Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 489 - Chương 492: Lý Lượng Tộ Trốn Thoát

Chưa xác định
Chương 492: Lý Lượng Tộ trốn thoát

Lý Lượng Tộ trong hoàng cung khi nghe thấy thái giám hoang mang bẩm báo trên trời rơi xuống rất nhiều quân Tống, còn cho rằng gã bị điên, dù sao quân Tống không phải là thần tiên, sao có thể rơi từ trên trời xuống được? Nhưng sau khi đối phương giải thích một lúc xong, y mới hiểu, hóa ra những quân Tống này lại ngồi loại khinh khí cầu có thể chở người bay lên trời để vào trong thành.

Nghe thấy tin tức kinh người này, lại nhớ đến trực giác nảy sinh ra từ vô số dấu hiệu của mình, khiến Lý Lượng Tộ cũng sợ hãi thất sắc, y đã đoán ra đạo quân bay từ trên trời xuống này chắc chắn muốn mở cổng thành, sau đó quân Tống sớm đã chuẩn bị xong nhất định sẽ ào ạt xông vào, đến lúc đó phủ Hưng Khánh thật sự không thể cố thủ được nữa.

Tuy nhiên Lý Lượng Tộ không phải là người cam chịu thua cuộc, chỉ thấy y lập tức đứng dậy sai người chuẩn bị ngựa, sau đó thống lĩnh năm ngàn Chất Tử quân do y đích thân chủ trì tiến đến thành đông giám sát đôn đốc kháng chiến. Đáng nhắc đến là, Tây Hạ có hai đội quân cực kì tinh nhuệ do Lý Lượng Tộ đích thân chỉ huy, một nhánh là Chất Tử quân, nhánh kia là ba ngàn người Thiết Diều Tử, chỉ có điều Thiết Diều Tử thuộc loại kỵ binh hạng nặng, khi xông pha chiến đấu tác dụng rất lớn, nhưng ở một nơi như trong thành không gian có hạn, căn bản không phát huy được uy lực gì, ngoài ra hoàng cung cũng cần người phòng thủ, nên y mới lệnh cho Thiết Diều Tử ở lại bảo vệ hoàng cung.

Chỉ có điều chưa đợi Lý Lượng Tộ cầm binh đến thành đông, cổng thành đông đã bị quân Tống hạ cánh từ trên không xuống mở ra rồi, hơn bảy vạn quân Tống ngoài thành ồ ạt tiến vào, khiến quân Tây Hạ ở thành đông liên tục rút lui, không đến nửa canh giờ, đại bộ phận khu vực của cả thành đông đã rơi vào tay của quân Tống, hơn nữa quân Tống còn cấp tốc giết tới hoàng cung.

Nhìn thấy tình hình này, Lý Lượng Tộ đành phải mang Chất Tử quân quay trở lại hoàng cung, lúc này đại thần trong thành cũng đều hoảng hốt đến hoàng cung, hi vọng Lý Lượng Tộ có thể có cách cứu vãn, đáng tiếc lúc này Lý Lượng Tộ tuy rằng nổi trận lôi đình, nhưng cũng không có cách nào hay. Chỉ có thể ra sức triệu tập quân đội bố trí phòng bị trong thành, hi vọng có thể ngăn cản được đường tiến quân của quân Tống.

Phủ Hưng Khánh là đô thành của Tây Hạ, cũng là thành trì được Tây Hạ phòng ngủ nghiêm ngặt nhất, ban đầu Liêu quốc phái mười mấy vạn đại quân cũng chưa thể đánh phá phủ Hưng Khánh, nên trong lòng người Tây Hạ, phủ Hưng Khánh là tấm bình phong cuối cùng của chúng. Cho dù quân đội Đại Tống trước đó liên tiếp đánh hạ các thành trì khác, nhưng chỉ cần phủ Hưng Khánh không mất, thì Tây Hạ sẽ không diệt vong, nhưng bây giờ chúng chợt phát hiện, phủ Hưng Khánh được chúng coi như lá chắn cuối cùng lại cũng bị quân Tống phá tan, điều này đối với lòng tin của chúng mà nói gần như tạo nên sự đả kích mang tính hủy diệt.

Cũng chính vì như vậy, nên khi quân Tây Hạ trong thành đụng độ quân Tống, binh lính lại không hề chống cự, không giống tinh thần quyết tử cho tổ quốc quyết sinh như trước. Điều này khiến quân Tống cảm thấy mình giống như gặp phải một đám ô hợp, trong thành giống như vào chỗ không người, đến khi gần đến hoàng cung, họ mới gặp phải sự kháng cự kịch liệt.

Lý Lượng Tộ vốn còn kì vọng vào quân đội trong thành có thể đánh đuổi quân Tống đi, nhưng lại liên tiếp nhận được tin thất thủ của các nơi, thậm chí một số đội quân còn thất lạc tin tức từ bộ chỉ huy, cũng không biết là bị quân Tống đánh tan hay là chạy trốn rồi, có thể nói tình hình của toàn bộ phủ Hưng Khánh ngày càng tồi tệ. Quân Tống cũng đã đánh giết đến gần hoàng cung, nếu còn không chạy nữa, e rằng y thật sự sẽ phải trở thành tù binh của Đại Tống.

- Bệ hạ, chúng ta hay là nhanh trốn đi, rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, chỉ cần bệ hạ còn sống, chúng ta sớm muộn cũng có ngày có thể trả thù! Lương hoàng hậu trong điện Thùy Củng khuyên nhủ Lý Lượng Tộ. Đại thần trong điện nghe thấy lời của hoàng hậu, cũng lần lượt khuyên Lý Lượng Tộ chạy trốn, dù sao hiện tại xem ra, phủ Hưng Khánh bất luận thế nào cũng không cố thủ được nữa, huống hồ bọn họ vì nghĩ đến an toàn của mình, cũng không muốn ở lại chôn cùng với phủ Hưng Khánh.

Lý Lượng Tộ cũng không ngờ mới chỉ sau một đêm, phủ Hưng Khánh vốn được y coi là bình phong che chắn đã sắp rơi vào tay người Tống, hơn nữa đây cũng tượng trưng cho cơ nghiệp Tây Hạ của chúng sắp bị hủy hoại trong tay y chỉ trong chốc lát, điều này đối với Lý Lượng Tộ xưa giờ luôn tự phụ mà nói, chắc chắn là một chuyện không thể chấp nhận.

Tuy nhiên Lý Lượng Tộ tuy trong lòng muôn phần đau khổ, nhưng y lại là một người cực kì lí trí, năm nay y mới hai mươi tuổi, tuy đã có con trai, nhưng lại vẫn chưa tròn một tuổi, dưới hoàn cảnh này, nếu y cũng chết tại phủ Hưng Khánh, e rằng cả Tây Hạ ngay lập tức sẽ sụp đổ, cho nên bây giờ đối với y mà nói, quan trọng nhất là sống tiếp, chỉ cần sống sót, thì y sẽ có hi vọng bắt đầu lại từ đầu.

- Truyền lệnh của ta, toàn quân rút khỏi phủ Hưng Khánh! Lý Lượng Tộ cuối cùng cắn răng hạ lệnh, chỉ là khi nói ra câu này, y cảm thấy tim mình giống như đang ứa máu.

Theo tiếng mệnh lệnh hạ xuống của Lý Lượng Tộ, tất cả quân đội Tây Hạ vẫn chịu khống chế lập tức bắt đầu hành động chuẩn bị rút lui. Nếu phải chạy trốn, tất nhiên không thể mang theo nhiều thứ thừa thãi, nhưng Lý Lượng Tộ lại cực kì háo sắc, phi tần trong hoàng cung nhiều không đếm xuể, những nữ nhân này đương nhiên không thể mang theo hết, giữ lại thì có thể bị quân Tống làm nhục, cuối cùng Lý Lượng Tộ dằn lòng nhẫn tâm, ngoài Lương hoàng hậu và vài phi tần được sủng ái khác ra, các phi tần còn lại đều bị y tập trung tại một chỗ trong đại điện, sau đó tự tay cầm kiếm giết chết, hơn trăm phi tần bị y kết liễu như vậy.

Mặt khác trong hoàng cung Tây Hạ chứa vô số báu vật, Lý Lượng Tộ cũng không cam tâm để lại những châu báu này cho người Tống, thế là sau khi giết chết phi tần, y toàn thân vấy máu hạ lệnh thiêu trụi hoàng cung, có điều mệnh lệnh của y vừa truyền xuống, quân Tống đã đánh giết tới hoàng cung, còn bắt đầu phá cửa cung, khiến Lý Lượng Tộ không còn dám ở lại trong cung thêm nữa, mang theo cận vệ gia quyến cùng một số đại thần thoát khỏi hoàng cung, theo sau quân Tống đuổi đánh vào hoàng cung, vài chỗ đã châm lửa ở trong cung cũng rất nhanh bị dập tắt, cuối cùng giữ lại được hoàng cung Tây Hạ.

Cùng với việc hoàng cung Tây Hạ bị chiếm lĩnh và Lý Lượng Tộ chạy trốn, quân Tây Hạ trong thành phủ Hưng Khánh cũng không còn bất cứ ý chí chiến đấu nào, mười mấy vạn quân Tây Hạ trong thành hoặc chết hoặc trốn hoặc xin hàng, đương nhiên cũng có một số tên ngoan cố thà chết chứ không đầu hàng hay chạy trốn, kết quả cuối cùng phải chịu tai họa ngập đầu, cứ như vậy ba ngày trôi qua, quân Tống mới hoàn toàn khống chế phủ Hưng Khánh trong tay.

Hô Diên Khánh bước trên đường phố phủ Hưng Khánh, một cánh tay của y băng bó bằng gạc buộc chặt trên cổ, ba ngày trước khi y tấn công cổng thành đông, sơ sẩy bị một tướng lĩnh Tây Hạ chém một đao trên cánh tay, vốn dĩ trên người y mặc áo giáp, đao kiếm bình thường cũng không thể chém thương y, nhưng đối phương lại có sức lực hơn người, vũ khí cũng cực kì sắc bén, lại một đao chém xuyên qua lớp áo giáp, chém một nhát sâu dài trên cánh tay y, thậm chí suýt chút nữa chém gãy xương, hơn nữa đối phương ngay sau đó nhát thứ hai muốn chém đứt cổ y, may mà Lão Hầu Tử và Mặt Sẹo liều mạng cứu giúp, cùng xông lên chém chết đối phương, mới bảo toàn được cánh tay này của y.

Vừa nghĩ đến Lão Hầu Tử và Mặt Sẹo, Hô Diên Khánh lại không nén nổi cảm thấy lòng đau nhói, lần này hai ngàn người bọn họ hạ cánh xuống trong thành, kết quả cuối cùng sống sót chỉ có không đến chín trăm người, trong đó đa số đều là sau khi đáp đất không thể kịp thời tập hợp một chỗ cùng những người khác mà bị người Tây Hạ giết chết, những người còn lại thì sau đó tử trận trong trận chiến đoạt cổng thành.

Vốn dĩ Lão Hầu Tử và Mặt Sẹo luôn ở cùng với y, hơn nữa thuận lợi chiếm được cổng thành của Ủng thành, chỉ còn lại việc khống chế đầu thành cuối cùng, nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành, nhưng khi giao chiến với người Tây Hạ trên đầu thành, Lão Hầu Tử và Mặt Sẹo vì cứu y, xả thân chiến đấu với tên tướng lĩnh Tây Hạ dũng mãnh kia, cuối cùng Lão Hầu Tử hi sinh, bụng của Mặt Sẹo lại bị đâm một kiếm, ngoài ra còn bị đứt một chân, bây giờ vẫn đang nằm ở doanh trại thương binh, quân y nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau này chắc chắn không thể ở lại trong quân đội nữa.

Vừa nhớ đến hai người huynh đệ tốt của mình, Hô Diên Khánh cảm thấy lồng ngực đau không thở nổi, đặc biệt là nhớ đến lúc đó Lão Hầu Tử bị đâm thủng bụng, nội tạng bên trong rơi xuống đất, lúc này ông ấy ho ra máu nói với y, thật sự rất muốn đi kinh thành nhìn ngắm, rồi chết trong lòng y, điều này khiến Hô Diên Khánh lúc đó đau khổ gào lên, sau đó ra lệnh binh sĩ dưới trướng giết chết tất cả người Tây Hạ trên đầu thành, lấy điều này để tiễn đưa các huynh đệ của mình!

Kì thực là một quân nhân, Hô Diên Khánh sớm đã nên quen với chuyện huynh đệ bên cạnh mình hi sinh trên chiến trường, y cũng từng nghe thấy một số bạn bè trong trường quân sự kể, bọn họ sau khi nhiều lần trải qua những chuyện như thế này, đều coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, có lúc huynh đệ thân cận chết ngay bên cạnh mình, họ thậm chí không nhìn lấy một cái, chỉ cố gắng giết địch báo thù cho huynh đệ, sau đó cũng không cảm thấy quá buồn rầu, dù sao có lúc tình cảm cũng sẽ trở nên chết lặng.

Tuy nhiên Hô Diên Khánh có lẽ không giống những người khác, cho dù trải qua bao nhiêu lần chuyện huynh đệ thân thiết hi sinh, y vẫn không cách nào kìm nén sự xót thương to lớn đó, hơn nữa mỗi khi đến khoảnh khắc này, y đều trở nên vô cùng khát máu, dường như dòng máu ngang tàng của Hô Diên gia sống lại trên người y vậy, ví dụ lần trước y bức những tù binh Tây Hạ đến chết, thực ra ngoài chuyện đối phương lạm sát người vô tội ra, còn là vì huynh đệ của y cũng có người chết trong tay đối phương.

Ngoài Lão Hầu Tử ra, một trăm huynh đệ thủ hạ của y cũng thương vong hơn nửa trong trận chiến hạ cánh từ trên không này, những người còn sống đều mang thương tật, trên thực tế lần này tất cả binh sĩ hạ cánh từ trên không không có ai không bị thương, khác biệt chỉ là vết thương nặng hay nhẹ thôi. Tuy nhiên nỗ lực của họ cũng đổi lại được sự đền đáp cực lớn, lần này phủ Hưng Khánh bị đánh hạ, nhóm người bọn họ lập công đầu, những người hi sinh cũng được ban thưởng hậu hĩnh, ví dụ như Lão Hầu Tử nhận được năm trăm quan tiền trợ cấp, ngoài ra lại thêm những chiến lợi phẩm mà Lão Hầu Tử kiếm được bên lề, đủ để cả nhà họ sống một cuộc sống địa chủ nhỏ, mặt khác con trai của Lão Hầu Tử nếu tình nguyện tòng quân, cũng có thể nhận được ưu ái, thậm chí còn có thể kế tục chức võ tán quan Bồi Nhung Giáo Úy cửu phẩm, điều này thật sự không ít các quan tướng bậc thấp đều ao ước muốn có được.

Hô Diên Khánh trong đầu nghĩ đến các huynh đệ tử trận, bước chân lại không dừng lại, y phải tới phủ thống soái của Dương Văn Quảng một chuyến, vì y thân là người chỉ huy chủ yếu của trận chiến giành thành này, đương nhiên là công đầu của đầu, cho nên phần thưởng dành cho y cũng để đến cuối cùng, hôm nay chính là do Dương Văn Quảng tự mình tuyên bố.

Tuy nhiên khi Hô Diên Khánh đi xuyên qua mấy con phố, sắp nhìn thấy phủ thống soái vừa mới thiết lập bên cạnh hoàng cung, lại chợt nghe thấy bên cạnh có người lớn tiếng gọi: - Hô Diên tướng quân cứu mạng!

Bình Luận (0)
Comment