- Ngay cả thịt mà cũng có thể làm vò? Dương Văn Quảng nghe được lời nói của Triệu Húc, không khỏi lộ ra vẻ mặt trầm tư, sau một lát mới mở miệng hỏi: - Điện hạ, không biết loại vò này có thể bảo quản được thức ăn trong bao lâu, tiêu phí bao nhiêu?
- Theo tam đệ nói trong thư thì loại vò này có thể bảo quản thức ăn ít nhất là nửa năm đến một năm, thậm chí có thể dài hơn. Về phần tiêu phí bao nhiêu... Triệu Húc nói đến vấn đề tiêu phí thì vẻ mặt trầm tư, ngay sau đó cười nói:
- Trên thư tam đệ không có nói đến chi phí chế tác loại vò này là bao nhiêu cả. Nhưng mà hắn cũng đã nói trên thư là đang chế tạo gấp loại vò này trong vòng vài ngày, ngày sau có thể đem tới nhiều hơn. Như vậy, xem ra chế tạo vò này cũng không phức tạp lắm, chi phí hẳn là không nhiều!
Vò này tuy cần dùng đến bình thủy tinh, tuy nhiên Triệu Húc đã xem rồi, y phát hiện chất lượng bình thủy tinh thấp kém. Mà hiện tại xưởng chế tác thủy tinh đã được xây dựng ở rất nhiều chỗ, khắp nơi đều có thể sản xuất loại bình thủy tinh này, về phần nhét đồ này đồ nọ thì càng dễ dàng. Cho nên Triệu Húc mới đoán giá trị chế tác vò này cũng không cao.
- Nếu thật vậy, loại vò kia là chuẩn bị cho quân đội chúng ta rồi. Đặc biệt trong quân cần thịt để ăn, mùa đông còn dễ vận chuyển, nhưng khi đến mùa hè, giết xong súc vật căn bản không có chỗ đựng. Như vậy thịt sẽ bắt đầu thối và bốc mùi. Nếu như có thứ đựng thì lúc nào cũng lấy ăn được? Vẻ mặt Dương Văn Quảng lúc này hưng phấn hẳn lên nói. Vừa rồi, khi nghe được công dụng của vò, hắn ta đã có ý định sử dụng ở phương diện quân sự.
- Đó là ý tưởng tốt, mỗi lần đại quân di chuyển, ta đều đau đầu vì chuyện vận chuyển quân lương này. Gạo và mì còn đỡ một chút, chỉ cần không dầm mưa là được. Vấn đề lớn là dưa, trái cây rau quả và thịt đấy. Chỉ hơi không cẩn thận là hỏng hết. Có vò này thì đã giải quyết được vấn đề lớn này rồi! Thái Đỉnh lúc này cũng rất rất hưng phấn nói. Trên danh nghĩa, hắn ta nắm giữ chức quyền ở Hoàn Khánh rất to, nhưng dù sao cũng chỉ là một quan văn. Lúc chiến tranh xảy ra, hắn ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm hậu cần được đảm bảo. Cũng may, quả đóng hộp thật giống như phát minh vì quan viên là y đấy.
- Ha ha, không ngờ hai vị đều cảm thấy hứng thú với loại vò này như vậy. Nhưng chúng ta cũng không hiểu rõ vò lắm, hay là khi lên triều, nếu có thể thì nhờ phụ hoàng hỏi tam đệ một câu. Ngược lại có thể dùng một ít vò đựng quân nhu cho Binh bộ đấy.
Triệu Húc nghe đến đó mở miệng cười nói.
Đối với đề nghị của Triệu Húc, Dương Văn Quảng lập tức đồng ý. Tính tình Triệu Húc nôn nóng, không nói hai lời liền sai người chuẩn bị, sau đó tự tay viết tấu chương. Y đem chuyện vò nói rõ một lần, đặc biệt còn giới thiệu hai người Thái Đỉnh và Dương Văn Quảng đã đánh giá vò. Cuối cùng, bọn họ xem lại một lần rồi cùng đưa ra thẻ tre của mình, sai người cưỡi khoái mã cấp tốc đem đến kinh thành.
Bởi vì đây là tiệc riêng của Triệu Húc, cho nên kế tiếp bọn họ cũng không bàn lại chuyện quân chính thêm nữa, mà nói chuyện phiếm về một ít kỳ văn dị sự. Hơn nữa, vò bảo quản hoa quả vô cùng ngon, dẫn đến ba người cũng uống nhiều hơn mấy chén. Trong đó, Triệu Húc tuổi trẻ, tửu lượng tương đối kém. Kết quả y là người có vài phần men sau trước tiên. Thái Đỉnh và Dương Văn Quảng lúc này cũng không khác gì liền vội đứng dậy cáo từ, cũng dặn dò Triệu Húc nghỉ ngơi sớm một chút.
Ngay sau đó, Thái Đỉnh và Dương Văn Quảng cùng đi ra khỏi Suất Thần phủ, lên ngựa sóng vai đi đầu đường, dù cho bây giờ mưa tuyết đã bắt đầu lớn rồi. Nhưng mà trời cũng không quá lạnh, hơn nữa hai người cũng có uống mấy chén. Lúc này toàn thân Thái Đỉnh và Dương Văn Quảng đều ấm áp, căn bản không cảm thấy lạnh chút nào.
- Trọng Dung huynh, trước đây lão phu luôn nghe người ta nói Dĩnh vương điện hạ và Quảng Dương quận vương điện hạ tình cảm mộc mạc, nghe ra còn có chút hoài nghi. Bây giờ xem ra hai vị điện hạ lại thật sự là huynh đệ tình thâm. Đây đúng là phúc khí lớn của Đại Tống chúng ta! Thái Đỉnh lúc này bỗng nhiên có chút cảm thán nói. Trọng Dung là tên tự của Dương Văn Quảng, lấy tuổi của ông ta ta thì cũng chỉ có vài người bạn tri giao mới có thể xưng hô như thế.
- Ha ha, xem ra Tử Chính huynh cũng đã nhìn ra, Dĩnh vương điện hạ oai hùng kiên quyết, làm việc cần cù chăm chỉ; Quảng Dương quận vương điện hạ thì trí tuệ vô cùng, tài hoa hơn người. Ta vốn còn bận tâm bọn họ vì tranh ngai vàng mà sinh ra khoảng cách, nhưng bây giờ mới biết ta chỉ là nghĩ nhiều. Dương Văn Quảng lúc này cười lớn mở miệng nói.
Bọn họ có thể chỉ liếc một cái là nhìn ra vò có thể sử dụng ở phương diện quân sự, Triệu Húc khẳng định cũng có thể nhìn ra. Hôn nay ở trên yến hội y cố ý lấy vò ra rồi giảng giải cách sử dụng, dụng tâm rất dễ nhìn ra. Đó đơn giản là muốn hai người bọn họ đề cử với triều đình. Nếu triều đình có thể mua vò đó thì Triệu Nhan bên kia hẳn sẽ thu được rất nhiều tiền. Tuy chuyện này giữa Triệu Húc và Triệu Nhan chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng bởi chuyện nhỏ này mới thể hiện tình nghĩa giữa hai huynh đệ y.
Tuyết đợt này rơi ở Khánh Châu thành vô cùng lớn. Mới đầu chỉ là những bông tuyết rơi lác đác, nhưng rất nhanh đã trở nên lớn như lông ngỗng. Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, khi trên mặt đất đã tích một lớp tuyết động cao cỡ nửa người, có hố là chôn người. Hơn nữa, mây trên trời không có tản đi, nhưng bông tuyết phiêu đãng trong không trung đã nhỏ đi nhiều, tuy nhiên lại không có dấu hiệu ngừng rơi.
Trong khí trời nhiều gió nhiều tuyết, tuy giao thông rất không tiện, nhưng đối với thành thị nơi biên cương như Khánh Châu thì lại mang đến cảm giác khó an toàn. Bởi vì ở trong dạng thời tiết này, quân đội hành quân thôi đã vô cùng khó khăn rồi, nói chi đến việc đánh giặc.
Hôm qua Dương Văn Quảng uống hơi nhiều, về đến nhà đã ngả đầu xuống ngủ. Tuy nhiên càng già càng ngủ ít cho nên trời chưa sáng ông ta đã mở to mắt, ngủ không được nữa, cuối cùng mặc quần áo tử tế rời khỏi giường. Sau đó ông cầm lấy thiết thương lớn của mình đi vào trong viện đầy tuyết, cũng không sai tôi tớ quét tước nữa mà trực tiếp múa một bộ thương pháp trên tuyết. Đây là thói quen của ông từ khi vừa lên sáu. Lúc đầu chỉ là do phụ thân ép buộc, lâu dần thành thói quen, hơn nữa mấy chục năm nay chưa dừng nên gần bảy mươi rồi mà gân cốt vẫn cường kiện như cũ.
Tuyết đọng trên mặt đất rất dày, lại rất trơn, nhưng bước chân của Dương Văn Quảng cũng điềm đạm và chắc chắn không kém. Mỗi bước xuất ra đều không có chút dao động nào, thương lớn hô phong hoán vũ trong tay. Chỉ có điều khi ông dừng lại, trên đỉnh đầu bốc lên nhiệt khí, trên trán toát ra không ít mồ hôi, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề. Điều này làm cho Dương Văn Quảng không khỏi thở dài một tiếng. Nhớ năm đó còn trẻ, múa một bộ thương thế này có thở gấp chút nào đâu, lại càng không có mồ hôi. Đáng tiếc giờ già rồi, không chừng hai năm nữa ông ngay cả khí lực cầm thương cũng không có.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Dương Văn Quảng mặc khôi giáp của mình, tiếp đó tuần tra phòng thủ thành như thường ngày, cùng với việc quân của đại quân ngoài thành. Tuy hiện tại tuyết rơi lớn như vậy, căn bản không có khả năng có kẻ thù, nhưng yêu cầu của ông đối với thuộc hạ là không được lơi lỏng, dù là thời tiết nào cũng phải duy trì lòng cảnh giác.
Thời điểm Dương Văn Quảng đi ra vẫn còn là sáng sớm, tuy tuyết bên ngoài vẫn còn rơi, nhưng người trên đường phố thành Khánh Châu ngược lại nhiều hơn một ít so với bình thường. Chủ yếu là dân chúng tranh thủ sáng sớm ra quét tuyết đọng trước cửa. Đây cũng là quy định của Suất Thần phủ thành Khánh Châu. Tuyết đọng trên đường phố phải được quét đúng lúc để khỏi làm trễ nải việc quân. Nếu có người không chịu quét, phạt tiền vẫn còn là nhẹ, không chừng còn phải ăn vài bữa cơm tù. Dù sao thì thành Khánh Châu không thể so với Đông kinh, nơi này cách biên cương không xa, việc quân ở thành rất được coi trọng nên pháp luật phải nghiêm khắc thêm một tí.
Dương Văn Quảng đi dọc theo đường phố vào thành đông thành Khánh Châu. Khi thấy một đám binh lính đứng gác thẳng trong gió, đầu không nhịn được gật gật, đồng thời khích lệ tướng phòng giữ nơi này vài câu. Tiếp theo ông dạo qua một vòng dọc tường thành, kết quả có tốt có xấu, vẫn có tướng phòng cẩu thả khiến cho không ít binh lính bỏ gác chui vào thành lâu sưởi ấm. Việc này làm Dương Văn Quảng rất tức giận, ngay tại chỗ sai người phạt mấy tướng lĩnh này hơn mười quân côn, dùng việc này uy hiếp quân tâm.
Sau khi kiểm tra xong hàng phòng ngự trên tường thành, Dương Văn Quảng kiểm tra phòng ngự trong thành, cuối cùng theo cửa nam ra khỏi thành Khánh Châu, đi vào quân doanh mà đại quân đang đóng ngoài thành. Hai vạn đại quân đóng ở thành Khánh Châu, trong đó có năm ngàn người thường trú bên trong thành, còn lại mười lăm ngàn người đóng tại quân doanh ngoài thành. Dù sao thì quá nhiều binh lính đi vào thành có thể gây ra rất nhiều chuyện. Vì vậy quân đội đều đóng quân doanh ngoài thành, bình thường đúng giờ thay phiên nhau với quân trong thành.
Lần trước tham dự cuộc chiến ở trại Tam Xuyên, hình như Cổ Hà trợ thủ của Dương Văn Quảng không rời khỏi Khánh Châu, hơn nữa còn thống lĩnh đại quân bên ngoài thành. Cổ Hà tính tình cương nghị, trị quân hết sức cẩn thận, nghiêm túc. Tuy không phải xuất thân nhà tướng, nhưng hắn ta lại rất được Dương Văn Quảng coi trọng. Khi hắn ta đi vào trong quân doanh, thấy tuyết động xung quanh đã được binh lính quét đi sạch sẽ. Chẳng những phòng thủ như bình thường mà thao luyện bên trong cũng được tiến hành theo lệ cũ. Dương Văn Quảng thấy vậy rất hài lòng, càng thêm tán thưởng Cổ Hà.
Dương Văn Quảng lập tức khích lệ Cổ Hà vài câu. Hiện tại cũng đã là giữa trưa rồi. Dựa theo thói quen của Dương Văn Quảng trước kia sẽ ở lại ăn cơm trưa trong quân doanh, buổi chiều sẽ xử lí một ít quân vụ. Nhưng ngay lúc này, bỗng một sĩ tốt chạy như bay vào lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô quản, quân doanh phía nam bỗng xuất hiện một nhánh quân đội không rõ lai lịch, xem trang phục thì chắc là của Đại Tống ta. Số lượng đại khái khoảng vài trăm người, đang đi về hướng quân doanh của chúng ta rồi!
- A? Nghe đến đó, Dương Văn Quảng và Cổ Hà bên cạnh liếc nhau một cách nghi hoặc. Quân đội trăm người không nói là ít, làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở thành Khánh Châu chứ? Hơn nữa là ở trong khí trời khắc nghiệt. Chẳng lẽ có việc gì quan trọng nên bọn họ mới không tiếc mạo hiểm chạy qua gió tuyết?