Quân Khí Giám thuộc về vùng đất quan trọng của quân sự Đại Tống, so với quân doanh bình thường, phòng thủ còn nghiêm mật hơn. Bình thường trong hơn 10m trước cửa đều không cho phép người đứng, chớ nói chi là có người vây quanh cửa lớn. Nên khi Triệu Nhan nhìn thấy tình huống này, cũng cảm giác hết sức kỳ quái, lập tức sai người đỗ xe ngựa ở cách đó không xa, sau đó trước tiên phái người đi tìm hiểu tình huống.
Không bao lâu sau, người hỏi thăm tình hình chạy về bẩm báo với Triệu Nhan: - Quận Vương, vây quanh trước cửa đều là một số thương nhân kinh thành. Dựa theo bọn họ nói là muốn bàn chuyện làm ăn với Quân Khí Giám.
- Bàn chuyện làm ăn? Nói đùa gì vậy? Triệu Nhan nghe đến đó không nhịn được kêu lớn, Quân Phẩm Giam là nơi sản xuất vũ khí quân sự, nơi này tất cả vật sở hữu sản xuất đều chỉ chảy về phía quân đội, chưa từng nghe nói Quân Phẩm Giam sẽ bán vũ khí ra bên ngoài.
- Quận Vương, thuộc hạ cũng hiểu có chút khó tin, nhưng những thương nhân kia thật sự là nói như vậy. Người đến hỏi thăm tin tức kia cũng là vẻ mặt không hiểu mở miệng nói, vì thời gian có hạn, những thương nhân kia một đám lại lợi hại ranh ma, nên hắn ta tạm thời cũng không thể nghe được những thương nhân kia muốn mua cái gì.
Nhìn thấy tình trạng này, Triệu Nhan hạ lệnh xe ngựa trực tiếp đi đến Quân Khí Giám. Thủ vệ chặn những thương nhân trước cửa kia, nhưng lại không chặn xe ngựa của Triệu Nhan, nên hắn rất thuận lợi đi vào Quân Khí Giám. Sau khi Thẩm Quát rời khỏi Quân Khí Giám, vị trí của hắn ta liền do Tô Tụng tiếp nhận chức vụ. So ra bát tự Tô Thức tương khắc với Thẩm Quát, Tô Tụng lại làm việc chung với Tô Thức rất vui vẻ.
Triệu Nhan vừa mới vào Quân Khí Giám, Tô Tụng và Tô Thức đã nhận được tin tức, lập tức vội vàng ra đón. Mà Triệu Nhan vừa xuống xe cũng lập tức hỏi bọn họ: - Những thương nhân bên ngoài kia là có chuyện gì vậy? Quân Khí Giám khi nào lại bắt đầu làm ăn rồi?
- Haha, biết ngay Quận vương sẽ hỏi như vậy! Tô Thức nghe thấy lời của Triệu Nhan cũng cười lớn nói, sau đó mới giải thích mục đích của những thương nhân đó một lần, kết quả Triệu Nhan mới phát hiện ra, hóa ra những thương nhân kia sở dĩ đến đây, hóa ra là có liên quan đến hắn.
Trước khi hắn rời Đại Tông đi đến Tây Hạ, từng làm ra xi măng. Thứ này tuy thoạt nhìn bình thường, nhưng thật ra lại có ý nghĩa rất quan trọng, nên sau khi Triệu Nhan đang suy nghĩ, cũng không có cửa làm ăn riêng của mình, mà trực tiếp giao cho Triệu Thự. Triệu Thự lại hạ lệnh cho Quân Khí Giám và Công bộ hợp tác xây dựng xưởng.
Xưởng xi măng của quốc doanh rất nhanh liền hình thành, cũng thành công đốt chế ra xi măng. Loại vật liệu xây dựng mới này vừa xuất hiện, liền dẫn tới chấn động cực lớn. Dù là phía quan phủ hay là dân gian, đều có nhu cầu rất lớn với xi măng. Sau đó, Quân Khí Giám và Công bộ tuy tăng thêm vài xưởng xi măng rồi, nhưng vẫn như cũ không thể thỏa mãn nhu cầu. Vì thế dưới tình huống như vậy, chỉ có thể dùng cách xử lý quân đốc xử thương đến giải quyết vấn đề này, cũng là kỹ thuật của quan phủ làm ra, sau đó lựa chọn một số thương nhân tin cậy sản xuất xi măng. Những thương nhân ngoài cửa lớn sở dĩ tới nơi này, chính là hy vọng có thể được Quân Khí Giám lựa chọn, do đó có được kỹ thuật sản xuất xi măng.
- Thì ra là thế, khó trách những thương nhân ngoài cửa kia không muốn nói đến chuyện kinh doanh gì. Đoán là bọn họ sợ nhiều người cạnh tranh với bọn họ. Triệu Nhan nghe đến đó, cũng không chịu được có chút buồn cười, lẩm bẩm. Ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới mục đích mình đến hôm nay, lập tức mở miệng nói:
- Đúng rồi. Các ngươi không phải nói có chuyện phiền toái muốn tìm ta sao, không phải là chuyện xi măng này chứ?
Vừa nghe thấy Triệu Nhan hỏi chuyện phiền toái, Tô Thức và Tô Tụng cũng bất đắc dĩ liếc nhìn nhau. Sau đó, Tô Tụng mở miệng nói: - Quận Vương, chuyện phiền toái đó không phải về xi măng đâu, mà là về nhiệt khí cầu đó.
- Nhiệt khí cầu? Nó có phiền toái gì sao? Triệu Nhan nghe đến đó cũng không nhịn được kinh ngạc, mở miệng hỏi.
- Quận Vương thật đúng là quý nhân hay quên việc, ngài sao lại quên lúc trước đã đáp ứng chuyện của Đạo Môn kia rồi? Lúc này, Tô Thức cũng cười khổ mở miệng nói, trong khoảng thời gian này Đạo Môn vẫn luôn cầm ước định lúc trước với Triệu Nhan đến tìm bọn hắn. Tuy bọn họ vẫn cưỡng chế không chịu nhả ra, nhưng trong lòng cũng hết sức đuối lý, nên lúc này mới mời Triệu Nhan đến.
- Ước định của Đạo Môn? Khi Triệu Nhan nghe thấy lại còn liên lụy đến Đạo Môn, cũng không kìm được sửng sốt, nhưng ngay sau đó vẻ mặt hắn liền bừng tỉnh, nói: - Ta nhớ ra rồi, sẽ không phải là Đạo Môn muốn giải trừ lệnh cấm nhiệt khí cầu chứ?
Lúc trước khi Triệu Nhan chế tạo ra nhiệt khí cầu đầu tiên, từng mượn lực lượng của Đạo Môn, hơn nữa còn đồng ý bọn họ có thể tự do sử dụng nhiệt khí cầu. Chỉ là sau đó lại phát hiện công năng quân sự của nhiệt khí cầu, vì thế Triệu Nhan liền ước định với Đạo Môn, tạm thời chỉ cho phép bọn họ ở khu phía nam xa xôi sử dụng nhiệt khí cầu để truyền bá. Về phần khu phương Bắc lại không cho phép xuất hiện nhiệt khí cầu, tránh cho bị hai nước Liêu - Hạ, đặc biệt là Tây Hạ biết cơ mật của nhiệt khí cầu, nhờ đó biết được kỹ thuật chế tác nhiệt khí cầu. Dù sao chế tạo nhiệt khí cầu cũng không có gì phức tạp.
Nhưng bây giờ Tây Hạ đã diệt vong rồi, tuy còn có cường địch Liêu quốc, nhưng uy hiếp Đại Tống phải chịu đã ít hơn nhiều rồi, thậm chí Đại Tống còn mơ hồ uy hiếp ngược lại Bắc Liêu. Dù sao chiến lược sử dụng hỏa khí của Đại Tống tăng lên một mức lớn, bọn họ có thể đánh bại quân đội Tây Hạ, tự nhiên cũng có thể đánh bại quân Liêu.
Cũng vì nguyên nhân trên, nên Đạo Môn lại tìm Quân Khí Giám đề xuất giải trừ lệnh cấm đối với nhiệt khí cầu, do đó để bọn họ có thể tự do sử dụng nhiệt khí cầu ở bất kì nơi truyền giáo nào trên đất Đại Tống. Hơn nữa lý do lần này của bọn họ cũng hết sức đầy đủ, là Đại Tống đã tiêu diệt Tây Hạ, thậm chí còn uy hiếp ngược lại Bắc Liêu, nên cũng không cần phải cấm đối với nhiệt khí cầu nữa. Dù sao theo đạo lý mà nói, nhiệt khí cầu vốn dĩ là lúc trước Triệu Nhan đưa cho Đạo Môn.
- Quận Vương, ngài rốt cuộc nhớ ra rồi, trong khoảng thời gian này Đạo Môn vẫn phái người tìm chúng ta nói chuyện này. Vốn dĩ nếu nhiệt khí cầu chỉ dùng để điều tra, đây có thể bỏ lệnh cấm. Dù sao tác dụng của thứ này khá đơn độc, nhưng lần trước Dương lão tướng quân bọn họ lại dùng cách hàng không của nhiệt khí cầu đoạt được phủ thành Hưng Khánh. Điều này làm cho nhiệt khí cầu lại thêm một tác dụng quan trọng. Đối với vật quan trọng như thế, nếu để tùy ý Đạo Môn sản xuất và sử dụng, khó tránh khỏi bị Liêu quốc nắm giữ, đến lúc đó Đại Tống ta cũng liền thiếu một vũ khí lợi hại. Tô Tụng lúc này mở miệng nói lần nữa, cũng nói ra lo lắng của mình. Tô Thức bên cạnh cũng đồng dạng đồng ý gật đầu.
Triệu Nhan nghe xong lời của Tô Tụng cũng trầm mặc một lúc, cuối cùng chợt thở dài một hơi, nói: - Đạo Môn yêu cầu cũng không quá đáng, chuyện nhiệt khí cầu hàng không đoạt được phủ Hưng Khánh từ lâu đã truyền ra ngoài. Nói vậy mọi người trong kinh thành đều đã nghe nói đến đại danh nhiệt khí cầu, nên ta cảm thấy cũng nên để người ta mở mang kiến thức về hình dáng của nhiệt khí cầu rồi.
- Quận vương, cái này...
Nghe thấy Triệu Nhan không ngờ đồng ý giải trừ lệnh cấm nhiệt khí cầu, Tô Tụng và Tô Thức cũng không nhịn được có chút gấp gáp. Vừa mới muốn nói gì đó, nhưng lại bị Triệu Nhan phất tay ngắt lời, nói: - Ta biết các người cho rằng nhiệt khí cầu có thể gia nhập vào binh lính, do đó có thể phát động tấn công trên không. Nhưng nhiệt khí cầu, thứ này cũng không thể nào tin cậy, hơn nữa tấn công trên không chủ yếu là nhân lúc kẻ thù không chuẩn bị tâm lý gì, phát động tấn công khi người ta không đề phòng mới có thể thành công. Nhưng lần trước chuyện không kích phủ Hưng Khánh cũng đã rõ, Liêu quốc khẳng định cũng đã biết. Nếu mai sau có chiến tranh với Liêu quốc, bọn họ nhất định sẽ chú ý đỉnh đầu của mình, dù chúng ta mạo hiểm phát động không kích, chỉ sợ cũng chỉ rơi vào kết cục tổn binh hao tướng.
Thật ra lúc trước khi phát động không kích với phủ Hưng Khánh, chính là ỷ vào người Tây Hạ trong phủ Hưng Khánh không có bất kỳ phòng bị nào trên trời, thậm chí trước khi Hô Diên Khánh bọn họ rơi xuống, không ai phát hiện đỉnh đầu có kẻ thù. Có thể nói lần không kích này của Đại Tống cũng nguy hiểm thật lớn, dù sao chẳng may bị người Tây Hạ phát hiện trước, như vậy tên nỏ và cung tiễn của người Tây hạ cũng không để không. Nếu chẳng may có người thông minh nghĩ đến dùng hỏa tiễn bắn, chỉ sợ nhiệt khí cầu còn chưa rơi xuống, cũng đã biến thành bó đuốc cháy lớn trên bầu trời rồi.
- Thì ra là thế, ý của Quận vương là sử dụng nhiệt khí cầu không kích chỉ là lần này thôi.
Lúc này Tô Tụng rốt cuộc hiểu được ý của Triệu Nhan, lập tức có chút thất vọng nói.
- Đúng vậy, sử dụng nhiệt khí cầu không kích vốn dĩ là mạo hiểm nguy hiểm rất lớn. Dù lần trước người Tây Hạ không có chuẩn bị gì, cuối cùng tướng sĩ tham gia không kích chỉ còn một nửa sống sót. Từ đó có thể biết loại hành động mạo hiểm này, nếu kẻ thù có chuẩn bị, chỉ sợ binh lực hàng không bao nhiêu cũng vô dụng. Triệu Nhan lúc này cười khổ mở miệng nói. Khi phát động trận chiến không kích kia, hắn đang ở ngoài thành. Sau đó, khi hắn nghe Hô Diên Khánh nói về những gì bọn họ ở trong thành đoạt được cửa thành, cũng không nhịn được cảm thấy sợ hãi cho bọn họ.
- Được rồi. Ta bị Quận vương ngài thuyết phục rồi, nhưng muốn giải trừ cấm lệnh nhiệt khí cầu, khẳng định còn cần Quận vương vào cung một chuyến. Dù sao chuyện này còn cần Bệ hạ gật đầu mới được. Tô Thức lúc này cũng mở miệng nói, mỗi loại vũ khí và trang bị của Quân Khí Giám đều rất quan trọng. Bọn họ bình thường tuy phụ trách sản xuất và quản lý, nhưng lại không có quyền lực giải trừ lệnh cấm với nhiệt khí cầu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ tìm Triệu Nhan đến.
- Cái này không thành vấn đề, ta sẽ mau chóng nói với phụ hoàng chuyện này. Triệu Nhan lập tức gật đầu nói, dựa vào sự khôn khéo của Triệu Thự, khẳng định có thể thấy được tính hạn chế của nhiệt khí cầu. Hơn nữa Đạo Môn lúc trước có thể đồng ý không sử dụng nhiệt khí cầu ở phương Bắc, đã làm triều đình thiếu bọn họ một ân tình. Nên chuyện này chắc là không khó khăn.
Thương lượng xong chuyện nhiệt khí cầu, Tô Tụng liền đi ra tiếp đãi một chút những thương nhân kia, tuyển định một số thương nhân có tư cách sản xuất xi măng cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Tô Tụng cũng chỉ là để bọn họ đăng kí một chút, sau khi có được tư liệu về bọn họ, lại phái kiểm tra từng nhà. Chỉ có người phù hợp yêu cầu của triều đình mới có thể có được kỹ thuật sản xuất xi măng.
Triệu Nhan không có hứng thú với chuyện xi măng, dứt khoát để Tô Thức dẫn mình tới Hỏa Dược Tác, chuẩn bị đi thăm dò một chút tiến độ nghiên cứu pháo và súng kíp. Lúc trước hắn đưa chuyện nghiên cứu pháo và súng kíp giao cho thợ công trẻ tuổi tên Tề Du. Người này là một kẻ cuồng nghiên cứu, cũng không biết y trong khoảng thời gian này có phát triển mới gì chưa?