Đạp trên trời chiều mùa đông, chống chọi cái rét lạnh đến thấu xương của gió bắc, Triệu Nhan dọc theo đường lên núi vừa dốc vừa trơn mà trèo lên phía trước, Ngưu Liệt bên cạnh vẫn khuyên hắn không nên đích thân mạo hiểm, chỉ cần phái thị vệ mang những đồ vật đó đi lên là được, nhưng Triệu Nhan lần này tỏ ra vô cùng bướng bỉnh, căn bản không nghe đám người Ngưu Liệt khuyên can, vẫn như cũ từng bước một đi lên trên núi.
Trong khoảng thời gian này Triệu Nhan tiếp tục đi hỏi thăm những học sinh trường quân đội của hắn được đưa ra chiến trường, bất kể đối phương đang ở nơi nào, hắn đều muốn đích thân đến thăm, sau đó nói vài câu với đối phương, đồng thời dùng thực lực của mình có thể giúp đối phương hoàn thành một vài ý nguyện, tỷ như có một vài người muốn viết cho người nhà phong thư, có vài người thì hoài niệm mỹ thực của thành Đông Kinh, có vài người thì hy vọng có một thanh vũ khí tốt, những việc này đại bộ phận đối với Triệu Nhan cũng không quá khó, hắn cũng luôn tận lực giúp đối phương hoàn thành.
Mặt khác đối với học sinh của trường quân đội đã chết trận, Triệu Nhan sẽ im lặng giúp đối phương bảo vệ tốt thi thể, hắn muốn đem thi thể những học sinh này trở về kinh thành, và thuyết phục người nhà của bọn họ mang thi thể của những học sinh này an táng bên cạnh trường quân đội, thậm chí hắn đã tính toán xây dựng một khu mộ viên cho học sinh bên cạnh trường quân đội, chỉ cần là học sinh chết trận đều sẽ an táng tại nơi này, dùng điều này để người sau nhớ kỹ chiến công của bọn họ.
Hôm nay Triệu Nhan đi thăm chính là nơi Hô Diên Khánh trú đóng tại núi đất dốc đứng này, lại nói tiếp truyền thuyết trong dân gian đời sau Hô Diên Khánh chính là một vị anh hùng cái thế, chỉ là Hô Diên Khánh chân thực này với người trong lịch sử cũng không tương xứng, tuy nhiên từ khi Triệu Nhan can dự vào, Hô Diên Khánh cũng trở thành một thành viên của trường quân đội, hơn nữa so sánh với các học viên khác, Hô Diên Khánh có thể nói là đọc nhiều sách vở, hơn nữa còn tinh thông tiếng Tây Hạ, Khiết Đan, ngoại trừ thiên phú trên phương diện ngôn ngữ, phương diện quân sự của Hô Diên Khánh tại trường cũng đã được khai quật, hơn nữa còn trở thành học sinh suất sắc nhất khóa một.
Đối với biểu hiện của Hô Diên Khánh, Triệu Nhan cũng hết sức vừa lòng, lần này đệ tử trường quân đội được phái vào trong quân đội, Triệu Nhan cũng cố ý dặn dò Chu Đồng phải chiếu cố Hô Diên Khánh nhiều hơn một chút, cũng chính bởi như vậy, sau khi Hô Diên Khánh vào quân đội, liền là một trong số ít học viên trực tiếp trở thành đô đầu. So sánh ra, đại bộ phận đệ tử khác đều từ Thập trưởng mà bắt đầu đi lên.
Sau khi Hô Diên Khánh trở thành đô đầu, biểu hiện của y cũng không khiến Triệu Nhan thất vọng, rất nhanh liền dạy dỗ thủ hạ binh lính vô cùng nghe lời, và còn đem phó đô đầu luôn đối đầu với y đá ra khỏi quân đội, sau khi đột kích Tây An châu, Hô Diên Khánh dẫn theo tướng sĩ thủ hạ làm gương cho binh lính, trở thành nhóm tướng sĩ đầu tiên vào thành giết giặc.
Mặt khác trong trận chiến tiếp đó, Hô Diên Khánh cũng có biểu hiện nổi trội xuất sắc, lập được không ít công lao, thậm chí cuối cùng Dương Văn Quảng không chờ đến chiến tranh kết thúc mà luận công ban thưởng luôn, đang chuẩn bị trực tiếp đề bạt Hô Diên Khánh lên làm chỉ huy sứ, là một doanh trưởng quản năm đô, cũng chính là năm trăm người, thuộc loại tướng lĩnh trung tầng trong quân đội.
Triệu Nhan nghĩ đến những chuyện đó, khóe miệng cũng không nhịn được lộ ra vài phần ý cười, điều này chứng minh tầm nhìn của hắn không tệ. Tuy nhiên ngay sau đó hắn lại nghĩ đến chuyện tiếp theo, lại bất đắc dĩ không nhịn được thở dài. Bởi vì ngay tại lúc Hô Diên Khánh sắp được đề bạt lên chức, thậm chí Dương Văn Quảng đã mệnh lệnh cho cấp trên của Hô Diên Khánh mang ý tứ này truyền ra ngoài, tướng sĩ dưới tay y đều vô cùng hưng phấn, bởi vì sau khi Hô Diên Khánh được đề bạt, bọn họ khẳng định cũng lên như thuyền gặp nước. Muốn thăng quan liền thăng quan, muốn phát tài liền phát tài, nhưng đáng tiếc tại thời khắc mấu chốt này, lại xảy ra một chuyện không ngờ đến.
Khi đó quân Tống vẫn chưa phá được Tĩnh Châu thành, Đạt Đốc trong thành cùng với quân Tống nội ứng ngoại hợp, khiến cho quân đội Đại Tống rốt cục giết vào được bên trong thành, hơn nữa bởi vì phát sinh phản loạn, khiến cho đại quân Tây Hạ trong thành không đánh mà tan, tướng lĩnh Tây Hạ trong thành cũng đều mang theo người chạy trốn khắp nơi, điều này cũng mang đến cơ hội lập công cho tướng lĩnh quân Tống, không ít tướng lĩnh đều mang theo thủ hạ bao vây những tướng lĩnh Tây Hạ này, trong đó có Hô Diên Khánh.
Lại nói tiếp vận khí của Hô Diên Khánh không tệ, không ngờ để y phát hiện ra một tướng lĩnh Tây Hạ mang theo không nhiều cận vệ hoảng hốt chạy bừa trốn tránh về hướng tây, điều này khiến y và thủ hạ rất hưng phấn, lập tức đuổi theo, bởi vì Tĩnh Châu thành đột nhiên bị phá, đội binh lính Tây Hạ chạy trốn này thậm chí không cả cưỡi ngựa, có vài binh lính đến y phục đều chưa mặc xong, có thể nói là vô cùng chật vật, điều này lại càng khiến Hô Diên Khánh càng đuổi đến nhanh hơn, trước mắt liền có thể đuổi kịp đối phương rồi.
Nhưng điều khiến Hô Diên Khánh bọn họ tuyệt không nghĩ đến chính là, ở tại một thôn trang mà đào binh chạy đến không bao lâu, nam nhân trong thôn trang này dường như điên khùng mà bắt đầu công kích Hô Diên Khánh bọn họ, chỉ là những nông phu này căn bản không hiểu cách phối hợp, trong tay cũng không có vũ khí gì tốt, vì vậy gặp phải Hô Diên Khánh như một tiểu đội tinh anh, tất nhiên liền bị tàn sát.
Lúc mới bắt đầu Hô Diên Khánh nghĩ rằng tướng lĩnh Tây Hạ chạy trốn rất có uy vọng, vì vậy mới khiến cho người Tây Hạ trong thôn kia liều chết ngăn cản, nhưng rất nhanh y liền phát hiện tình huống này ngày một nhiều, gần như chỉ cần đối phương đi qua một thôn, nam nhân bên trong thôn này liền sẽ nổi điên, không chú ý đến chênh lệch về nhân số và vũ khí, điều này rốt cục khiến Hô Diên Khánh hoài nghi, lập tức bắt được một tù binh hỏi, kết quả thu được đáp án khiến y lửa giận dâng cao.
Hóa ra những lính đào ngũ này mỗi khi đi vào một thôn trang, liền sẽ bắt người trong thôn trang vào cùng một chỗ, sau đó lấy người già, phụ nữ và trẻ nhỏ uy hiếp nam nhân trong thôn, sai khiến bọn họ chủ động đánh đến ngăn cản quân Tống đuổi theo bọn chúng, dùng điều này để tăng thêm thời gian chạy trốn cho bọn chúng, kết quả nam nhân trong thôn vì cha mẹ già, vợ con mình, biết rõ tình huống sẽ phải chết, đại bộ phận mọi người đều lựa chọn nghe theo sắp xếp của binh lính chạy trốn, cầm lấy nông cụ dùng phong thái muốn chết đánh thẳng vào quân Tống.
Vốn đối với quân đội Tây Hạ tàn bạo, y cũng đã sớm nhìn thấy cũng không lạ gì, tuy nhiên so với lần này lại khác, bởi vì khi y giết chết những nông phu bị bắt buộc phải ngăn cản mình này, lại phát hiện lính đào ngũ trong thôn đã sớm chạy rồi, càng khiến cho người khác phẫn nộ chính là, bọn họ căn bản không tuân thủ hứa hẹn lúc trước, sau khi nông phu rời khỏi thôn, sẽ giết hại hết tất cả người già, nữ nhân và trẻ em, đến cả đứa trẻ còn đang trong tã lót cũng không tha, quả thực so với dã thú còn tàn bạo hơn.
Là một người trẻ tuổi chính trực, Hô Diên Khánh nhìn thấy loại tình huống này, đặc biệt nhìn thấy trong đống người chết kia có những đứa trẻ cao còn chưa đến một thước, trên mặt y cũng lộ ra thần sắc dữ tợn, các tướng sĩ dưới tay y đều cảm thấy phẫn nộ, mấy ngày kế tiếp, bọn họ gần như ngày đêm không ngủ không nghỉ đuổi giết đối phương, cuối cùng rốt cục chặn được đối phương tại trước một con sông lớn, hơn nữa rất nhanh liền tách rời đội hình của đối phương, lúc này tướng lĩnh của đối phương cũng vô cùng thức thời, nhìn thấy tình thế trước mắt không ổn liền lập tức giơ cờ đầu hàng, đáng tiếc mọi người không nghĩ đến chính là, Hô Diên Khánh lại làm ra một hành động khiến toàn quân khiếp sợ.
Binh lực của Tây Hạ cường thịnh, để làm tan rã binh lực người Tây Hạ, ở trong quân Dương Văn Quảng đã sớm tuyên bố, bất luận gặp phải quân đội Tây Hạ như thế nào, nếu người nguyện ý đầu hàng, đều tuyệt đối không thể giết tù binh, dù sao những tù binh đầu hàng đó về sau sẽ được đưa đến quân đội, cũng sẽ được quân đội Đại Tống cải tạo làm điển hình, đảm bảo với quân đội Tây Hạ khác rằng Đại Tống ưu đãi tù binh, dùng điều này để phân hóa làm tan rã đại quân Tây Hạ.
Tuy nhiên Hô Diên Khánh sau khi bắt được tướng lĩnh Tây Hạ và thân vệ của y kia, căn bản không có ý định áp giải bọn họ đến quân doanh đổi quân công, ngược lại ra lệnh phải giết hết những người này để an ủi những người thôn dân vô tội phải chết.
Đối với mệnh lệnh này của Hô Diên Khánh, tướng sĩ dưới tay y căn bản không dám chấp hành, bởi vì ngoài người được phái đuổi giết tướng lĩnh Tây Hạ, trong quân đều có một quan lục sự làm việc trực tiếp cho chủ soái, công việc của quan lục sự này so với hiến binh đời sau không khác biệt lắm, bình thường bọn họ cũng không nhúng tay vào chỉ huy quân đội, nhưng lúc chủ tướng trong quân đội làm trái với quân lệnh, bọn họ sẽ ghi chép lại báo với bên trên.
Cũng chính vì sự tồn tại của quan lục sự mới khiến cho thủ hạ của Hô Diên Khánh không dám nghe theo mệnh lệnh của y, mặt khác vị quan lục sự kia cũng có lòng tốt nhắc nhở Hô Diên Khánh, giết những người đó tuy rằng có thể giải hận, nhưng nghiêm trọng hơn chính là trái với quân lệnh, làm không tốt có thể bị chém đầu, vì vậy không bằng mang bọn họ về quân doanh đổi lấy quân công, có quân công này, chức chỉ huy sứ của Hô Diên Khánh có thể yên ổn ngồi rồi.
Tuy nhiên Hô Diên Khánh lại không để ý gì đến công lao, y tàn sát tướng lĩnh Tây Hạ và những thân vệ đó không còn một ai ở bên ngoài thôn trang, sau đó tự tay cắt lỗ tai, mũi và lưỡi của đối phương, hai con mắt cũng bị móc ra, tay chân tứ chi cộng thêm tử tôn căn, tất cả đều bị y một đao cắt đứt, đem đối phương trở thành một người gậy trụi lủi. Tướng lĩnh Tây Hạ kia dưới tay có hơn năm mươi thân vệ, tất cả đều bị Hô Diên Khánh một đao chém thành gậy, nghe nói mấy người gậy đó ở ngoài thôn khóc thét mấy ngày mới chết.
Hô Diên Khánh làm ra chuyện này bị quan lục sự ghi lại từ đầu đến cuối, rồi đưa đến tay Dương Văn Quảng, sau đó rất nhanh liền truyền khắp toàn quân, kết quả toàn bộ binh lính trong quân đều kinh hãi trước thủ đoạn tàn khốc như vậy của Hô Diên Khánh, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều gọi y là kẻ điên, dù sao chỉ vì một vài dân chúng Tây Hạ không quen biết, y lại tự hủy đi tiền đồ rộng lớn của mình, người như vậy không phải là kẻ điên thì là cái gì?
Nghĩ đến những việc trên, Triệu Nhan cũng không nhịn được thở dài, nếu đổi lại là hắn mà nói, chỉ sợ hắn cũng sẽ giống như Hô Diên Khánh giết chết những người Tây Hạ đó, bởi vì hắn biết nếu mình không làm như vậy, sau này hơn chục năm qua đi, mình cũng sẽ vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, vì vậy hiện tại trả một cái giá lớn như thế này cũng không đáng kể chút nào, chắc hẳn Hô Diên Khánh cho dù không nhìn thấu triệt như mình, nhưng cũng xuất phát từ cùng một lý do, cũng chỉ là muốn không thẹn với lương tâm thôi.
Tuy nhiên không thẹn với lương tâm cũng phải trả giá rất lớn, chức chỉ huy sứ sắp tới tay của Hô Diên Khánh đã không còn, thậm chí dựa theo quân lệnh, có khả năng Hô Diên Khánh còn nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên Dương gia và Hô Diên gia tuy rằng giao tình không thâm sâu như trong tiểu thuyết, nhưng cũng được coi là thế giao, hơn nữa Dương Văn Quảng đối với nhân tài nhà tướng cũng vô cùng coi trọng, vì vậy cuối cùng liền làm sai với luật mà khai ân, cũng không xử phạt quá lớn với Hô Diên Khánh, chỉ có điều lần này y bị điều đến đóng quân tại núi đất điều kiện gian khổ, dùng điều này để mài dũa tính tình của y.