- Phu quân, mấy tháng này chàng mang Cửu đệ rời đi, bên Tam tỷ rốt cuộc có phản ứng rồi. Tào Dĩnh do dự một lát, nàng vẫn muốn tác hợp Công chúa Thọ Khang và Tào Tung. Vốn dĩ nàng vẫn chưa có hi vọng gì, chỉ là lúc lần trước vị đại sư Huệ Ninh đó xem nhân duyên cho công chúa Thọ Khang, lại làm nàng thấy được hi vọng lần nữa. Nên trong khoảng thời gian này, nàng luôn quan sát phản ứng của Công chúa Thọ Khang.
- Phản ứng gì cơ? Tam tỷ, tỷ ấy sẽ không giống Uyển Linh như vậy, mắc bệnh tương tư chứ? Triệu Nhan nghe đến đó cũng không nhịn được kinh ngạc hỏi, hắn đối với chuyện của Công chúa Thọ Khang và Tào Tung cũng hết sức mâu thuẫn. Muốn cho Công chúa Thọ Khang một mái nhà, rồi lại có chút e dè với thanh danh hỏng bét của Tào Tung. Nên hắn mới đưa Tào Tung tới bên Tây Hạ đó, xây dựng ngân hàng là một mặt, mặt khác cũng để hắn ta cách xa công chúa Thọ Khang một chút, cũng để hắn ta có thời gian nghiêm túc suy xét chuyện này một chút.
- Dựa vào tính cách của Tam tỷ, chàng cảm thấy tỷ ấy sẽ mắc bệnh tương tư sao? Tào Dĩnh lúc này lại có chút im lặng, hỏi Triệu Nhan.
- À, việc này...
Triệu Nhan nghĩ đến bộ dáng hấp tấp bình thường của Công chúa, cũng không kìm được bất đắc dĩ lắc đầu. Lui một bước mà nói, dù Công chúa Thọ Khang thật sự nhớ Tào Tung, lấy tính cách của tỷ ấy, chỉ sợ cũng chỉ biết sải bước tuấn mã chạy như bay đến Tây Hạ tìm Tào Tung, mà không phải là ở nhà nghĩ ngợi lung tung.
Nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ lắc đầu của Triệu Nhan, Tào Dĩnh cũng không nhịn được lập tức cười ra tiếng. Nhưng nàng rất nhanh mở miệng lần nữa: - Phu quân, Tam tỷ tuy không bệnh tương tư, biểu hiện bình thường giống như cũng rất bình thường. Nhưng nàng lại tìm thiếp mấy lần nghe ngóng xem bao giờ chàng về, hơn nữa mỗi lần dù là nghe ngóng hành tung của chàng, nhưng cố tình phải kéo theo Cửu đệ. Điều này chứng tỏ cũng đồng dạng rất quan tâm Cửu đệ, nên thiếp cho rằng lần này Tam tỷ có khả năng thật sự quan tâm, để ý đến Cửu đệ.
- Nhưng vậy cũng không thể nói rõ điều gì? Sau khi nghe xong, Triệu Nhan lại có chút không đồng ý nói, đồng thời trong lòng còn âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
- Sao lại không chứng minh điều gì chứ? Lấy tính cách tùy tiện bình thường của Tam tỷ, ngoại trừ quan tâm người thân bên cạnh mình ra, đối với những nam tử khác từ trước đến nay sắc mặt đều không chút thay đổi. Nhưng lần này lại ba lần mấy lượt hỏi thăm tình hình của Cửu đệ. Lấy trực giác của thiếp phỏng đoán, Tam tỷ dù không hề động tâm với Cửu đệ, nhưng cũng gần như vậy đấy! Tào Dĩnh cũng vô cùng tin tưởng vào phán đoán của mình.
Thật ra Triệu Nhan rất hiểu rõ Công chúa Thọ Khang, hắn cũng biết đối phương vài lần thăm hỏi tình hình của Tào Tung như vậy, đã thuộc loại hết sức không bình thường, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi. Đương nhiên hắn cũng không quá kiên trì trong chuyện này, tránh cho làm Tào Dĩnh mất hứng, dù sao nàng rất bảo vệ đối tượng trong nhà. Bây giờ tuyệt đối không thể làm nàng không vui được.
Cũng chính vì vậy, nên Triệu Nhan cũng không rối rắm chuyện của công chúa Thọ Khang và Tào Tung nữa, mà chuyển đề tài đến sự việc của Triệu Húc và Hoa Chỉ. Nữ nhân thiên tính tràn ngập tò mò với các chuyện bát quái, nên Tào Dĩnh rất tò mò với việc Triệu Húc lập Thái tử phi. Nghe thấy Triệu Nhan nhắc đến chuyện này, lập tức rất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng ngắt lời Triệu Nhan hỏi mấy câu, thậm chí ngay cả dung mạo của Hoa Chỉ cũng muốn hỏi rõ ràng.
Đợi đến cuối cùng Triệu Nhan nói đến Triệu Húc từ bỏ ý tưởng lập Hoa Chỉ, và đề nghị ba điều kiện. Kết quả ngày hôm qua, Triệu Thự cũng đã đồng ý ba điều kiện này xong, lúc này Tào Dĩnh mới thở dài một hơi, nói:
- Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc. Phu quân cũng không cần kẹp ở giữa làm người không tốt nữa rồi. Nhưng đại ca cũng thật là, lại muốn để chàng nhận con của huynh ấy và Hoa Chỉ làm đệ tử, về sau sợ sẽ có rất nhiều phiền toái dính đến phu quân.
- Trong lòng đại ca bây giờ chỉ có Hoa Chỉ đó, nên mới phải đề nghị yêu cầu như vậy. Có lẽ qua vài năm nữa, Hoa Chỉ trong lòng huynh ấy vốn dĩ không quan trọng như vậy, khả năng cũng chầm chậm phai nhạt với chuyện này. Nên chúng ta cũng không cần quá mức quan tâm. Triệu Nhan lập tức lại mở miệng nói, tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chứng minh. Dù tình yêu khắc cốt ghi tâm thế nào, đều theo thời gian dần qua mà phai nhạt nhan sắc, đương nhiên tình yêu đó có khi sẽ biến thành tình thân, mà có một chút thì thật sự bay theo gió mất rồi.
- Hừ, ta biết ngay nam nhân các chàng đều là có mới nới cũ mà. Đoán là trong mắt phu quân, thiếp thân từ lâu cũng đã sớm biến thành một thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi? Tào Dĩnh nghe đến đó cũng đột nhiên cả giận nói. Điều này làm cho Triệu Nhan sững sờ, vì nếu là trước kia, Tào Dĩnh chắc chắn sẽ không thay đổi cảm xúc như vậy, cũng sẽ không nói ra lời tức giận vô cớ như vậy. Xem ra sau khi mang thai ảnh hưởng đối với nàng thật đúng là không nhỏ.
- Nương tử, tâm tư của ta nàng còn không biết ư? Dù đối với nàng hay là Ninh Nhi các nàng, ta đều là một tấm chân tình. Tuyệt đối không có chút hư tình nào. Hơn nữa khi ta đi Tây Hạ, nàng đã cảnh cáo, tuyệt đối không được đi trêu chọc nữ nhân nào. Nàng xem ta thật nghe lời, lần này không mang bất kì nữ nhân nào về mà! Triệu Nhan vội mở miệng tỏ vẻ trung thủy nói. Hắn không ngờ tự rước lấy họa, xem ra việc của Triệu Húc thật đúng là hại người rất nặng mà.
Nghe thấy Triệu Nhan không ngờ nhắc tới lời cảnh cáo của mình lúc trước, Tào Dĩnh cũng không nhịn được mỉm cười khúc khích một tiếng, sau đó nàng vừa cười vừa mở miệng nói:
- Phu quân, lần này sao lại không mang nữ nhân về? Nghe nói vị Hoàng hậu Tây Hạ kia không phải là được Phu quân mang về sao?
- Lương Hoàng hậu đó cũng là một người chết, nàng sẽ không ghen với người chết chứ? Triệu Nhan nghe đến đó cũng giả một vẻ mặt bất đắc dĩ nói. Hắn nghĩ Tào Dĩnh đang nói giỡn với mình, nên cũng muốn phối hợp với nàng.
- Vậy cũng không nhất định, thiếp nghe nói Lương Hoàng hậu kia vốn dĩ đang sống yên lành, nhưng trên nửa đường bỗng nhiên chết. Những người áp giải nói là Lý Lượng Tộ giết nàng, nhưng Lý Lượng Tộ sao lại giết thê tử của mình? Bây giờ người bên ngoài đều nói là phu quân coi trọng người ta, kết quả người ta thà chết không theo, mới làm cho vị Lương Hoàng hậu đó chết trên đường? Lúc này Tào Dĩnh cũng trợn mắt với Triệu Nhan. Nàng đương nhiên biết hắn sẽ không làm chuyện như vậy, chỉ là bây giờ trong kinh thành lại có rất nhiều người sao truyền nên nàng muốn Triệu Nhan nói một chút về chuyện đã qua.
- Tên khốn khiếp nào loan truyền? Triệu Nhan nghe đến đó cũng không nhịn được giận dữ nói. Hắn vừa mới trở về kinh thành, không ngờ đã có lời đồn đại truyền đi như vậy, hơn nữa còn cài cái bô chết tiệt giết Lương Hoàng hậu trên đầu hắn. Điều này làm hắn tất nhiên là giận không kiềm chế được.
- Phu quân đừng quan tâm là ai truyền đi, bây giờ chuyện này ngay cả người trong Vương phủ chúng ta đều biết rồi. Trong kinh thành thì càng khỏi phải nói, chỉ là nguyên nhân chuyện này rốt cuộc như thế nào? Phu quân có thể nói cho thiếp thân không? Lúc này Tào Dĩnh quan tâm hỏi, tuy nguyên nhân cái chết của Lương Hoàng hậu cũng không liên quan đến Triệu Nhan, nhưng chuyện vô lý này cài trên người Triệu Nhan, điều này làm cho Tào Dĩnh cũng có chút tức giận.
- Ôi, Lương Hoàng hậu kia chết cũng thật sự oan uổng, nếu nói là vì ta mà ra, cũng không coi như sai, chỉ là cũng không phải như bên ngoài truyền... Triệu Nhan lập tức nói lại một lần nguyên nhân sự việc Lương Hoàng hậu bị Lý Lượng Tộ giết chết. Trong đó nhấn mạnh nói một chút về ý tưởng điên cuồng của Lý Lượng Tộ ấy, điều này làm cho Tào Dĩnh nghe xong cũng không nhịn được mà trầm mặc.
Qua một lúc, chỉ thấy Tào Dĩnh im lặng bỗng nhiên vỗ tay một cái, nói: - Phu quân không cần phiền lòng vì việc này, chỉ là lời đồn đại không đáng kể chút nào. Lúc trước khi đại ca không muốn lập gia đình, lời đồn trên người y còn nhiều hơn, thậm chí cũng có không ít người cho rằng y có việc tốt long dương gì đó. So sánh ra, lời đồn đại của phu quân không đáng kể chút nào.
- Ách, điều này cũng đúng! Triệu Nhan nghe đến đó cũng không nhịn được gật đầu. So với hành vi bức chết Hoàng hậu địch quốc này, bị người tự dưng nói là đồng tính luyến thật sự là càng thêm oan uổng. Thật không biết lúc trước Triệu Húc làm sao chịu được vậy?
Nhưng cũng đúng lúc này, chỉ thấy Tào Dĩnh bỗng nhiên lạnh lùng, cười nói: - Đương nhiên phu quân cũng không thể không dưng mang tiếng xấu trên lưng như vậy, thiếp thân có một cách xử lý xoay chuyển danh dự của phu quân. Chỉ là phải hi sinh danh hiệu vị Lương Hoàng hậu kia một chút, nhưng thanh danh vị Hoàng hậu kia vốn dĩ cũng không ra sao, đoán là cũng không để ý việc thanh danh mình sau khi chết trở nên kém hơn đâu.
Nhìn thấy vẻ mặt cười lạnh này của Tào Dĩnh, Triệu Nhan cũng không nhịn được cảm thấy bi ai cho Lương Hoàng hậu số khổ kia. Tuy hắn cũng không biết Tào Dĩnh có chủ ý gì, nhưng nếu nàng nói như vậy, chỉ sợ cũng sẽ không nuốt lời.
Khi Triệu Nhan nói chuyện với Tào Dĩnh, bữa sáng cuối cùng cũng chuẩn bị xong, lập tức hai người cùng đi đến nhà ăn. Tiết Ninh Nhi các nàng cũng tới rồi, Triệu Nhan tuyên bố ăn cơm, người một nhà rốt cuộc ăn bữa cơm đoàn viên. Chỉ là bữa sáng bình thường đều khá đơn giản, đợi đến buổi trưa, Tào Dĩnh các nàng lại chuẩn bị một bữa tiệc đón gió cho Triệu Nhan. Công chúa Bảo An và Công chúa Thọ Khang cũng đến, đây mới xem như một bữa cơm đoàn viên chân chính.
Đợi sau khi bữa cơm đoàn viên kết thúc, Triệu Nhan cố ý tìm Tiết Ninh Nhi, sau đó nói tin tức Tiết Lang cho nàng, lại nói Tiết Lang lần này cũng không theo Triệu Nhan về kinh, mà chủ động ở lại Tây Hạ. Bên đó vừa mới ổn định, còn sót lại rất nhiều nghiệt dư Tây Hạ không cam lòng thất bại, những người này không dám đối nghịch rõ rệt với Đại Tống, vì thế liền chuyển sang bí mật hoạt động. Đây cũng là lúc Hoàng Thành ty thể hiện bản lĩnh, Tiết Lang một lòng muốn có một xuất thân mới đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Tiết Ninh Nhi tự nhiên biết tâm tư của đệ đệ mình. Chỉ là trước kia nghe thấy y lại lẻn vào trong đô thành Tây Hạ một mình, cũng làm cho nàng bị hù tới mặt không còn chút máu. Đối với điều này Triệu Nhan cũng rất đau lòng, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực nhẹ giọng an ủi. Nhưng Tiết Ninh Nhi lại kiên cường hơn so với Triệu Nhan tưởng tượng, rất nhanh liền phấn chấn lại. Thậm chí còn thương lượng chuyện hôn sự của Tiết Lang với Triệu Nhan, điều này làm cho Triệu Nhan cũng có cảm giác không kịp trở tay. Tuy nhiên nghĩ lại tuổi tác của Tiết Lang, cũng thật là đến lúc thành thân rồi.
Đối với hôn sự của Tiết Lang, Triệu Nhan cảm thấy vẫn nên đợi Tiết Lang trở về rồi nói sau, nhưng Tiết Ninh Nhi lại cho rằng đại tỷ như mẹ. Hôn sự của Tiết Lang nên do nàng một tay chăm lo, cũng không xoay chuyển trước lời khuyên bảo của Triệu Nhan, chỉ có thể tùy ý nàng đi.
Sau đó Triệu Nhan muốn đi tìm hai con gái bảo bối của mình. Lúc trước hắn đã đáp ứng phải dẫn các nàng đi tiền viện lấy quà, nhưng hắn vừa ra khỏi viện tử của Tiết Ninh Nhi, lại nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh của Công chúa Thọ Khang: - Tam đệ, ta có mấy lời muốn hỏi đệ.