Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 451 - Chương 454: La Sát Quân

Chưa xác định
Chương 454: La Sát quân

- Có chuyện gì lạ hả? Triệu Nhan mới đầu nói, bộ dạng không có vẻ để ý lắm. Thành Đông Kinh có trên trăm vạn nhân khẩu, mỗi ngày đương nhiên có vô số chuyện, chuyện được xưng tụng kì quái không ít. Vì vậy nên hắn còn tưởng Tào Tung lại nghe được kì văn dị sự gì rồi đem ra kể nữa, mà đây cũng là chủ đề thường xuất hiện trong câu chuyện phiếm của bọn họ.

- Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, lần trước nghe tam ca nhi nói làm hải thương lãi lắm nên ta thương lượng với người trong nhà một chút, vì thế liền phái người đến Quảng Châu mua mấy thuyền hàng. Hơn nữa, khi đó còn có Đức Ninh công chúa chiếu cố nên mới làm nổi hải thương. Trong khoảng thời gian này ta vẫn rất lo, đi thuyền sợ nhất hai chuyện, đầu tiên là thiên tai, sóng gió trên biển thừa đủ để lật thuyền đi ấy chớ, nhưng so với thiên tai thì hải tặc còn khiến người ta sợ hơn đấy.

Nghe Tào Tung nói đến hải thương, sắc mặt Triệu Nhan có vẻ nghiêm túc, sau đó Tào Tung lại nói tiếp: - Nói đến hải tặc, chắc tam ca nhi huynh rõ hơn ta nhiều. Cũng nhờ nói ít nhiều với Quan gia, Đức Ninh công chúa mới tổ chức lại được trật tự trên biển đấy. Thêm thủy sư triều đình hộ tống nữa nên khi đội thuyền của ta cập bến Nam Dương thì tương đối an toàn rồi. Bình thường hải tặc nhìn thấy thủy sư Đại Tống đều chạy mất dép rồi còn đâu, dù có lá gan lớn tiến lên trước thì cũng bị thủy sư đánh lui hết. Tuy vậy nhưng hải tặc vẫn vô cùng hung hăng, mỗi khi có đội tàu lạc đàn thì bọn chúng lập tức nhào tới ăn đội tàu đến cặn bã cũng không còn. Thậm chí bọn chúng còn có thể liên kết đánh cướp nữa, nói chung là không chuyện ác nào không làm.

Nói tới đây, Tào Tung dừng lại một chút, trên mặt cũng lộ ra chút nghi hoặc: - Tuy nhiên, lúc trước, trên biển bỗng xuất hiện một thế lực vô rất mạnh mẽ, hải đạo cường thế, bọn họ không cướp con thuyền nào cả mà ngược lại còn bao vây tiêu diệt đám hải tặc khác. Vốn hải tặc hành tung bất định, ngay cả thủy sư cũng không bao vây tiêu trừ được, thế mà chi hải đạo này họ có thể tìm được chính xác chỗ hải tặc ẩn thân, kết quả là gần mấy tháng đã thôn tính và tiêu diệt hải tặc ở mấy vùng biển lớn. Số hải tặc còn sót cũng chả thấy có gì nổi bật, đều chạy xa cả rồi. Hiện tại toàn bộ vùng Nam Hải đường thông vô cùng, chỉ có tới tận nam Dương mới lại gặp hải tặc quấy rầy.

Triệu Nhan nghe Tào Tung giảng giải xong thì tinh thần lập tức chấn động, hình như là vừa nghĩ ra được gì đó, vội vàng truy vấn: - Cửu ca nhi, theo lời huynh nói thì hải đạo có danh hiệu không, bây giờ đang hoạt động chủ yếu ở vùng nào?

Thấy vẻ vội vàng của Triệu Nhan, Tào Tung không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: - Theo quản sự ở phía nam nói thì bọn hải đạo này tự xưng là La Sát, bởi vì bọn chúng không đánh cướp thuyền buôn, lại khác hải tặc bình thường nên người ta gọi là La Sát quân. Về phần phạm vi hoạt động thì rất rộng. Nghe nói ở Tuyền Châu, Quảng Châu và hải ngoại Quỳnh Châu đều có đội thuyền của bọn họ. Thậm chí có người còn kể La Sát quân ở Tuyền Châu hải ngoại Lưu Cầu còn lập trại, chiêu mộ bần dân sống bên bờ biển tới khai hoang trồng trọt nữa. Xem ra La Sát quân có mưu đồ không nhỏ. Thật lo cho ngày tháng an bình của hải cương Đại Tống sau này quá!

- La Sát?

Phản ứng đầu tiên của Triệu Nhan sau khi nghe cái tên này là sửng sốt, ngay sau đó lập tức kịp phản ứng, không kìm nổi hưng phấn mà nói nhỏ: - La Sát là một trong mười hai thiên của Phật giáo, vốn là quỷ đói ăn thịt người, tính tình vô cùng tàn bạo, nhưng sau lại chuyển hóa làm Phật giáo thủ hộ thần, xem ra cho dù làm hải tặc thì ngươi cũng không thoát khỏi ánh hưởng của Phật giáo rồi!

"Ngươi" trong miệng Triệu Nhan là chỉ người ở hải ngoại kia, y đã nói phải ở hải ngoại phát triển thế lực, đợi cho đến khi Đại Tống nhìn được thực lực của y thì sẽ trở về cưới Bảo An công chúa. Vốn Triệu Nhan còn tưởng y ngủ đông một thời gian ngắn nữa mới đột nhiên quật khởi kìa, không ngờ nhanh vậy mà đã có động thái rồi. Hơn nữa còn vừa mới tiêu diệt hải tặc vùng duyên hải miền nam Đại Tống, xem ra lực lượng trên biển của y còn khủng bố hơn mình tưởng tượng nhiều.

Tiếp đó, Triệu Nhan hỏi tỉ mỉ chuyện của La Sát quân ở hải ngoại một chút. Đáng tiếc, Tào Tung cũng chỉ được quản sự báo tin thôi, sao biết nhiều được, cho nên Triệu Nhan không thể nghe nhiều chuyện. Hắn chỉ biết thế lực La Sát quân trên biển rất lớn, lại chiếm đại đảo Lưu Cầu, lúc trước Triệu Nhan cứ cho nơi đó chả có gì, không ngờ y nhanh đến thế, đã bắt đầu thu hút dân chúng đi khai hoang rồi.

- Tam ca nhi, nghe nói huynh đang xây một phường tuyệt tác ở đây phải không? Chỉ mới thợ thủ công đã chiêu mộ hơn ngàn người, có động tác gì thì tiết lộ với huynh đệ chút xíu được không? Lúc này Tào Tung mở miệng hỏi, bây giờ hắn ta đã hoàn toàn lột xác thành thương nhân rồi, đánh hơi việc buôn bán có thể nói là rất có linh cảm. Chuyện Triệu Nhan xây xưởng vò không có quá nhiều người biết nhưng Tào Tung lại ngửi được mùi tiền tài trong đó.

Quả là Triệu Nhan không giấu gì nổi với Tào Tung mà, sau khi sản xuất vò xong, không chừng còn cơ thể nhờ tiêu thụ qua con đường buôn bán của hắn ta thì sao. Bởi vậy hắn lập tức sai người mang vài vò tới, trong đó vừa có hoa quả vừa có thịt, sau mới phóng tới trước mặt Tào Tung và Hô Diên Bình nói:

- Hai người xem thử đi, phường kia chuẩn bị sản xuất mấy thứ này đấy!

Thịt khô cũng thường thôi, còn về phần hoa quả lại khiến Tào Tung và Hô Diên Bình chú ý. Chỉ thấy mỗi người cầm lấy một cái lên nghiêm túc đánh giá rồi tặc lưỡi kêu lạ. Dù sao bây giờ cũng đang là mùa đông khắc nghiệt, có thể thấy được hoa quả không phải dễ.

- Thử đi, xem mùi vị thế nào? Triệu Nhan nói xong lấy ra một dụng cụ giúp hai người kia mở vò ra. Đối với cái này thì Tào Tung và Hô Diên Bình không có khách khí, cầm ngay đũa thưởng thức hoa quả bên trong. Kết quả phát hiện quả này ngọt vô cùng. Được ăn hoa quả mĩ vị thế này trong mùa đông thì còn gì bằng.

- Tam ca nhi, sao huynh có được thứ này vậy? Hô Diên Bình một bên há miệng ăn hoa quả, một bên hỏi lớn. Độ này hắn ta mỗi ngày đều đi đến chỗ Trực Lỗ Cổ trị liệu, cuối cùng cũng có hiệu quả, ít nhất đầu óc càng lúc càng tốt, cũng miễn cưỡng chịu được kích thích.

Triệu Nhan nghe vậy cầm vò lên nhìn một chút, thấy dưới đáy dán nhãn, trên đó viết mười ba tháng tám, hắn cười đáp: - Vò này được làm ra ba tháng trước đây, nói cách khác thì thứ hai người đang ăn chính là hoa quả ba tháng trước đấy!

- Khụ khụ Nghe Triệu Nhan nói bọn họ ăn hoa quả ba tháng trước, Hô Diên Bình và Tào Tung đều không nhịn được sặc, đồng thời kịch liệt ho khan. Trong tiềm thức bọn họ chỉ biết, bất kể loại hoa quả gì thì bảo quản quá ba tháng đều hư hết.

- Tam ca nhi, huynh.... huynh... hoa quả ba tháng trước còn cho bọn ta ăn, huynh không sợ bọn ta hỏng bụng hả? Tào Tung vất vả lắm mới ngừng ho khan, ngay lập tức chỉ vào Triệu Nhan với vẻ mặt bi phẫn nói. Tới Hô Diên Bình lần không ngờ không bị đơ người ra, mà cũng tức giận nhìn hắn.

- Ngạc nhiên quá nhỉ, nếu hoa quả này không tốt mà các huynh ăn vào vẫn tốt lành sao? Triệu Nhan liếc mắt nói: - Cứ yên tâm ăn đi, hoa quả này tuy không còn mới nhưng vẫn ăn được, tuyệt đối không đau bụng đâu!

Nghe Triệu Nhan nói thì Tào Tung và Hô Diên Bình cũng yên tâm đôi chút. Lúc nãy ăn vẫn thấy rất ngon mà, không giống bị hỏng chút nào. Thậm chí Hô Diên Bình tâm trí bất chợt không ổn định cắn một miếng quả nữa, thấy hương vị vẫn ngon ngọt thì gặm lấy gặm để, trong lòng còn tính xin Triệu Nhan mang vài vò về nhà cho nương tử.

- Tam ca nhi, không phải là vò này của huynh bảo quản hoa quả được ba tháng không hư chứ? Đầu óc Tào Tung tỉnh táo rất nhanh, lập tức có thể nghĩ đến chuyện đó, ánh mắt nhanh chóng sáng lên hỏi. Nếu thật là vậy thì bọn họ sắp phát tài rồi, tuy xưởng là của Triệu Nhan, nhưng hắn ta chắc chắn lấy được hàng đầu tiên, thế thì khác gì vớ được mỡ béo.

- Ha ha, cửu ca nhi nói không sai, vò này dùng để bảo quản thức ăn đấy. Dù thức ăn dễ hỏng đến đâu, chỉ cần bảo quản trong đây thì bình thường nửa đến một năm đều ăn được. Ví dụ như vò hoa quả trong tay hai người đây, nếu bây giờ bán ra không phải khiến cho người ta điên cuồng đoạt lấy hay sao? Triệu Nhan cười nói sảng khoái.

- Nhất định sẽ như vậy, như năm đó huynh bán rau cải trắng trong mùa đông ấy, còn chưa tới chợ đã bị mua hết. Nhưng mà ta đoán vò này phỏng chừng sẽ được hoan nghênh hơn rau cải trắng nữa cho coi. Dù sao thì mùa đông ngoài cải trắng còn cải củ và mấy loại rau khác có thể ăn, chứ hoa quả thì đào đâu ra! Tào Tung lại hứng khởi nói, mặt khác hắn ta cũng biết, cải trắng có thể nhân giống gieo trồng, còn phương pháp chế vò chỉ cần không để truyền ra ngoài là Triệu Nhan có thể độc thủ bí phương này, tỷ lệ tiền của phi nghĩa cũng tăng đáng kể đây.

Tiếp đó Tào Tung vội vã lôi Triệu Nhan đi hỏi chuyện sản xuất vò. Triệu Nhan cũng nói cho y biết là xưởng vò bây giờ đã xây dựng hoàn thành rồi. Thợ thủ công chiêu mộ tương đối đủ, có thể nói bên trong đã sản xuất được. Chỉ là bởi nguyên nhân thời tiết nên giờ chỉ sản xuất được vò thịt. Thứ này đối với người đi xa vô cùng tiện, không lo không có người tiêu thụ. Tào Tung lập tức đòi đặt đơn hàng với Triệu Nhan, đội thuyền hắn ta mỗi lần ra khơi là cả mấy tháng, ngay cả gạo và mì cũng dễ hỏng chứ huống gì là rau quả. Hắn ta vội đặt mười xe vò đến phía nam, ngoài dùng cho đội thuyền của mình thì bán cho đội thuyền khác dùng thử.

Triệu Nhan, Tào Tung và Hô Diên Bình vẫn ngồi tiệc cho đến tận tối muộn mới tan. Tuy nhiên, lúc rời đi, Tào Tung và Hô Diên Bình lại xin Triệu Nhan không ít vò hoa quả để về cho người nhà nếm thử. Lại nói tiếp, phần lớn vò của Triệu Nhan đều đưa đi cho Triệu Húc rồi còn đâu, một phần cũng đem tiến cung, kết quả vò trong nhà hắn cũng chả còn nhiều, bây giờ cho hai người kia khiến hắn đau lòng lắm.

Triệu Nhan vừa mới tiễn bước hai người Tào Tung, chuẩn bị vào lại nhà thì có một con ngựa đẹp đi đến bên người, thị vệ trong cung nhảy xuống trước mặt hắn cung kính nói: - Bệ hạ có chỉ, mời Quận vương cấp tốc vào cung!

Bình Luận (0)
Comment