Triệu Nhan rời kinh rất nhanh liền xác định, sẽ vào 3 ngày sau, đến mức sắp xếp cả đường này căn bản cũng không cần hắn quan tâm, Hoàng Ngũ Đức đồng hành với hắn tự nhiên sẽ an bài tốt tất cả. Đúng lúc thừa dịp rảnh rỗi ba ngày này, Triệu Nhan cũng có thể an bài chút chuyện riêng của mình, ví dụ như đi cùng Tào Dĩnh tới nơi gọi là Minh Trần Am.
Thời kì Bắc Tống, Đạo Phật rầm rộ, trong thành Đông Kinh chùa miếu và đạo quán nhiều đếm không xuể, nổi danh nhất đương nhiên là chùa Đại Tướng Quốc. Nhưng ngoại trừ chùa Đại Tướng Quốc nổi tiếng, trong thành Đông Kinh vẫn có một số chùa miếu tương xứng và danh khí, ví dụ như chùa Hưng Quốc, viện Quan Âm, viện Định Lực,... Trong đó, am Minh Trần cũng là một ngọn cờ riêng, vì quy mô nó không lớn, vị trí cũng khá vắng vẻ, nhưng vì trong am Minh Trần có vị ni cô pháp danh Huệ Ninh, cũng làm cho am ni cô nho nhỏ này lại giống với chùa miều lớn hạng nhất thành Đông Kinh.
- Nương tử, nàng mang thai hành động bất tiện, không bằng đợi sinh đứa nhỏ xong rồi đi cũng không muộn mà. Triệu Nhan mở cửa sổ ra nhìn phong cảnh phía bên ngoài, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Tào Dĩnh. Bọn họ đang đi trên đường ở am Minh Trần, chỗ am ni cô nho nhỏ này ở ngoại ô phía nam thành Đông Kinh, cách biệt viện sông Biện Triệu Nhan ở cũng không tính quá xa, chỉ là Triệu Nhan trong lòng không muốn đi.
- Vậy cũng không được, lúc trước thiếp đồng ý với đại sư Huệ Ninh, chỉ cần có thể trong một năm mang thai, nhất định sẽ quyên tiền trùng tu miếu thờ cho Huệ Ninh. Lần này là đi thực hiện lời hứa đó, nhất định không được chậm trễ! Trong xe ngựa, vẻ mặt Tào Dĩnh hưng phấn nói, lúc trước nàng nghe đại sư Huệ Ninh chỉ điểm, mua trạch viện ở bên sông Biện, đối phương cam đoan trong vòng một năm nàng có thể mang thai. Kết quả bây giờ nàng quả nhiên mang thai, hơn nữa tính thời gian thật sự chưa đến một năm, điều này làm nàng cho là mình mang thai ít nhiều nhờ chỉ điểm của đối phương, nên lúc này mới kích động chạy đi tạ ơn.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn vốn đối với phong thủy không tin, nhưng lần này cũng thật sự đúng dịp, không ngờ thật là đối phương đoán đúng rồi. Điều này làm cho Triệu Nhan cũng không còn lời nào để nói, chỉ đành thành thật đi theo Tào Dĩnh đến thực hiện lời hứa.
- Tam đệ, đệ đừng xem thường đại sư Huệ Ninh, người ta là cao nhân chân chính đấy. Ở thành Đông Kinh, bao nhiêu phu nhân muốn gặp bà ta cũng không thể được. Dĩnh nhi muội muội có thể có được chỉ điểm của bà ấy, cũng là rất khó! Lúc này, công chúa Thọ Khang trong xe ngựa cũng mở miệng nói, vốn dĩ Triệu Nhan và Tào Dĩnh đến tạ ơn, vậy mà không ngờ công chúa Thọ Khang trong lúc vô ý biết được, nàng luôn luôn thích nhất góp vui đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nên cũng cứng rắn chen chúc lên xe ngựa cùng đi.
Đối với lời công chúa Thọ Khang thổi phồng vị đại sư Huệ Ninh kia, Triệu Nhan căn bản không coi là quan trọng. Tiếp theo xe ngựa của bọn họ chạy hướng Đông Nam chừng hơn 10 dặm, rốt cuộc đi tới ngoài một khu rừng trúc. Sau đó, Triệu Nhan giúp đỡ Tào Dĩnh xuống xe, cùng công chúa Thọ Khang cùng nhau đi về đường đá trong rừng trúc hơn 10m, rất nhanh liền thấy một chùa miếu không lớn lắm hiện lên trước mắt. Trên tấm biển cửa chính viết ba chữ to ---- "Minh Trần Am".
Cửa lớn am Minh Trần đóng chặt, trên thực tế nơi này là một tòa chùa miếu tu hành, cũng không phải chùa để người bái Phật ước nguyện hương khói, nên nơi này bình thường có rất ít người đến. Tào Dĩnh lập tức sai người tiến lên gõ cửa, rất nhanh chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân. Ngay sau đó, một tiểu ni cô mở cửa, khi thấy bên ngoài nhiều người như vậy cũng sững sờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục trấn tĩnh, mở miệng hỏi: - Xin hỏi các thí chủ đến đây có việc gì?
Để tỏ lòng thành ý của mình, Tào Dĩnh tự mình đi lên trước giải thích một chút mục đích mình đến, và giải thích thân phận của mình. Tiểu ni cô đối diện khi nghe được đôi vợ chồng trẻ tuổi này không ngờ là Quận vương và Quận vương phi, cũng không nhịn được lộ ra thần sắc cung kính. Sau đó, nàng mời bọn họ vào Phật đường chờ một chút, nàng lại đi mời đại sư Huệ Ninh đến.
Triệu Nhan vốn tưởng rằng cao nhân tên Huệ Ninh này lúc xuất hiện chắc chắn sẽ làm ra chút dạng gì đó. Ví dụ như ngâm thơ, tản hoa gì đó, dùng thanh thế lớn để dọa người. Nhưng khi đại sư Huệ Ninh xuất hiện lại ngoài dự liệu của Triệu Nhan, đối phương cũng không có làm gì, liền trực tiếp đến Phật đường, sau đó thi lễ một cái với Tào Dĩnh: - Chúc mừng thí chủ.
Mượn cơ hội này, Triệu Nhan cũng đánh giá một chút vị đại sư Huệ Ninh trước mắt này. Chỉ thấy đối phương ước chừng 50-60 tuổi, tuy khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng mơ hồ có thể thấy được đối phương lúc trẻ thướt tha, hơn nữa lúc nói chuyện đối phương cũng không nhanh không chậm, thanh âm cũng hết sức dịu dàng, nghe hết sức thoải mái, làm cho người ta không nhịn được sinh ra hảo cảm.
Sau đó Huệ Ninh thi lễ với Triệu Nhan và công chúa Thọ Khang. Tào Dĩnh thì gấp không thể chờ nói chuyện mình mang thai cho đối phương biết, chỉ là Huệ Ninh lại biểu hiện hết sức bình tĩnh, chỉ thản nhiên biểu thị chúc mừng với Tào Dĩnh, cũng không lộ ra nét mặt khác nhiều lắm. Dường như đã sớm biết Tào Dĩnh nhất định sẽ mang thai, điều này làm cho Tào Dĩnh càng thêm tin phục với bà, nhưng Triệu Nhan bên cạnh lại vẫn có chút không cho là đúng. Hắn đối với vị đại sư Huệ Ninh này vẫn đầy lòng hoài nghi như trước, luôn cho rằng đối phương đang giả thần giả quỷ.
Tào Dĩnh biết vị đại sư Huệ Ninh này không thích người khác quấy rầy quá mức, nên sau khi nàng biểu thị lòng cảm ơn xong, lập tức sai người đưa lên lễ tạ, trong đó có trên trăm bộ tăng y (quần áo nhà tu), một đôi ngọc phật, còn có chút đồ linh tinh nữa. Nhưng ngoài những thứ này ra, quan trọng nhất là còn có hai rương tiền bạc. Đây là chi phí mà nàng đã đồng ý cho am Minh Trần trùng tu miếu thờ.
Đối với những thứ này, đại sư Huệ Ninh cũng không từ chối, rất nhanh kêu người mang xuống. Đến lúc này, Tào Dĩnh lại do dự một chút mở miệng: - Đại sư Huệ Ninh, tuy đứa nhỏ chưa sinh ra, nhưng không biết có thể nhờ người xem mệnh lý hài tử của ta được không?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng không nhịn được vuốt trán, đứa nhỏ bây giờ mới hai tháng, ngay cả hình người cũng chưa hình thành, càng không phân biệt được là nam hay nữ. Dù là thầy tướng số cũng có chút sớm quá đi?
Tuy nhiên làm Triệu Nhan không ngờ tới là, chỉ thấy vị đại sư Huệ Ninh trước mắt này sau khi nghe xong còn thật sự nhìn Tào Dĩnh một chút, sau đó vô cùng khẳng định nói: - Quận Vương phi yên tâm, chi mệnh của thế tử chỉ có thể dùng một chữ quý không thể nói để hình dung.
- Thế... thế tử! Người... người nói ta mang thai là con trai? Tào Dĩnh nghe đến đó, vẻ mặt lại khiếp sợ nói. Tuy trên miệng nàng vẫn khăng khăng nàng mang thai con trai, nhưng đây chỉ là thủ đoạn nàng mê hoặc mình thôi. Kỳ thật trong lòng nàng cũng lo lắng cho mình giống Tiết Ninh Nhi các nàng lại sinh con gái, nhưng bây giờ nghe đại sư Huệ Ninh nói, lại làm cho nàng có cảm giác không tin được.
- Ha ha, mạng Vương phi quý áp bốn phương, con đầu nhất định là nam hài, hơn nữa nếu người không sinh nam hài, chỉ sợ các quý nhân khác của vương phủ cũng chỉ có thể sinh nữ nhi rồi. Đại sư Huệ Ninh lại cười mở miệng nói, kết quả điều này càng làm cho Tào Dĩnh mừng như điên. Nếu không phải tình huống không thích hợp, chỉ sợ nàng thế nào cũng phải ôm Triệu Nhan cười to vài tiếng.
Triệu Nhan bên cạnh nhìn vị đại sư Huệ Ninh lại lừa cho nương tử mình xoay mòng mòng, lúc này rốt cuộc không kìm được mở miệng nói:
- Đại sư Huệ Ninh, nếu người có thể xem mệnh, vậy không biết có thể nhìn ra mệnh lý của bản vương hay không?
Nghe thấy Triệu Nhan chủ động hỏi đường mệnh của mình, Tào Dĩnh và công chúa Thọ Khang cũng đều kinh ngạc quay đầu về phía hắn. Các nàng cũng đều biết Triệu Nhan cũng không tin những điều này. Đại sư Huệ Ninh đối diện nghe được câu hỏi của Triệu Nhan, quay đầu nhìn hắn cười nói: - Có câu là tin thì có, không tin thì không có. Quận vương không tin số mệnh, nên không nhìn cũng thế. Huống chi mệnh Quận vương cũng không ở đây, bần ni cũng không nhìn ra được.
"Oanh!" Khi Triệu Nhan nghe được câu nói sau của đại sư Huệ Ninh, chỉ cảm thấy trong đầu giống như bị người gây nổ một quả bom. Cả người cũng ngây người tại chỗ. Đối phương nói mệnh của hắn không ở đây, có lẽ người khác không biết là ý gì, nhưng hắn vẫn biết mình vốn dĩ là từ đời sau xuyên đến, nên mệnh lý không ở thời đại này cũng rất bình thường. Chỉ là đối phương có thể nhìn ra mệnh mình không ở đây, như vậy bà có thể nhìn ra nhiều hơn hay không? Thậm chí biết chuyện mình xuyên qua đến đây? Nghĩ đến đây, Triệu Nhan liền cảm thấy đầu óc của mình rất loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
- Đại sư Huệ Ninh, không biết người có thể nhìn giúp ta một chút hay không? Thừa dịp cơ hội Triệu Nhan ngẩn người, công chúa Thọ Khang bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói. Nữ nhân đối với mấy cái thần bí đều có hứng thú, công chúa Thọ Khang cũng không ngoại lệ, đặc biệt thấy câu nói đầu tiên của đại sư Huệ Ninh lại làm Triệu Nhan á khẩu không trả lời được, càng dẫn tới hứng thú của nàng.
- Ha ha. Chi mệnh của công chúa tự nhiên phú quý vô song, chỉ là không biết người muốn hỏi về mặt nào? Đại sư Huệ Ninh cũng không để ý tới Triệu Nhan ngẩn người nữa, ngược lại cười hỏi công chúa Thọ Khang.
- Nhân duyên! Tam tỷ muốn biết phò mã của nàng ở đâu? Không đợi công chúa Thọ Khang mở miệng, Tào Dĩnh bên cạnh liền cướp lời nói thay nàng ấy. Công chúa Thọ Khang sắp 20 rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa có tâm tư lập gia đình, vì thế chẳng những Triệu Thự và Cao Hoàng Hậu nóng vội, Triệu Nhan và Tào Dĩnh đôi khi cũng nóng vội thay nàng.
Nhìn thấy Tào Dĩnh trả lời thay mình, công chúa Thọ Khang không khỏi liếc nàng một cái, tuy nhiên nàng cũng không sửa lại, chỉ thấy đại sư Huệ Ninh lúc này nhìn nàng cười cười: - Nhân duyên của công chúa chính là trời định, về phần người được lựa chọn làm Phò mã...
Đại sư Huệ Ninh nói đến đây lại cười, bỗng nhiên giơ tay kéo tay công chúa Thọ Khang. Sau đó viết vào lòng bàn tay nàng vài chữ, kết quả công chúa Thọ Khang cũng sửng sốt như vậy, sau đó cau chặt mày dường như đang suy nghĩ điều gì. Lúc này chỉ thấy đại sư Huệ Ninh nâng bát trà lên thưởng thức một ngụm, xem dáng vẻ là muốn tiễn khách, Tào Dĩnh lập tức kéo Triệu Nhan và công chúa Thọ Khang ra khỏi am Minh Trần. Đợi khi Triệu Nhan tỉnh lại, ba người đều đã ở trên xe ngựa rồi.
- Tam tỷ. Đại sư Huệ Ninh viết chữ gì trong lòng bàn tay tỷ vậy? Có phải là tên Phò mã tương lai không? Tào Dĩnh lúc này vội vã đánh thức công chúa Thọ Khang đang ngẩn người, vẻ mặt tò mò hỏi. Triệu Nhan mới vừa tỉnh lại từ trong ngẩn ngơ nghe được liên quan đến hôn nhân của công chúa Thọ Khang, cũng đồng dạng lộ ra nét mặt tò mò. Đặc biệt sau khi lĩnh giáo sự thần kỳ của đại sư Huệ Ninh, hắn không tin vàomệnh lý đã trở thành nửa tin nửa ngờ, bây giờ cũng giống như Tào Dĩnh vội vàng muốn biết đại sư Huệ Ninh viết những gì?