn bị xong, đột nhiên phát động cuộc chiến đối với Tây Hạ diệt quốc, tuyệt đối có thể đánh cho Tây Hạ trở tay không kịp, từ đó giành được thắng lợi thật lớn!
Dương Văn Quảng là lão tướng trung quân, ánh mắt sớm đã không hề giới hạn ở được mất của chiến dịch, mà xuất phát từ phương diện chiến lược, giúp Triệu Húc phân tích một chút lợi và hại khi không truy kích quân Tây Hạ, điều này làm cho Triệu Húc cũng không khỏi có cảm giác tầm mắt mở rộng ra, lập tức mở miệng khen: - Lão tướng quân nói cực đúng, bổn vương thụ giáo, ngày sau khi đánh chiến diệt Hạ, mong rằng lão tướng quân tương trợ thật nhiều, giúp Đại Tống ta diệt trừ khối u ác tính ở phía tây này!
- Ha ha, điện hạ khen trật rồi, tuy nhiên lão phu ở Tây Cương nơi này đóng quân nửa đời, vẫn lập chí tiêu diệt Tây Hạ, hiện tại triều đình cho ta và võ tướng một cơ hội chuẩn bị như vậy, ngày sau tự nhiên dũng cảm giết địch, dùng điều này báo đáp hiệu quả triều đình!
Khi Dương Văn Quảng nói xong lời cuối cùng, vẻ già nua trên mặt cũng không khỏi lộ sự dõng dạc, nếu có thể tự mình tham dự vào cuộc chiến diệt Hạ, cho dù là chết trên chiến trường, với ông mà nói cũng là chết không tiếc rồi.
Kế tiếp Triệu Húc lại hướng Dương Văn Quảng hỏi thăm một chút chiến cuộc mấy ngày nay, đối với cái này Dương Văn Quảng cũng kể lại tỉ mỉ giới thiệu một chút, dù sao Triệu Húc mới là Thống soái tam quân trên danh nghĩa, chỉ có điều y không thông quân vụ, cho nên quân đội đều là do Dương Văn Quảng và các tướng quân thay mặt y chỉ huy.
Kỳ thật mấy ngày này chiến cuộc cũng không có biến hóa lớn, Lý Lượng Tộ vẫn như cũ không ngừng phái quân đội đánh nghi binh, mỗi lần đều là đả kích xuống quân Tống, ném xuống một ít thi thể liền lui về, tuy nhiên Dương Văn Quảng thân là lão tướng trên chiến trường, lại nhạy cảm phát hiện tần suất người Tây Hạ tiến công đang từ từ chậm lại, hơn nữa quân đội Tây Hạ đánh nghi binh cũng không có bất kỳ ý chí chiến đấu nào, gặp trận địa quân Tống vừa mới tiếp xúc liền lập tức bại lui, từ những dấu hiệu này, Dương Văn Quảng đoán được ngày người Tây Hạ lui binh đã không xa, thậm chí rất có thể một buổi sáng ngày nào đó bọn họ tỉnh lại, trong doanh trại quân đội người Tây Hạ đã không có một bóng người rồi.
Nghe được phán đoán của Dương Văn Quảng, trong lòng Triệu Húc cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng trong khoảng thời gian này chiến cuộc thay đổi vẫn nắm giữ ở trong tay Đại Tống, nhưng thay đổi trên chiến trường bất ngờ khó lường, cũng không ai biết ngay sau đó sẽ phát sinh cái gì, ví dụ như Lý Lượng Tộ cùng Gia Luật Tuấn giao chiến, rõ ràng chiếm ưu thế nhưng bị một trận mưa to thay đổi thế cục, cho nên không tới phút cuối cùng chiến tranh ai cũng không dám nói mình nhất định là phe thắng lợi.