Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 459 - Chương 462: Tình Hình Chiến Sự Với Tây Hạ

Chưa xác định
Chương 462: Tình hình chiến sự với Tây Hạ

Chẳng ai ngờ Đại Tống lại sẽ chủ động tấn công Tây Hạ, hơn nữa trước đó cũng không lộ ra bất cứ dấu hiệu rõ ràng nào, đợi sau khi tin châu Tây An bị đánh chiếm truyền ra ngoài, trong thiên hạ gần như xôn xao nhốn nháo, bách tính Đại Tống vừa vui mừng, nhưng cũng đều khá lo lắng, dù sao quân đội Đại Tống nhiều năm nay thủ thành thì còn có thể, nhưng chủ động tiến công lại gần như chỉ bại không thắng, người Liêu còn kinh ngạc hơn, vốn dĩ theo kế sách bình ổn của họ, lúc này nên giúp đỡ Tây Hạ đối kháng với Đại Tống, nhưng trước đó chúng vừa đánh một trận với Tây Hạ, lại thêm vừa trải qua nội loạn, trong nước cũng vô cùng suy yếu, căn bản không thể đi cứu trợ Tây Hạ được.

Người Tây Hạ bị đánh úp sau khi trải qua thời gian kinh hoàng ngắn ngủi, rất nhanh trở nên phẫn nộ, các tướng lĩnh của quân đội Tây Hạ đóng quân ở mọi nơi lần lượt dâng sớ cầu xin, hi vọng có thể cầm quân đánh đuổi Đại Tống, Lý Lượng Tộ thân là vua một nước cũng hết sức phẫn nộ, lập tức điều động đại quân chuẩn bị đích thân thống lĩnh quân đội đoạt lại châu Tây An.

Tuy nhiên còn chưa chờ đại quân của Lý Lượng Tộ được tập hợp xong, một đại quân khác chia làm hai đường theo sau đại quân của Triệu Húc cũng vượt qua biên giới giữa Đại Tống và Tây Hạ, trong đó quân tây lộ tấn công thành Hội Châu của Tây Hạ, thẳng tiến tới thành Ứng Lý, quân đông lộ lại vào thành Liên Khắc Manh, thành Phổ Nhạc, thành Diệu Đức, sau đó đi về hướng tây giết tới thành Minh Sa, thành Ứng Lý và thành Minh Sa cách nhau không xa, vừa hay là hai ngôi thành kiên cố chắn phía trước Triệu Húc, đợi sau khi hai đạo quân đông tây công phá được hai thành này, Triệu Húc cuối cùng cũng đến nơi trùng phùng với họ.

Mặt khác đáng nhắc đến là, thành Ứng Lý và thành Minh Sa đều nằm ở trên bờ sông Hoàng Hà, nếu men theo sông Hoàng Hà đi theo hướng hạ du, đó chính là trung tâm kinh tế chính trị của Tây Hạ, phủ Hưng Khánh quốc đô của Tây Hạ cũng nằm ở bờ sông Hoàng Hà, ngoài ra còn có mười thành trấn vô cùng quan trọng như Linh Châu, Thuận Châu, Tĩnh Châu, có thể nói sau khi chiếm cứ được thành Ứng Lý và thành Minh Sa, quân đội Đại Tống đã uy hiếp đến "trái tim" của Tây Hạ, điều này cũng khiến Lý Lượng Tộ khiếp sợ khôn cùng.

Tuy nhiên quân đội Đại Tống chỉ mới bắt đầu khiến người ta kinh sợ mà thôi. Ba đạo quân sau khi hợp nhất lại ở thành Ứng Lý và thành Minh Sa, trừ một bộ phận ở lại đóng giữ ra, mười lăm vạn đại quân có năng lực chiến đấu men theo sông Hoàng Hà thẳng tiến Linh Châu, Linh Châu là trị sở của phủ Tây Bình, về phía bắc không xa là phủ Hưng Khánh, có thể nói là một trong những bình phong của phủ Hưng Khánh. Nếu nơi này bị tấn công, thì cản trở phía trước quân đội Đại Tống chỉ còn lại thành Thuận Châu và thành Tĩnh Châu thôi.

Vốn dĩ theo Lý Lượng Tộ và tướng lĩnh Tây Hạ thấy, quân Tống có thể công phá những vùng như châu Tây An, chẳng qua là nhờ đánh lén, khiến quân đội Tây Hạ không kịp chuẩn bị, cho nên mới trở tay không kịp, nhưng bây giờ chuyện Đại Tống xâm lược Tây Hạ đã đại náo thiên hạ, đại quân Tây Hạ khắp nơi cũng đã phòng bị sẵn sàng, thành Linh Châu không những tường thành kiên cố, hơn nữa có sáu vạn đại quân đóng giữ, đủ sức chống chọi với quân đội Đại Tống, thậm chí có thể giết cho đối phương đại bại.

Tuy nhiên Đại Tống vì trận chiến diệt Hạ lần này đã chuẩn bị bao nhiêu năm, trong quân còn mang theo vũ khí đầy đủ, nên khi đại quân Đại Tống đuổi đến dưới thành Linh Châu, lập tức sử dụng nỏ pháo oanh kích cổng thành, có thể nói gần như mô phỏng khi ở châu Tây An, tướng đóng giữ thành Linh Châu trước đó tuy nhận được tin, nghe nói trong tay quân Tống nắm giữ một loại vũ khí uy lực mạnh mẽ, nhưng cũng không thèm để tâm. Đến khi y và tướng sĩ dưới trướng tận mắt nhìn thấy uy lực của hỏa khí, đã phải trả một cái giá quá lớn vì chuyện này rồi, thành Linh Châu chỉ chống cự được không quá ba ngày, đã bị đại quân của Triệu Húc công phá được cổng thành, lập tức bắt đầu cuộc chiến tàn khốc, cuối cùng quân đội Đại Tống nhờ ưu thế của hỏa khí và lực lượng, lại mất thêm hai ngày mới chiếm lĩnh được thành Linh Châu.

Sau khi thành Linh Châu bị hạ, cả Tây Hạ cuối cùng hoảng loạn thật sự, dù sao trước mắt quân Đại Tống hiện giờ chính là Thuận Châu và Tĩnh Châu, hai tòa thành trì này gần như cận kề phủ Hưng Khánh, nếu lại bị đánh bại, đến lúc đó phủ Hưng Khánh sẽ giống như một người con gái bị lột sạch đồ, tường thành chỉ có thể lấy sự to lớn ra ngăn cản kẻ địch, thậm chí nếu cả phủ Hưng Khánh thân là quốc đô cũng rơi vào tay địch, thì Tây Hạ chẳng khác nào diệt vong.

Cũng chính vì như vậy, Lý Lượng Tộ và các đại thần Tây Hạ cuối cùng cũng bỏ xuống cái ngạo mạn cố hữu, bắt đầu coi trọng quân đội Đại Tống, cũng đến tận lúc này họ mới phát hiện, hóa ra lí do Đại Tống trăm trận trăm thắng chính là nhờ sử dụng một loại vũ khí mới, chúng tuy sớm đã nhận được báo cáo của bại quân, nhưng căn bản không xem ra gì, điều này cũng khiến chúng cuối cùng nếm phải quả đắng của hôm nay.

Trong quân Bắc Tống sớm đã có vũ khí hỏa dược, Triệu Nhan chẳng qua chỉ là đem đi cải tiến thôi, cho nên người Tây Hạ nhanh chóng phát hiện ra vũ khí mà quân đội Đại Tống dùng thực ra chính là hỏa dược, dù sao thứ này không phải là bí mật gì, Tây Hạ hằng năm đều nhập khẩu rất nhiều hỏa dược từ Đại Tống, trong nước cũng có một số thợ chế tạo hỏa dược, uy lực của đạn pháo tuy rất lớn, nhưng chỉ cần không bị mù cũng có thể nhìn ra.

Đáng tiếc cho dù Tây Hạ biết thứ Đại Tống sử dụng là hỏa dược, họ cũng không có cách xử lý nào hữu dụng, trừ phi chúng biết cách điều chế hỏa dược, sau đó tạo ra được hỏa khí giống hệt, như vậy mới có thể lấy hỏa dược trị hỏa dược, làm mất đi ưu thế về mặt hỏa khí của Đại Tống, tiếc thay Đại Tống cực kì giữ kín phương pháp chế tạo hỏa khí, Tây Hạ căn bản không thể làm được trong một thời gian ngắn.

Khi Tây Hạ đau đầu không dứt về chuyện hỏa khí, Triệu Húc và Dương Văn Quảng cũng không nhàn rỗi, kế hoạch họ vạch ra lần này chính là tốc chiến tốc thắng, lợi dụng người Tây Hạ không hiểu biết về uy lực và đặc điểm của vũ khí hỏa dược, tranh thủ sớm ngày đánh hạ phủ Hưng Khánh, cho nên họ sau khi công phá Linh Châu, chỉ nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, lập tức chỉ huy binh sĩ lên phía bắc, thẳng tiến đến hai tấm lá chắn cuối cùng của phủ Hưng Khánh ở phía nam là Thuận Châu và Tĩnh Châu.

Triệu Húc thân là hoàng tử, trước đó xông pha cùng đại quân đã vô cùng mạo hiểm rồi, nên sau khi tiến vào Tây Hạ, y liền được giữ lại ở giữa hậu phương điều hành, ở phía trước lãnh quân xung trận chủ yếu là đám người Dương Văn Quảng và Cổ Hà, lần tấn công Thuận Châu và Tĩnh Châu này do Dương Văn Quảng tự mình cầm binh.

Tuy nhiên lần này người Tây Hạ đã chuẩn bị kĩ càng, đặc biệt là khi biết thứ vũ khí mà Đại Tống ỷ vào chính là hỏa dược, khiến không ít người Tây Hạ giảm bớt đi nỗi sợ trong lòng, hơn nữa người Tây Hạ cũng không phải đồ ngu, chúng nhằm vào đặc điểm của hỏa khí mấy lần oanh phá cổng thành, lại dùng bùn đất chặn ở cửa thành trước khi Đại Tống đuổi đến, như vậy cho dù cổng thành bị oanh phá Đại Tống cũng không vào được.

Đối diện với tình hình này, Dương Văn Quảng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lí, vì vậy vô cùng trấn tĩnh, lập tức chỉ huy quân đội bắt đầu công phá thành như thường lệ, chỉ là lần này quân đội Đại Tống có hỏa khí yểm hộ, đạn bắn ra từ nỏ pháo khiến trên đầu thành trở nên một mớ hỗn độn, binh sĩ Đại Tống phía dưới leo thang lên thành, chỉ cần có thể chiếm cứ được tường thành này, thì đại quân sẽ có thể công phá tường thành liên tục không ngừng.

Lần tấn công này tuy rất không suôn sẻ, nhưng Dương Văn Quảng cuối cùng vẫn đánh hạ được thành Thuận Châu trong thời gian nửa tháng, cứ như vậy, phía nam của phủ Hưng Khánh chỉ còn lại một thành Tĩnh Châu, thời gian tiếp sau đó, Dương Văn Quảng tập trung binh lực tổng tấn công thành Tĩnh Châu, hi vọng có thể sớm ngày công phá cửa ải cuối cùng này, đáng tiếc đại quân Lý Lượng Tộ tập hợp lúc này cũng đến nơi, gần mười vạn đại quân phòng thủ thành Tĩnh Châu, tuy bị thương vong rất lớn dưới hỏa khí của quân Tống, nhưng quân Tây Hạ vẫn không lùi bước, khiến cho tình hình trận chiến trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

So sánh với sự tàn khốc và máu tanh trên chiến trường, đô thành của Đại Tống vẫn yên ổn thanh bình, chỉ là các cơ quan của triều đình đều vì trận đại chiến này mà sốt sắng, trên đường phố khi nhìn thấy xe ngựa của quan lại, cũng đều chạy rất vội vàng, thậm chí một số hội họp trong thành cũng giảm đi rất nhiều, có thể nói ngoài đám dân thường ra, các tầng lớp cao của Đại Tống đều luôn quan tâm chú ý đến tình hình chiến tranh với Tây Hạ.

- Bị chặn rồi, điều này cũng trong dự liệu, nhưng vẫn thật sự hơi tiếc, thêm một bước nữa là có thể đánh đến chân thành phủ Hưng Khánh rồi! Triệu Nhan ở trong phòng có chút ảo não nói, chỗ này là phòng của Trương Tái ở trường quân sự, từ khi Triệu Nhan bọn họ bắt đầu tấn công Tây Hạ, hắn thường xuyên chạy đến đây thảo luận chiến sự trên tiền tuyến với Trương Tái.

- Ha ha, Quận vương chớ nóng vội, ban đầu khi thần và Hoài Ngọc huynh thảo luận về chiến cục lần này, đều thống nhất cho rằng đại quân của chúng ta sẽ bị chặn lại ở Linh Châu, bây giờ có thể đánh đến chân thành Tĩnh Châu, đã hết sức tuyệt vời rồi! Trương Tái lúc này lại biểu hiện vô cùng trấn tĩnh nói. Sau khi Dương Hoài Ngọc rời đi, lần tuyển sinh thứ tư của trường quân sự diễn ra rất thuận lợi, bây giờ trường quân sự lại thu nhận thêm hơn hai trăm học viên, bắt đầu đi vào hoạt động bình thường.

- Tuy là nói như vậy, nhưng thiếu một bước nữa là có thể đánh đến phủ Hưng Khánh, vẫn khiến người ta muôn phần không cam tâm mà! Triệu Nhan đi tới đi lui trong phòng vài vòng, trên thực tế hắn cũng không ngờ vũ khí hỏa dược sau khi được cải tiến, lại có thể bộc phát ra uy lực mạnh mẽ như vậy, giúp sức chiến đấu của quân đội Đại Tống tăng lên gấp bội, không ngờ tinh thần lên cao đánh chiếm được đến trái tim của người Tây Hạ.

- Tuy có hơi đáng tiếc, nhưng với tình hình hiện tại mà nói, người Tây Hạ sở dĩ có thể bảo vệ được thành Tĩnh Châu, đều là lấy mạng của quân Tây Hạ ra đổi, theo báo cáo của Hoài Ngọc gửi đến có thể thấy, thương vong của người Tây Hạ trong trận Tĩnh Châu này gấp mấy lần chúng ta, chỉ là Dương lão tướng quân thực sự tiêu hao quá lớn vũ khí hỏa dược, Quân Khí Giám của Điện hạ còn có thể cầm cự không? Trương Tái lúc này lại cất tiếng, các tướng lĩnh như Dương Văn Quảng sau khi lĩnh hội được độ sát thương ghê gớm của vũ khí hỏa dược, ai nấy đều thương sót tướng sĩ dưới trướng, khi nào có thể sử dụng hỏa khí sẽ tuyệt đối không lấy mạng người đi thay, cho nên Trương Tái thật sự lo lắng bọn họ sẽ dùng hết số hỏa khí dự trữ, phải biết sau thành Tĩnh Châu còn có phủ Hưng Khánh kiên cố hơn nhiều nữa.

- Hỏa khí dự trữ thì không vấn đề gì, mấu chốt là vận chuyển mới gặp phiền toái lớn, may mà trước đó Quân Khí Giám đã gửi một lô hỏa khí dự trữ tới Khánh Châu, nhưng hôm kia nhận được tin, số hỏa khí tiêu hao trên tiền tuyến đích thị có hơi lớn, dự trữ ở thành Khánh Châu đã dùng gần hết rồi, nên khoảng thời gian này Quân Khí Giám sẽ phân phối một lô hỏa khí qua. Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng lên tiếng, hỏa khí tuy tiêu dùng nhiều, nhưng hắn luôn cho rằng mạng người quý giá hơn bất kì thứ gì, cho nên chỉ cần có thể giảm thiểu tối đa số quân Tống tử vong, thì tiêu hao nhiều một chút cũng là chuyện thường tình.

Trương Tái nghe đến đây cũng gật gật đầu, vừa định thảo luận tiếp chiến cục một lát, nhưng lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức tự nhiên xông vào trong, khiến Triệu Nhan giật thót mình, vì nếu không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp, Hoàng Ngũ Đức tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong trường quân sự.

Bình Luận (0)
Comment