- Chuyện gì mà các nàng vui vẻ vậy? Triệu Nhan nhìn Tào Dĩnh các nàng cũng không kìm được tò mò hỏi.
- Phu quân, tòa nhà góc đông nam kia đã mua lại rồi, bên bán cũng đã đưa khế đất tới rồi, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể dọn tới tòa nhà! Tào Dĩnh thấy Triệu Nhan bước vào cũng lập tức hưng phấn mở miệng nói. Nàng biết Triệu Nhan không thích ở tại vương phủ cho nên tòa nhà góc đông nam kinh thành vốn chính là mua vì Triệu Nhan, đương nhiên trong chuyện này cũng có chút tâm tư riêng mà nàng không muốn người khác biết.
- Ồ, mua lại rồi thì tốt, qua mấy ngày cả nhà chúng ta cùng đi thăm một chút, thuận tiện ở lại vài ngày, hơn nữa lần trước chỉ có ta và nàng đi lòng vòng xem qua, vốn không kịp nhìn kĩ tòa nhà đó. Triệu Nhan chạy một ngày trời mặc dù có hơi mệt, nhưng nghe tòa nhà kia đã mua lại, cũng không ngăn được có chút vui vẻ, lại nói lúc trước hắn và Tào Dĩnh mặc dù đã đi xem qua một vòng, nhưng toà nhà này diện tích rộng lớn, xây dựng thanh nhã duyên dáng cũng để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
- Đâu cần qua mấy ngày, vừa rồi tụi thiếp cùng tỷ tỷ cũng đã thương lượng xong rồi, ngày mai sẽ tới tòa nhà xem xét, nghe tỷ tỷ nói bên cạnh tòa nhà chính là sông Biện, hơn nữa còn có một bãi sông, trên bãi sông tất cả đều là vịt hoang, đến lúc đó chúng ta có thể săn thú, hơn nữa từ khi mang thai Tư Lăng, thiếp cũng không có thời gian cưỡi ngựa bắn cung. Gia Luật Tư lúc này cũng tiến lên nói, khi nói đến cưỡi ngựa bắn cung, trên mặt cũng lộ vẻ chờ mong, trước kia khi ở Liêu quốc, nàng cũng không quá thích cưỡi ngựa bắn cung, nhưng cũng không hiểu vì sao, sau khi theo Triệu Nhan về Đại Tống, trái lại có chút hoài niệm cuộc sống trước kia.
- Săn thú có thể, tuy nhiên không thể dựa theo quy củ bên kia của các nàng, nếu không ta sẽ phải nhịn đói mất. Triệu Nhan vừa nghe Gia Luật Tư nhắc tới săn thú, lập tức nghĩ tới cuộc sống trước kia ở Liêu quốc, đặc biệt quy củ quý tộc Liêu quốc săn thú không được mang theo thức ăn, càng khiến hắn phải chịu đói nhiều lần.
- Á, rốt cuộc là quy củ gì, không ngờ khiến phu quân nhịn đói? Nghe lười Triệu Nhan nói, Tiết Ninh Nhi theo sát phía sau cũng hết sức tò mò nói, trong nhà chỉ có nàng và Gia Luật Tư đã sinh hạ hài tử cho Triệu Nhan, hơn nữa còn đều là sinh con gái, cho nên hai nữ nhân bình thường rất gần gũi, chỉ có điều nàng cũng rất ít hỏi thăm chuyện giữa Triệu Nhan và Gia Luật Tư. Dù sao Gia Luật Tư thân phận quá mức mẫn cảm, cho dù các nàng đều biết Gia Luật Tư là công chúa Liêu quốc, nhưng cũng sẽ không dễ dàng nhắc tới.
- Hi hi Gia Luật Tư nghe lời Triệu Nhan nói, cũng lập tức nghĩ tới chuyện ban đầu, lập tức không kìm nổi mỉm cười, sau khi nghe Tiết Ninh Nhi truy hỏi, ngay lập tức nói ra quy củ quý tộc Khiết Đan đi săn không cho phép mang theo thức ăn, và còn chuyện Triệu Nhan không bắt nổi con mồi nào, kết quả không ngờ tới bờ sông câu cá. Chuyện này khiến Tào Dĩnh các nàng đều cười ngặt nghẽo, bởi vì các nàng cho tới bây giờ chưa từng ngờ tới Triệu Nhan cũng có lúc chật vật như vậy.
- Phu quân, con cá lúc trước chàng nướng cháy đen rồi, hơn nữa mới tặng nửa con cho ta, cho nên bây giờ chàng còn nợ ta nửa con cá đó! Gia Luật Tư lúc này cười hì hì nói đùa với Triệu Nhan, tuy rằng đã là mẹ của một đứa nhỏ nhưng có một phu quân không đứng đắn như Triệu Nhan, các nàng đều duy trì một tính tình vui vẻ, bình thường sẽ lộ ra thái độ của cô gái nhỏ như vậy, đang cũng là chỗ bất đồng rõ ràng giữa gia đình Triệu Nhan và các gia đình quý tộc khác.
- Ta không phải cũng đã cho nàng một đứa con gái rồi sao. Đây còn mạnh hơn nhiều so với nửa con cá đó. Triệu Nhan lúc này cũng cười đùa, nghĩ đến tình huống quen biết Gia Luật Tư ở Liêu quốc, cùng với sau này duyên trời đưa đẩy làm sao khiến hai người ở chung một chỗ, mặc dù mới qua được một năm, nhưng ngẫm lại vẫn khiến người ta có chút cảm khái.
Đối với câu đùa của Triệu Nhan, Gia Luật Tư cũng không kìm được liếc mắt nhìn hắn. Tuy nhiên khóe miệng lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tuy rằng lúc trước nàng và Triệu Nhan có chút hiểu lầm, thậm chí mỗi lần gặp Triệu Nhan đều có chút tức giận, nhưng hiện giờ ngẫm nghĩ, lại cảm thấy hết sức thú vị, thậm chí có chút ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, một nhà Triệu Nhan an vị trên xe ngựa đã chuẩn bị xong, trên xe ngựa một đám nữ nhân líu ríu thảo luận không ngừng, đại khái mất nguyên một canh giờ, rốt cuộc đi tới góc đông nam thành Đông Kinh, nơi này là nơi sông Biện chảy từ Đông Kinh ra, thuyền lui tới không ngừng, cầu đá hoặc cầu gỗ cao cao được dựng lên nối tiếp nhau, đường sông cũng như đường bộ người qua lại như mắc cửi, thoạt nhìn hết sức phồn hoa.
- Hả? Đây đây nhìn qua hơi quen mắt? Trong xe ngựa mấy người nói chuyện hắn chen vào không lọt, cho nên đành phải mở cửa sổ thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, kết quả phát hiện khiến hắn vô cùng bất ngờ là, tuy rằng hắn lần đầu tiên đến khu vực này, nhưng cảm giác cảnh sắc bên ngoài hết sức quen mắt, đặc biệt là cảnh sắc trên đường sông sông Biện càng làm cho hắn có cảm giác như đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc là từng gặp lúc nào?
Ngay khi Triệu Nhan đang nghi hoặc trong lòng, bỗng nhiên chỉ thấy trên đường sông phía trước xuất hiện một cây cầu gỗ hình vòm, toàn bộ cầu lớn có vẻ ngoài tuyệt đẹp, kết cấu tinh xảo, mặt cầu cũng hết sức rộng lớn, thậm chí hai bên mặt cầu còn bày hai dãy hàng rong cố định, đồ ăn vặt, tạp hóa,. vân vân Người qua cầu thỉnh thoảng dừng lại, quán nhỏ buôn bán cò kè mặc cả, hơn nữa cho dù là có dãy hàng rong này chiếm cứ không ít chỗ trên mặt cầu, nhưng khu vực còn lại ở giữa vẫn có thể cho ba cỗ xe ngựa song song đi qua, từ đó có thể biết quy mô của cây cầu gỗ lớn này.
- Đây đây là Hồng Kiều? Triệu Nhan nhìn thấy cây cầu gỗ lớn này, trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra mình đã thấy qua cảnh sắc nơi này ở đâu rồi, thậm chí còn lập tức kêu lên tên cây cầu gỗ lớn này, đây là trên bức "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" mà đời sau được xưng là quốc bảo, cây cầu lớn này chiếm cứ vị trí vô cùng trọng yếu, đồng thời điều này cũng làm cho Triệu Nhan hiểu ra, khu vực khi bắt đầu đến mình đã đi ngang qua này chính là địa phương trong bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ.
- Ha ha, phu quân lại ngẩn người rồi, cây cầu kia rõ ràng tên là Ngũ Xa Kiều, làm gì có Hồng Kiều gì chứ?
Lúc này Tào Dĩnh trong xe ngựa nghe thấy câu nói của Triệu Nhan, không kìm nổi cười mở miệng nói, lần trước nàng và Triệu Nhan đã tới đây một lần, chỉ có điều khi đó Triệu Nhan vẫn ngồi trong xe ngựa, vốn không chú ý tới cảnh sắc bên ngoài, nhưng thật ra tình hình trên đoạn đường này nàng đều hiểu rõ.
- Ngũ Xa Kiều? Vì sao lại gọi như vậy? Triệu Nhan lấy làm lạ hỏi, Hồng Kiều trong Thanh Minh Thượng Hà Đồ của đời sau tuy rằng chiếm cứ vị trí vô cùng trọng yếu, nhưng không ghi rõ tên của nó, cho nên đời sau mới gọi là Hồng Kiều, về cái tên chân chính của cây cầu, đời sau đương nhiên không thể biết, trừ phi bọn họ có thể xuyên qua giống như Triệu Nhan, mới có thể biết được cây cầu kia không ngờ lại tên là Ngũ Xa Kiều.
- Ha ha, kỳ thật rất đơn giản, phu quân chàng xem quy mô cây cầu kia rất lớn, trên cầu đủ chỗ cho năm chiếc xe ngựa song song đi qua, tên cầu từ đó mà thành, chỉ có điều hiện giờ hai bên cầu bị dãy hàng rong chiếm cứ, cho nên chỉ có thể đủ chỗ cho ba cỗ xe ngựa đi qua thôi. Tào Dĩnh lại cười giải thích.
- Thì ra là thế, vậy hẳn phải gọi là Tam Xa Kiều mới đúng. Triệu Nhan nghe đến đó tự nói một câu, sau đó lại quay đầu đánh giá cảnh sắc trên sông Biện ở bên ngoài, lại nói tiếp bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Trương Trạch Đoan hẳn là quang cảnh sông Biện vài thập niên sau, tuy nhiên có một số cảnh vật vẫn không có bất kỳ biến hóa gì, tỷ như đường sông, cầu và cửa thành, thoạt nhìn quả thực giống như được vẽ nên từ cảnh thật, thậm chí khiến Triệu Nhan có cảm giác như đang ở trong bức tranh vậy.
Xe ngựa của đám người Triệu Nhan dọc theo sông Biện ra khỏi cửa thành, cửa thành này gọi là Biện Hà Giác Môn, là một cửa thành không lớn lắm, tuy nhiên trên cửa thành có đập nước, khi buông xuống có thể ngăn cách trong và ngoài sông Biện, ngăn cản thuyền và kẻ địch tiến vào, xe ngựa của Triệu Nhan dọc men theo đập nước ra khỏi thành, sau đó trở về một tòa nhà cách cửa thành không xa.
Tuy rằng nơi này đã là ngoài thành, nhưng bởi vì nhân khẩu hiện giờ của thành Khai Phong rất nhiều, trong thành từ lâu cũng đã chật chội không chịu nổi, có một số quý tộc thích yên tĩnh, vì thế liền xây biệt viện ở ngoài thành, mà ven bờ sông Biện phong cảnh tuyệt đẹp, quan phủ cũng không cho phép dân chúng trong thành đổ rác ở bờ sông, khiến nước sông cũng hết sức sạch sẽ trong lành, cho nên không ít quý tộc đều thích mua đất ở hai bên sông Biện, sau đó xây dựng biệt viện dùng lúc hưu nhàn.
Tào Dĩnh vì Triệu Nhan mua toà nhà bên sông Biện, hơn nữa vừa vặn có một nhánh sông từ nơi này chảy qua, tạo thành một đồng bằng phù sa hình tam giác, cũng tạo nên bình nguyên ở nơi này, một tòa nhà quy mô lớn đứng vững ở đây, vừa vặn trấn giữ ở cửa sông, hơn nữa nơi tòa nhà được xây dựng địa thế rất cao, cho dù nước sông dâng lên cũng không cần lo lắng đến việc tòa nhà có thể bị ngập, có thể nói là một nơi phong thủy bảo địa, đương nhiên tòa nhà như vậy khẳng định giá cũng không rẻ, nếu không dựa vào tài lực của Triệu Nhan cũng sẽ không khiến Tào Dĩnh cảm thấy giá cả phải chăng.
- Quận vương, Vương phi, tòa nhà đã quét dọn sạch sẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở! Xe ngựa của Triệu Nhan vừa mới tới trước cửa tòa nhà, lão Phúc đã lập tức ra chào đón, ngày hôm qua sau khi Tào Dĩnh nhận được khế đất, lão Phúc ngay lập tức xung phong nhận việc chạy tới quét tước, đương nhiên dựa vào tuổi và thân phận của ông, chủ yếu vẫn là đến giám thị những người làm làm việc, dù sao nơi này chính là chỗ ở lâu dài của Triệu Nhan sau này, an toàn và ngăn nắp đều hết sức quan trọng, phái những người khác đến ông cũng không yên tâm, cho nên tự mình tới.
- Ha ha, lão Phúc ông khổ cực rồi, mau dẫn chúng ta đi thăm trạch viện một chút! Triệu Nhan nhìn thấy lão Phúc lập tức cười nói, lại nói tiếp lão Phúc tuổi cũng càng ngày càng lớn, Triệu Nhan cũng muốn để ông thanh nhàn một chút, nhưng ứng cử viên cho vị trí quản gia này cũng chưa tìm được, mặt khác lão Phúc cũng không phải người chịu ngồi yên, cho nên chỉ có thể để ông tiếp tục làm trước đã.
- Vâng, Quận vương! Lão Phúc lập tức vâng một tiếng, sau đó đi phía trước dẫn đường, sau khi đi vào tòa nhà bắt đầu giới thiệu, lại nói tiếp tòa nhà này so ra có thể lớn hơn biệt viện ở đông thành của Triệu Nhan, theo lão Phúc đánh giá đo đạc ít nhất lớn hơn gấp hai lần trở lên, viện tử trong nhà cũng rất nhiều, gần như hợp làm một, tuy nhiên trong tòa nhà vẫn phân rất rõ ràng, đây cũng là quy củ của những gia đình lớn.
Tòa nhà tuy lớn nhưng kiến trúc vô cùng tinh mỹ, Triệu Nhan và Tào Dĩnh lần trước chỉ xem qua, hiện giờ sau khi cẩn thận xem xét, cũng cùng khen không dứt miệng, về phần Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư, Nhan Ngọc Như các nàng càng tán thưởng vô cùng đối với tòa nhà này, thậm chí đã thương lượng viện tử mình muốn ở rồi.
Sau khi dạo trong nhà một vòng, Gia Luật Tư lập tức không kìm được kéo đám người Triệu Nhan ra bờ sông, bởi vì nàng nghe Tào Dĩnh nói, bờ sông có rất nhiều vịt hoang có thể săn thú, tuy nhiên đợi khi Triệu Nhan đi tới bờ sông lại chợt phát hiện một chuyện kì lạ.