- A, tin tức của các ngươi thật nhanh nhạy đấy! Triệu Nhan nghe thấy lời nói của Mã Đức Nhượng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười mở miệng nói với gã, tuy rằng chuyện Lý Lượng Tộ bị bắt đã lan truyền ra ngoài, nhưng bởi vì Lý Lượng Tộ ở trong tay của Gia Luật Trọng Nguyên, song phương còn tuyên bố kết minh, nhưng cũng không ai biết Lý Lượng Tộ sẽ bị đưa lại đây vào lúc nào cả.
- Chuyện này sớm đã truyền khắp phủ Hưng Khánh, chúng ta mới vừa vào thành liền nghe nói qua, nhưng cũng không ai biết tin tức cụ thể, chúng ta đánh nhau chết đi sống lại diệt Tây Hạ, nhưng nếu chẳng may khiến Lý Lượng Tộ "Đông Sơn tái khởi" thì những huynh đệ chúng ta không phải là làm chuyện vô ích sao? Khi Mã Đức Nhượng nói xong lời cuối, trên mặt cũng lộ ra vài phần bi thương.
- Yên tâm đi, tướng sĩ của Đại Tống chúng ta sẽ không hi sinh vô ích đâu. Lý Lượng Tộ đích xác sẽ bị áp giải đến phủ Hưng Khánh trong hai ngày này. Trong khoảng thời gian này đại ca không thể tiếp đãi các ngươi cũng bởi vì y phải tiếp kiến sứ giả do Gia Luật Trọng Nguyên phái tới, sau đó thảo luận điều kiện với đối phương. Hiện tại đã bàn xong điều kiện, sắp sửa ký kết minh ước, đến lúc đó Lý Lượng Tộ sẽ trở thành tù nhân của chúng ta. Triệu Nhan tiến lên vỗ bả vai của Mã Đức Nhượng nói. Trong cuộc chiến diệt Hạ lần này, tuy rằng chức vị của đám người Mã Đức Nhượng không cao lắm, nhưng cũng chính nhờ những người như bọn họ quên mình liều giết ở tiền tuyến mới có thể đổi lấy thắng lợi hiện giờ.
- Thì ra là thế, khó trách Thái tử điện hạ không có thời gian gặp chúng ta! Nghe thấy trong khoảng thời gian này Triệu Húc đang đàm phán với Gia Luật Trọng Nguyên, Mã Đức Nhượng cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt "thì ra là vậy". So với những người như bọn họ thì đương nhiên chuyện của Lý Lượng Tộ càng quan trọng hơn. Chỉ cần bắt được Lý Lượng Tộ, như vậy toàn bộ Tây Hạ liền không còn hy vọng xoay chuyển tình thế. Bọn họ cũng chỉ cần tập trung phòng bị nước Liêu là được, đối với tất cả quân Tống đang ở Tây Hạ mà nói đây là một tin tức cực tốt.
- Ha hả, đối với chuyện Lý Lượng Tộ bị áp giải đến phủ Hưng Khánh, bởi vì lo lắng một số dư nghiệt của Tây Hạ quấy rối, vì thế ta cùng đại ca mới quyết định phong tỏa tin tức, Mã Đức Nhượng ngươi tự mình biết là được rồi, tốt nhất đừng loan truyền ra ngoài! Lúc này Triệu Nhan lại dặn dò, bề ngoài thì Tây Hạ đã bị Đại Tống khống chế, nhưng gia tộc Lý Lượng Tộ có lịch sử hơn trăm năm ở đây, người Đảng Hạng cũng khá đoàn kết, vì thế trong bóng tối vẫn có không ít người lặng lẽ hoạt động, chuẩn bị đuổi Đại Tống ra khỏi Tây Hạ. Tuy nhiên những người này chỉ là tôm tép nhãi nhép trong mắt Triệu Nhan, chỉ cần Lý Lượng Tộ ở trong tay Đại Tống, bọn họ chẳng đáng quan tâm.
- Học sinh hiểu được, chuyện này tuyệt đối sẽ không lan truyền ra ngoài! Lúc này Mã Đức Nhượng cũng đứng thẳng người vẻ mặt nghiêm túc nói. Gã cũng biết nội bộ của Tây Hạ đã bắt đầu khởi động, thậm chí trong khoảng thời gian này gã đã tự mình tiêu diệt vài tên phản loạn của Tây Hạ, cho nên gã rõ ràng hơn so với bất cứ kẻ nào tầm quan trọng của Lý Lượng Tộ.
- Giáo đốc, ngài và Mã lão đầu tán gẫu gì vậy? Đúng lúc này, bỗng nhiên Hô Diên Khánh bưng một mâm hoa quả đi đến bên cạnh Triệu Nhan hỏi. Trước kia y là một tên béo tròn vo, nhưng bây giờ dáng người vừa cao vừa vạm vỡ, lượng cơm lớn hơn nhiều so với trước kia, đương nhiên là không thể so sánh với Chu Đồng được. Nhưng cho dù là như vậy, y vừa rồi đã ăn hai con vịt nướng cùng một cái đùi dê, nếu gặp lúc đánh giặc thì lượng cơm của y còn có thể hơn rất nhiều.
- Ha ha, còn có thể tán gẫu cái gì, tự nhiên là phong thưởng của đám người Mã lão đầu. Lại nói tiếp Mã lão đầu còn giỏi hơn đám tiểu tử gây chuyện các ngươi, lần này lập không ít công lao, chức Chỉ huy sứ chắc chắn không thoát khỏi tay gã. Thậm chí nếu lập thêm chút công lao nữa thì trực tiếp được thăng làm Ngu Hầu cũng có khả năng.
Triệu Nhan lập tức cười mở miệng nói, đối với chuyện của Lý Lượng Tộ, người biết càng ít càng tốt, cho nên hắn mới không nói cho Hô Diên Khánh.
Vừa nhắc tới công lao, ánh mắt Hô Diên Khánh không khỏi sáng lên, lập tức tiến đến bên cạnh Triệu Nhan cười mở miệng nói: - Giáo đốc, Tây Hạ đã đánh xong, Đại Tống chúng ta cũng chỉ còn lại có kẻ địch mạnh là nước Liêu. Không biết triều đình có tính toán gì với nước Liêu hay không?
Khoảng thời gian vừa rồi, bởi vì thương vong của huynh đệ ở bên cạnh mà tinh thần của Hô Diên Khánh rất sa sút, nhưng rất nhanh đã bình phục lại. Ngoài ra lão tổ tông của gia tộc Hô Diên luôn muốn lấy lại Yến Vân, thậm chí đây đã thành giáo huấn đối với gia tộc của bọn họ. Vì thế sau khi tiêu diệt nước Liêu, Hô Diên Khánh liền lập tức đưa ánh mắt đến nước Liêu ở phương Bắc, đặc biệt lần này nước Liêu còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đoạt đi thành Ngột Thứ Hài vốn thuộc về Đại Tống.
Triệu Nhan có quan hệ thân thiết với Hô Diên Bình nên đương nhiên biết gia huấn của gia tộc Hô Diên. Bây giờ nhìn thấy bộ dáng của Hô Diên Khánh, cũng lập tức đoán được ý nghĩ trong lòng y, nhưng đối với chuyện này hắn cũng cười khổ một tiếng nói: - Khánh ca nhi ngươi cũng đừng có ý đồ với nước Liêu. Trong khoảng thời gian này, Đại Tống chúng ta khó có khả năng ra tay với nước Liêu, vì thế mấy năm nay ngươi nên đi luyện binh, chuẩn bị cho sau này có cơ hội, ta tuyệt đối sẽ để gia tộc Hô Diên các ngươi đoạt lại được Yến Vân.
Đối với vấn đề của nước Liêu, Triệu Nhan cũng đã thảo luận với Triệu Húc, kết quả đối phương nói cho hắn biết, cuộc chiến diệt Hạ lần này, Đại Tống đã huy động toàn bộ lực lượng của cả nước, ngân khố quốc gia tốn kém rất lớn. Đừng xem bọn họ đánh một trận uy phong ở Tây Hạ, nhưng kì thật cũng đã là miệng cọp gan thỏ. Đại Tống bây giờ đã không thể chịu thêm một trận chiến tranh giống như vậy, cho nên mấy năm này đối với Đại Tống thì chủ yếu nhất là nghỉ ngơi lấy lại sức, thuận tiện tiêu hóa hết lãnh thổ Tây Hạ.
Hô Diên Khánh xem như là người có trí tuệ nhất của gia tộc Hô Diên, y cũng đã sớm dự liệu được loại tình huống này, bởi vậy nghe thấy lời nói của Triệu Nhan cũng không nghĩ gì nữa, chỉ thấy y cười ha ha nói: - Giáo đốc, nếu muốn luyện binh ngài xem có thể điều ta đến Hà Bắc quân được không?
- Ngươi muốn đi Hà Bắc quân? Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi kinh ngạc nhíu mày, Mã Đức Nhượng ở bên cạnh cũng cả kinh kêu lên:
- Khánh ca nhi ngươi ngốc vậy, đang yên đang lành ở tây quân, tại sao lại muốn đi Hà Bắc quân?
Triệu Nhan và Mã Đức Nhượng kinh ngạc như vậy, chuyện này cần phải nói về kết cấu quân sự của Đại Tống. Quân đội tác chiến chủ yếu của Đại Tống là cấm quân, cấm quân đóng ở các địa phương khác khau, chia thành cấm quân kinh thành, Hà Bắc quân và tây quân. Cấm quân kinh thành vốn là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Tống, nhưng bởi vì thái bình kéo dài quá lâu, trên trăm năm không tham gia vào chiến tranh nên sức chiến đấu giảm xuống rất nhiều. Ngược lại, Đại Tống và Tây Hạ chiến loạn không ngừng, khiến cho chiến lực của tây quân vẫn được duy trì, trở thành đội quân có thực lực mạnh nhất của cấm quân.
So sánh với cấm quân kinh thành và tây quân thì Hà Bắc quân khá đặc thù, lúc trước khi Đại Tống vừa mới lập quốc thì xảy ra vô số cuộc chiến với nước Liêu. Vì thế thực lực của Hà Bắc quân cũng hết sức mạnh, năm đó khi phụ thân của Dương Văn Quảng là Dương Lục Lang trấn thủ Hà Bắc, thủ hạ Hà Bắc quân còn mạnh hơn so với tây quân. Nhưng từ khi Đại Tống và nước Liêu kết minh, khiến cho hai nước duy trì hòa bình, đây đối với dân chúng ở biên cảnh của hai nước mà nói đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng không có chiến tranh thì chiến lực của Hà Bắc quân cũng giảm xuống cực nhanh. Bây giờ Hà Bắc quân đừng nói là so với tây quân chính quy, chỉ sợ còn kém cả dân đoàn của tây bắc.
Cũng chính bởi vì sự suy yếu của Hà Bắc quân nên khi Triệu Nhan và Mã Đức Nhượng nghe Hô Diên Khánh muốn đi Hà Bắc quân thì mới kinh ngạc như vậy. Dù sao thì tây quân là cường quân của Đại Tống, các tướng lĩnh chỉ huy rất thuận lợi. Nhưng đến Hà Bắc quân, có trời mới biết đám Hà Bắc quân kia là như thế nào, nói không chừng căn bản không dám giao chiến với quân Liêu, nếu như vậy thì sau này Hô Diên Khánh sao có thể lập công lao được?
- Giáo đốc, cường binh và nhược binh cũng không phải cố định, lúc trước khi Đại Tống mới lập quốc thì Hà Bắc quân cũng là một đội cường quân. Sau này dần dần suy yếu, nhưng Hà Bắc giáp với Yến Vân, nếu sau này khởi binh với nước Liêu thì nơi đó nhất định là phương hướng chủ công của Đại Tống chúng ta, vì thế ta nghĩ thừa dịp những năm này huấn luyện ra một đội cường binh! Lúc này Hô Diên Khánh tràn đầy tin tưởng nói.
Kỳ thật y sớm đã có ý tưởng này, bởi vì mặc dù y phát hiện thủ hạ sĩ tốt trong quân hết sức ưu tú, nhưng sử dụng rất không thuận tay, vừa mới bắt đầu còn có chút kỳ quái, sau này dần dần mới hiểu ra, nguyên nhân là do đám sĩ tốt này không phải là do mình huấn luyện, vì thế mới có loại cảm giác này. Từ đó trở đi y đã có suy nghĩ đích thân huấn luyện ra một đội quân, vừa vặn ở Hà Bắc quân thiếu tướng tài, hơn nữa lại gần Yến Vân, vì thế Hô Diên Khánh đã sớm nhắm vào Hà Bắc quân.
Triệu Nhan nghe được ý nghĩ của Hô Diên Khánh cũng kinh ngạc, bởi vì hắn cũng không nghĩ tới chuyện này. Tuy rằng thực lực của tây quân hùng mạnh, nhưng lại trấn thủ ở tây bắc, chỉ sợ sau này khi tấn công nước Liêu sẽ không thể điều động được bao nhiêu binh lực. Mặt khác để ổn định Đại Tống, chỉ để một đội quân hùng mạnh như vậy cũng không phải là chuyện gì tốt, cho nên xây dựng lại một đội Hà Bắc quân mạnh mẽ là một chuyện trăm điều lợi mà không một điều hại đối với Đại Tống.
Nghĩ đến những điều này, Triệu Nhan tiến lên vỗ bờ vai của Hô Diên Khánh nói: - Khánh ca nhi không hổ là một trong những học viên ưu tú nhất của trường quân đội chúng ta, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi đi Hà Bắc quân. Phỏng chừng cũng không khó lắm, ngoài ra ta cũng sẽ cố gắng sắp xếp các học viên tốt nghiệp trường quân đội trong hai năm này vào Hà Bắc quân, có bọn họ trợ giúp thì ngươi có thể thoải mái hơn một chút.
- Đa tạ giáo đốc! Nghe được Triệu Nhan đáp ứng, Hô Diên Khánh không khỏi vô cùng hưng phấn nói. Tuy rằng Triệu Nhan không có quyền lực điều động tướng lĩnh, nhưng lực ảnh hưởng của Quận Vương Triệu Nhan cũng không phải tầm thường, điều động một chỉ huy sứ nho nhỏ như y đến Hà Bắc quân chỉ là một việc đơn giản.
Triệu Nhan tổ chức buổi tiệc này từ xế chiều đến tối, dù sao đám người Hô Diên Khánh đã xin nghỉ khi tới đây, vì thế cả đám thoải mái ăn uống. Mấy chục vò rượu ngon mà Triệu Nhan chuẩn bị đều bị bọn họ uống cạn sạch, cuối cùng mỗi người đều nằm xuống đại sảnh, ngáy o o, chỉ có Triệu Nhan còn có thể duy trì tỉnh táo, sai người khiêng những người này đến phòng khách nghỉ ngơi, miễn cho ngủ trên mặt đất cảm lạnh.
Hai ngày sau cũng chính là ngày ba mươi tết, buổi sáng Triệu Nhan cùng Triệu Húc tiếp kiến đám người Mã Đức Nhượng, sau đó tự mình tuyên bố phong thưởng cho bọn họ. Phần lớn bọn họ đều được thăng quan phát tài, trong đó Mã Đức Nhượng quả nhiên được thăng chức thành Chỉ huy sứ, là người thứ hai của học viên lứa thứ nhất trường quân đội trở thành Chỉ huy sứ, chỉ sau Hô Diên Khánh. Đồng thời cũng vào buổi chiều ngày hôm đó, Triệu Húc và đặc phái viên của Gia Luật Trọng Nguyên cuối cùng đã quyết định minh ước. Điều này đánh dấu song phương chính thức kết minh, để tỏ lòng thành ý của mình, Gia Luật Trọng Nguyên cũng lấy tốc độ nhanh nhất áp giải phu thê Lý Lượng Tộ đến phủ thành Hưng Khánh. Triệu Nhan rốt cục cũng có thể gặp vị Hoàng đế Tây Hạ này rồi.