hương 467: Ngân hàng và chiến tranh
Vài ngày sau, Hoàng Ngũ Đức đã chuẩn bị xong cho cuộc hành trình, Triệu Nhan cuối cùng đã đến lúc rời khỏi. Triệu Thự cố ý cho hắn một cuốn thánh chỉ, về nội dung trên thánh chỉ thì toàn lời khó nghe. Tất cả đều là lời răn dạy Triệu Húc, tuy rằng Triệu Nhan cho rằng Triệu Thự mắng Triệu Húc như vậy chẳng có tác dụng gì. Nhưng cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể mang theo thánh chỉ trên người.
Giống với lần trước đi sứ nước Liêu, lần này Triệu Nhan rời khỏi kinh thành vẫn không để Tào Dĩnh các nàng đưa tiễn. Chỉ chia tay với các nàng ở trước cửa, tuy rằng hắn luôn miệng cam đoan mình sẽ không lên chiến trường, sẽ nhanh chóng trở lại, nhưng đám người Tào Dĩnh vẫn hết sức lo lắng, luôn dặn dò hắn phải hết sức cẩn thận. Dù cho đi nơi nào thì đều phải mang theo hộ vệ, miễn cho gặp phải nguy hiểm. Đối với chuyện này Triệu Nhan cũng chỉ có thể gật đầu liên tục.
Cuối cùng khi Triệu Nhan phải lên xe ngựa thì Tào Dĩnh chợt nói ra một lời khiến hắn dở khóc dở cười, đó là cảnh cáo hắn đi Tây Hạ phải đàng hoàng, lần trước đi sứ nước Liêu thì mang về một công chúa nước Liêu, hơn nữa còn có bầu, lần này nếu hắn dám mang về thêm một công chúa nước Tây Hạ gì đó thì Tào Dĩnh tuyệt đối sẽ không cho đối phương bước vào cửa. Đối với lời cảnh cáo của Tào Dĩnh, Triệu Nhan đương nhiên là vỗ ngực cam đoan, lại nói tiếp cũng thật đúng dịp, lần trước khi hắn đi sứ nước Liêu thì vừa lúc Tiết Ninh Nhi mang thai. Lần này đi Tây Hạ thì Tào Dĩnh mang thai, điều này càng khiến Triệu Nhan luyến tiếc. Khi xe ngựa bắt đầu rời đi, hắn gần như thò đầu ra ngoài cửa sổ không ngừng vẫy tay, cho đến khi không thấy rõ Tào Dĩnh các nàng ở trước cửa thì mới thở dài ngồi trở lại trong xe.
Chuyện của Triệu Húc cần giữ bí mật, cho nên lần này Triệu Nhan rời khỏi kinh thành cũng không gióng trống khua chiêng, mà là một mình ngồi xe ngựa đi đến thành tây. Đội ngũ của Hoàng Ngũ Đức đang chờ hắn, mặt khác còn có Tào Tung dẫn một đội ngũ, đội ngũ này không nhiều lắm, phần lớn là tiểu nhị và quản sự của cửa hàng. Những chuyện này đều là Triệu Nhan phân phó y từ trước.
Đợi đến khi Triệu Nhan hội hợp với hai đội ngũ thì lập tức khởi hành đi Tây Hạ, nhưng khi đội ngũ vừa mới lên đường thì Tào Tung liền chui vào xe ngựa của hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ truy hỏi: - Tam ca nhi, hiện tại huynh có thể nói cho ta biết vì sao nhất định muốn ta cùng đi Tây Hạ với huynh không?
Trước đó Tào Tung đến quý phủ của Triệu Nhan tặng quà cho Thọ Khang công chúa, kết quả bị người từ chối. Đến hiện tại y vẫn không hiểu tại sao Thọ Khang công chúa lại tức giận, sau đó bảo kiếm cũng bị Triệu Nhan nuốt làm của riêng, hắn còn đề xuất điều kiện, muốn lấy lại quà thì phải cùng đi Tây Hạ với hắn. Kỳ thật Tào Tung cũng biết, Triệu Nhan kéo mình đi Tây Hạ chắc chắn là có tính toán của hắn. Chẳng qua là Triệu Nhan dù thế nào cũng không nói cho y biết, chỉ nói y mang theo nhiều quản sự và tiểu nhị khôn khéo. Cuối cùng xuất phát từ sự tin tưởng với Triệu Nhan, y mới qua loa sắp xếp chuyện trong nhà, chuẩn bị mọi việc cùng đi Tây Hạ với Triệu Nhan.
- Đừng gấp, đoạn đường này rất dài, chúng ta còn rất nhiều thời gian! Lúc này Triệu Nhan thần bí mở miệng nói, hiện tại hắn cũng hết sức rối rắm, một mặt hắn khiến Tào Tung theo hắn đi Tây Hạ đích thật là có một tính toán rất quan trọng. Nếu thành công thì Tào Tung nhất định sẽ thu được cả danh lẫn lợi, thậm chí mượn cơ hội này trở thành nhân tài mới trong giới quý tộc. Đến lúc đó chắc chắn có không ít gia tộc muốn gả con gái cho y, cho dù y muốn cưới Thọ Khang công chúa thì thân phận cũng coi như là xứng đôi rồi. Nhưng mặt khác, hắn lại muốn mượn cơ hội này để Tào Tung rời xa Thọ Khang công chúa, để bọn họ có thời gian suy nghĩ.
- Ai ôi! !! Uy, tam ca nhi ta cầu xin huynh đó, nhanh nói nguyên nhân cho ta biết đi. Mấy ngày nay ta đều ngủ không ngon giấc, cứ như vậy thì chỉ sợ chưa đến Tây Hạ ta sẽ chết sớm đó!
Vẻ mặt Tào Tung tội nghiệp nói, y là người rất hiếu kỳ, không chịu nổi Triệu Nhan cứ giấu diếm y như vậy. Nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của Tào Tung, trong lòng Triệu Nhan không khỏi mềm nhũn. Những lời của Huệ Ninh đại sư hiện tại không thể nói cho y biết, nhưng nguyên nhân khiến Tào Tung đi Tây Hạ thì có thể trước nói cho y biết, như vậy cũng có thể giúp Tào Tung chuẩn bị tâm lý. Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức suy xét một lát rồi mở miệng nói: - Cửu ca nhi, hiện tại đệ đã tiếp quản công việc kinh doanh của Tào gia, có thể nói là một thương nhân chân chính rồi. Chỉ có điều không biết đệ đã từng làm kinh doanh trên chiến trường chưa?
- Chiến Chiến trường? Tào Tung nghe được lời nói của Triệu Nhan không khỏi mở to hai mắt, ngay sau đó vẻ mặt không thể tin nói: - Tam ca nhi huynh đừng nói đùa như vậy chứ, trên chiến trường ngoại trừ người chết thì còn có cái gì? Hơn nữa không cẩn thận thì sẽ mất mạng ở nơi đó, sao có thể buôn bán được?
Nhưng khi nói xong lời cuối cùng, Tào Tung bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, dừng một chút lại có chút giật mình mà nói: - Ta hiểu rồi, ý của tam ca nhi huynh không phải là muốn kinh doanh vận chuyển quân lương chứ? Triều đình có pháp lệnh, có thể vận chuyển lương thực đến tây bắc đổi lấy giấy đổi muối, sau đó dựa vào giấy đổi muối mà đổi lấy muối. Nhưng muốn đổi lấy giấy đổi muối thì nhất định trong tay phải có lương thực, Tào gia chúng ta cho tới bây giờ chưa từng kinh doanh lương thực, căn bản không thể đổi lấy giấy đổi muối. Chăng lẽ tam ca nhi huynh có cách gì hay sao?
- Đệ nghĩ đi đâu vậy? Ta cũng không phải muốn đệ làm loại buôn bán này! Triệu Nhan nghe đến đó thì khinh thường nói, giấy đổi muối của Đại Tống nói trắng ra thì chính là một loại thủ đoạn lũng đoạn, dựa vào lũng đoạn cưỡng chế mà kiếm tiền thì ai cũng biết. Buôn bán hắn muốn làm là kinh doanh dựa vào đầu óc.
- Vậy là cái gì? Lúc này Tào Tung càng thêm tò mò hỏi.
- Chuyện này muốn giải thích rõ ràng cũng không phải là chuyện dễ, chúng ta trước bắt đầu nói từ Giao tử (một loại tiền giấy cổ) đi!
Triệu Nhan suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói.
- Giao tử? Tào Tung nghe đến đó lại sửng sốt, y vô cùng rõ ràng về loại tiền giấy Giao tử này, thậm chí ở thành Đông Kinh còn rất phổ biến. Giao tử được bắt đầu sử dụng ở Tứ Xuyên, khi mới bắt đầu đưa vào thì hết sức hỗn loạn, sau này trải qua quy định triều đình thì chỉ có mười sáu phú thương mới có tư cách phát hành Giao tử. Hon nữa mấy năm trước, những phú thương Tứ Xuyên đó đã phát hành Giao tử cho lưu thông ở kinh thành.
- Đúng vậy, đúng là Giao tử, đừng thấy hiện tại người sử dụng Giao tử còn tương đối ít, nhưng tiền đồng của Đại Tống chúng ta quá mức cồng kềnh, đặc biệt là khi giao dịch với hạn mức lớn, sử dụng tiền đồng hết sức bất tiện. Tiền giấy lại không tồn tại mấy vấn đề này, cho nên ta đoán chắc, sau này tiền giấy chắc chắn sẽ thay thế tiền kim loại! Triệu Nhan nói như đinh đóng cột.
- Nhưng Giao tử và chiến trường thì có quan hệ gì? Tào Tung càng nghe càng hồ đồ mà nói.
- Đừng có gấp, đệ bình tĩnh nghe ta nói! Triệu Nhan lúc này vẫn không nhanh không chậm cười nói: - Tiền giấy nhất định sẽ thay thế tiền kim loại, nhưng tiền giấy cũng cần có một cơ cấu để phát hành, hiện tại phát hành Giao tử đều là cửa hàng tiền của mười sáu phú thương Tứ Xuyên kia. Nhưng cửa hàng tiền của bọn họ cũng không phải là chính quy, lợi nhuận cũng có hạn, cho nên ta tính xây dựng một cửa hàng tiền kiểu mới cho đệ, tạm thời gọi là ngân hàng đi!
- Ngân hàng? Tào Tung nghe đến đó tuy rằng hiểu được Triệu Nhan muốn y làm cái gì, nhưng vẫn không rõ ngân hàng này có quan hệ gì với chiến tranh.
- Ngân hàng và cửa hàng tiền mặc dù có khác biệt rất lớn, nhưng chức năng chính là nơi gởi tiền tiết kiệm và cho vay. Chỉ có điều thị trường thành Đông Kinh đã bị cửa hàng tiền của các phú thương Tứ Xuyên lũng đoạn, cho dù đệ mở ngân hàng thì cũng rất khó trong thời gian ngắn mà thành công được, vì thế ta tính để đệ cùng ta đi chiến trường một chuyến, nếu có thể từ nơi ây mở ra một cục diện khác thì việc phát triển ngân hàng trong tương lai sẽ dễ dàng hơn. Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói.
- Mở ra một cục diện khác trên chiến trường? Tào Tung nghe được những lời này của Triệu Nhan không khỏi mở to hai mắt nhìn, thậm chí bây giờ y đang hoài nghi Triệu Nhan có phải bị sốt hay không, nếu không sao lại nói chuyện mê sảng như vậy. Nhìn thấy bộ dáng của Tào Tung, Triệu Nhan không khỏi thở dài, Đại Tống đã rất lâu rồi không đánh thắng trận, vì thế đã khiến cho một thương nhân khôn khéo như Tào Tung quên đi món lợi kếch sù do chiến tranh mang lại.
- Cửu ca nhi, lần này đại quân chúng ta áp sát Tây Hạ, hơn nữa còn đánh thắng liên tiếp, đã chiếm được một vùng đất lớn ở phía nam Tây Hạ. Đệ là con cháu nhà tướng thì cũng biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào. Hiện tại trong tay các tướng sĩ ở tiền tuyến chắc chắn có không ít chiến lợi phẩm, chỉ là bọn họ bình thường đi đánh giặc, mang theo những thứ này rất không tiện. Một khi đã như vậy, vậy không bằng để ngân hàng thay bọn họ bảo quản, đương nhiên là sẽ thu một khoản phí bảo quản nhất định, thậm chí có thể trực tiếp thu mua. Hơn nữa cũng không cần trả thù lao ngay lập tức, chỉ cần lấy thân phận của đệ, ta và đại ca ra làm đảm bảo, viết giấy nợ tương tự với Giao tử, loại giấy nợ này tốt nhất là chia thành hai loại. Một loại là ghi danh, chỉ có thể do người lập hoặc người nhà lãnh, không thể lưu thông. Một loại là vô danh, bất kể ai cầm loại tiền giấy này đi ngân hàng thì cũng có thể đổi được tài vật tương ứng.
Triệu Nhan nói khái quát ý nghĩ của mình, kết quả Tào Tung càng nghe thì ánh mắt càng sáng, cuối cùng vỗ đùi hưng phấn nói: - Đây thực sự là một ý tưởng tuyệt diệu, hơn nữa còn là tay không bắt giặc, nếu thành công thì chúng ta căn bản không cần tốn một đồng mà có thể kiếm được lợi nhuận lớn, thật quá lợi hại!
- Cái này tính gì chứ, lần này chỉ là mượn chiến tranh mà mở ra một cục diện mới, thậm chí ta căn bản không có ý định kiếm tiền của các tướng sĩ, chỉ cần tạo dựng được uy tín của chúng ta thì sau này mượn truyền miệng của các tướng sĩ sẽ khiến càng ngày càng nhiều người tin tưởng vào ngân hàng của chúng ta. Một ngân hàng muốn sinh tồn thì phải có được uy tín, vì thế đệ tuyệt đối đừng bao giờ khinh thường hai chữ uy tín này!
Khi nói xong lời cuối thì trên mặt Triệu Nhan lộ ra thần sắc trịnh trọng. Đời sau cho dù ngân hàng bồi thường tiền thì cũng phải bảo vệ cho uy tín của mình. Nếu không có uy tín thì cho dù có căn cơ mạnh như thế nào cũng vô dụng.
- Tam ca nhi yên tâm đi, tuy rằng ta mới tiếp quản công việc kinh doanh trong nhà không bao lâu, nhưng cũng biết tầm quan trọng của hai chữ uy tín. Mặt khác, mặc dù ta chưa từng mở cửa hàng tiền nhưng cũng thường xuyên tiếp xúc với những người ở cửa hàng tiền. Bọn họ cực kỳ coi trọng uy tín, điểm này ngân hàng chúng ta đương nhiên phải làm cho tốt! Tào Tung nghe đến đó thì vỗ ngực cam đoan, tuy rằng y không biết lợi nhuận cụ thể của ngân hàng đến từ đâu nhưng y tin tưởng vào mắt nhìn của Triệu Nhan. Nếu không thì đối phương sẽ không kéo y đến Tây Hạ mở ra một cục diện khác.