Biết được Triệu Nhan bọn họ gặp phải tàn dư của Tây Hạ phục kích, nhưng chỉ một phát là diệt toàn bộ đối phương, Thái Đỉnh vô cùng vui mừng, lập tức cử hành nghi thức nhập thành long trọng. Lúc đầu cư dân trong thành chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, còn cho rằng chỉ là náo nhiệt đáng xem, sau đó lần lượt đứng vây trên đường. Tuy nhiên đến khi thấy hết xe này đến xe khác chở đầu kỵ binh Tây Hạ thì sắc mặt họ trở nên phức tạp, dù gì trước đây họ cũng là người Tây Hạ. Giờ đây nhìn thấy nhiều xe chở đầu kỵ binh Tây Hạ thế này, trong lòng không biết nên buồn hay nên vui? Cũng chỉ có những người buôn bán tháo chạy đến Đại Tống mới thật lòng vui mừng.
Bởi vì trận chiến trước đây làm tướng sĩ thủ hạ Chủng Ngạc tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, cho nên Triệu Nhan ở Tây An châu nghỉ ngơi, chỉnh đốn vài ngày và mời Thái Đỉnh giúp bọn hắn bổ sung binh lực, lúc này mới khởi hành xuôi nam và đã tiến được vào bên trong Đại Tống rất nhanh. Lúc này Triệu Nhan và những người khác mới có thể yên tâm, cuối cùng cũng không phải lo lắng có người đến cứu viện Lý Lượng Tộ nữa.
Chỉ có điều rằng cho dù không cần lo lắng đến vấn đề của Lý Lượng Tộ, nhưng trong lòng Triệu Nhan vẫn canh cánh nỗi nhớ nhà, lần này hắn rời đi cũng sắp nửa năm rồi, đứa bé trong bụng Tào Dĩnh cũng sắp được bảy tháng rồi, mặc dù trong thời gian này hắn có thể thường xuyên nhận được thư của Tào Dĩnh, nhưng trong lòng hắn vẫn hết sức lo lắng, muốn nhanh chóng về nhà để tận mắt nhìn thấy Tào Dĩnh.
Hoàng Ngũ Đức vô cùng hiểu tâm tư Triệu Nhan nên đã âm thầm thương lượng với Chủng Ngạc, kết quả là Chủng Ngạc lập tức hiểu ý, lại nói tiếp lần này tiêu diệt được bọn Trương Vi tàn dư Tây Hạ, y cũng lập được công lao không nhỏ, hơn nữa đó đều là vì Triệu Nhan đồng ý mạo hiểm, cho nên y cũng nợ ơn Triệu Nhan, lúc này nghe tin Vương Phi của Triệu Nhan sắp sinh, y cũng vô cùng biết điều, lập tức ra lệnh cho toàn quân tăng tốc.
Lộ trình sau khi tiến vào Đại Tống có thể nói là vô cùng thuận lợi, đặc biệt là đường vào Đại Tống khá nhiều, thường thường chỉ cần không nhỡ đường, mỗi ngày đều có thể dừng lại ở trạm nghỉ chân nghỉ ngơi, mặt khác Triệu Nhan bọn họ lại là đại quân hộ tống, cho dù trên đường có gặp bọn cường mạo đạo tặc thì chúng cũng không có gan xuất hiện trước mặt bọn họ. Bởi vậy trải qua sau gần một tháng hành quân, đội ngũ của Triệu Nhan cuối cùng cũng đến được thành Đông Kinh.
Sớm vài ngày trước, Triệu Thự đã nhận được tin Triệu Nhan áp giải Lý Lượng Tộ hồi kinh, chỉ điều này thôi cũng làm cho ông lập tức chiếu cáo thiên hạ, dù sao đó cũng là sự kiện làm người ta vô cùng phấn chấn. Ngẫm lại những năm trước đây lúc Đại Tống vẫn còn chịu uất ức nằm trong tay Tây Hạ, đặc biệt lãnh thổ cùng nhân khẩu Đại Tống đều hơn Tây Hạ mấy lần, nhưng hàng năm vẫn phải cống nạp tiền của để đổi lấy yên bình. Tuy rằng trên danh nghĩa là ban tặng, nhưng đến nhóc con miệng hôi sữa còn biết rằng chuyện gì đang xảy ra, điều đó cũng làm cho hoàng đế Triệu Thự thấy uất ức.
Tuy nhiên bây giờ Triệu Thự cuối cùng cũng có thể hãnh diện rồi. Trong trận chiến này Đại Tống tổng cộng phát động ra hơn hai trăm ngàn binh lực, tiêu hao vô số lương thảo vật tư, trả một cái giá đắt như thế, cuối cùng cũng nhận lại được chút báo đáp. Không những một phát diệt được ký sinh Tây Hạ trên người Đại Tống, mà còn bắt sống được hoàng đế của Tây Hạ. Công lao sự nghiệp này chỉ có thời kỳ đầu Đại Tống lập quốc mới có, cho nên Triệu Thự lúc này mới thỏa thuê mãn nguyện, thậm chí ánh mắt của ông bắt đầu hướng đến Yến Vân ở phương Bắc, hoàn thành sự nghiệp này thì đến ngay cả thời Thái Tông Hoàng Đế cũng không thế làm được.
Tất nhiên bây giờ suy xét việc thu phục Yến Vân vẫn còn hơi sớm. Ít nhất là mấy năm nay chắc chắn không được, sau trận chiến này, quân đội Đại Tống cũng cần tĩnh dưỡng, đồng thời thu phục lãnh thổ và nhân khẩu Tây Hạ cũng cần có thời gian. Mặt khác nước Liêu cũng bắt đầu cướp đoạt lãnh thổ Tây Hạ, đối với việc này Đại Tống cũng không cần chùn bước nữa. Việc này đều phải tiêu hao thời gian và sức lực của Triệu Thự, bởi vậy khoảng thời gian này y cũng bận muốn chết. Về phần Hàn Kỳ, Âu Dương Tu và các vị tướng công khác cũng đều bận quay cuồng. Tuy nhiên chỉ cần nghĩ tới tiêu diệt được Tây Hạ, lưu tên trong sử sách, nên cho dù có mệt ra sao Hàn Kỳ bọn họ cũng vẫn cười ha hả.
Có điều hôm nay bất kể là hoàng đế Triệu Thự hay là Hàn Kỳ và các vị đại thần khác đều gác lại mọi công việc, ăn mặc chỉnh tề và sớm đã đến chờ ở cửa Chu Tước. Bởi hôm nay là ngày Triệu Nhan áp giải Lý Lượng Tộ về kinh, dựa theo nghi thức, Triệu Thự phải dẫn văn võ bá quan đến nghênh đón, đương nhiên không phải nghênh đón Triệu Nhan mà là nghênh đón vị hoàng đế bị bắt Lý Lượng Tộ.
Dĩ nhiên, nghênh đón chỉ là cách nói khách sáo của quốc gia, nguyên nhân thực chất là Đại Tống đã nhiều năm chịu áp bức của Tây Hạ, bây giờ hoàng đế của Tây Hạ bị bắt giữ, Triệu Thự và bá quan văn võ của Đại Tống đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, đặc biệt là biểu lộ sự thắng lợi trước mặt Lý Lượng Tộ, sau đó dẫn gã vào thành, đón nhận lời chúc mừng của hàng nghìn hàng vạn người dân, cảnh tượng này nay cũng rất hiếm thấy.
Vốn dĩ Triệu Nhan bọn họ từ hướng bắc đến, vừa hay có thể tiến vào kinh bằng cửa Cảnh Long của phía bắc thành Đông Kinh, nhưng Triệu Thự đã thông báo hắn trước đó nhất định phải theo cửa chính phía nam kinh thành, cũng chính là cửa Chu Tước. Điều này là Triệu Nhan có chút không hài lòng, bởi vì như thế Triệu Nhan bọn họ phải vòng qua hơn nửa kinh thành, mua đường mất thời gian.
Đương nhiên, e rằng cả đội ngũ chỉ có mình Triệu Nhan nghĩ như vậy, còn Chủng Ngạc và Hoàng Ngũ Đức đều vô cùng hưng phấn, trong đó thủ hạ tướng sĩ của Chủng Ngạc lại sớm chuẩn bị sẵn sàng nhất. Mặc dù cơ thể thương tật, nhưng vẫn vô cùng uy vũ, giáp sắt chỉnh tề, sống eo thẳng tắp, hùng dũng khí phách tiến vào cửa Chu Tước. Bởi vì đối với họ mà nói, có thể áp giải hoàng đế của nước địch đi qua cửa Chu Tước vào kinh thành, tuyệt đối là thời khắc vinh quang nhất trong cuộc đời của họ, thậm chí cho dù xuất ngũ hồi hương, họ có kể lại chuyện này thì đến Huyện lão gia cũng phải kiêng nể họ ba phần.
Triệu Nhan sớm đã biết Triệu Thự dẫn người ra nghênh tiếp, chỉ có điều hắn không ngờ rằng lại có nhiều người ra như vậy. Ngoài Triệu Thự cùng bá quan văn võ ra, cũng có không ít dân chúng trong kinh thành tới xem cảnh náo nhiệt. Kết quả là hai bên cửa thành đứng đầy người, khi bọn họ đến trước cửa thành, lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt, vô số người đều chỉ vào Triệu Nhan đang ngồi trên lưng ngựa hoặc xe ngựa giam Lý Lượng Tộ phía sau Triệu Nhan mà bàn luận.
Đương lúc Triệu Nhan nhìn thấy mui xe của Triệu Thự, lập tức thúc ngựa chạy lên trước, khi chỉ còn cách Triệu Thự trăm bước lập tức nhảy xuống ngựa, sau đó tiến đến bẩm báo: - Nhi thần Triệu Nhan bái kiến phụ hoàng, hoàng đế Tây Hạ Lý Lượng Tộ đã áp giải hồi kinh, mời phụ hoàng tra xét.
- Tốt tốt tốt, hoàng nhi mau đứng lên, theo ta cùng đi xem xét Lý Lượng Tộ! Triệu Thự hưng phấn nói liền ba chữ tốt, sau đó tiến đến kéo Triệu Nhan dậy, cho dù có điềm đạm như ông, lúc này vì quá vui mừng nên có chút thất thố, nhưng đối với những việc nhỏ như thế này, căn bản bá quan văn võ cũng không để ý. Toàn bộ sức chú ý của họ đều đặt lên xe ngựa ở phía sau Triệu Nhan.
Thấy Triệu Thự chỉ muốn đến xem Lý Lượng Tộ, đến con trai mình xa nhà nhiều ngày cũng không lo lắng quan tâm, điều này làm Triệu Nhan có chút oán trách. Có điều hắn cũng không dám trễ nải thời gian, phải biết rằng lúc này văn võ bá quan phía sau Triệu Thự đều đang chờ dài cổ, Triệu Nhan cũng không muốn khiến nhiều người tức giận.
Lúc Triệu Nhan huơ tay, tướng sĩ phụ trách giữ xe ngựa chở Lý Lượng Tộ lập tức giữ lấy móc kéo bốn vách xe ngựa. Kết quả bốn vách xe ngựa bị kéo xuống, lộ ra lồng giam bên trong, còn Lý Lượng Tộ thì hai mắt khép hờ khoanh chân ngồi ở đó, không một chút quan tâm đến ánh mắt người xung quanh.
Triệu Thự dẫn Triệu Nhan và bá quan văn võ phía sau đến trước mặt Lý Lượng Tộ, tất cả mọi người đều cẩn thận thăm dò đối phương, nói ra thì Triệu Thự và Lý Lượng Tộ cũng không xa lạ lắm, hai người qua lại thư từ không ít, chỉ có điều là chưa gặp mặt bao giờ. Đây mới là lần đầu họ gặp mặt, chỉ tiếc một người trong đó đã trở thành tù nhân.
- Lý Lượng Tộ, ngươi thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tỉnh cành này nhỉ? Triệu Thự thăm dò Lý Lượng Tộ, cười ha hả nói. Nếu như vài năm trước, khi vừa đăng cơ Triệu Thự cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ đến có ngày chính mình tiêu diệt Tây Hạ và còn bắt sống được Lý Lượng Tộ, cho nên lúc này, dù là có chút đắc ý, nhưng khuôn mặt cũng lộ ra vài phần bùi ngùi.
Nghe thấy Triệu Thự hỏi, Lý Lượng Tộ ngồi đó cuối cùng cũng có phản ứng, gã mở to mắt nhìn Triệu Thự nói:
- Từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc. Hôm nay bệ hạ diệt Đại Hạ của ta, nhưng ai dám cam đoan về sau không ai có thể diệt được Đại Tống?
Lý Lượng Tộ vừa nói dứt lời, lập tức bá quan văn võ nhìn gã phẫn nộ, chỉ có Hàn Kỳ, Âu Dương Tu và vài người khác vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề để bụng lời nói của Lý Lượng Tộ. Về phần Triệu Thự cũng rất bình tĩnh lộ ra nụ cười nói: - Lý Lượng Tộ, Tây Hạ có ngày hôm nay, đều là vì cha con ngươi gây nghiệt mà ra. Nếu như không phải các người xuống phía nam quấy nhiễu Đại Tống ta, giết dân ta, cướp bóc của cải của ta, thì Đại Tống cũng không coi các ngươi là kẻ thù, các ngươi cũng sẽ không có ngày hôm nay.
- Hừ, nếu như không phải lúc đó Đại Tống các ngươi xem người Đảng Hạng chúng ta như dê bò, muốn thâu tóm đất đai của bọn ta, ép tằng tổ phụ của ta không thể không khởi binh tự bảo vệ mình, cuối cùng trải qua mấy đời người cố gắng nỗ lực mới có thể vì Đảng Hạng của ta giành được một miếng đất có sức sống, chỉ tiếc là bây giờ bị hủy hoại trong tay ta. Nhưng các ngươi cũng đừng vội đắc ý, chỉ cần Đảng Hạng của ta không bị diệt vong, các người đừng nghĩ có thể yên ổn thống trị Tây Hạ! Lý Lượng Tộ lúc này mới không chút khách khí cãi lại.
Triệu Nhan lúc này sốt ruột muốn về nhà ngay, nhưng không ngờ rằng Triệu Thự và Lý Lượng Tộ lại cãi vã không ngừng như vậy, điều này làm hắn vô cùng sốt ruột, khi thấy Triệu Thự chuẩn bị nói tiếp, hắn không kìm được bước tới lên tiếng: - Phụ hoàng, Lý Lượng Tộ giờ đã thành tù nhân của người, so đo với gã nhiều chỉ làm mất thân phận của ngài.
Triệu Thự nghe thấy Triệu Nhan khuyên vậy thấy rất có đạo lý, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều thần dân của mình, thật sự Lý Lượng Tộ không đáng để tranh cãi nữa, do đó cũng không để ý đến đối phương nữa, lập tức truyền chỉ thị bắt đầu vào thành. Triệu Nhan vốn dĩ cho rằng sau khi vào thành thì sẽ không còn việc của mình nữa, nhưng không ngờ rằng còn phải tiến hành dâng hiến gì đó cho thái miếu, tức là thưa với lão tổ tông rằng đã bắt được thủ lĩnh của quân thù rồi, để các vị tổ tông biết được công lao của mình. Đối với Triệu Nhan mà nói, đây là công việc hết sức nhàm chán và vô nghĩa, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng về nhà đoàn tụ với Tào Dĩnh, hắn cũng không nghĩ rằng mình lại rời nhà đi lâu như vậy, không biết hai đứa con gái bảo bối còn nhận ra mình không?