Nghe thấy Triệu Nhan ghé thăm, Âu Dương Uyển Linh cũng không khỏi đỏ mặt, lúc đó vừa định bỏ đi, nhưng lại bị Âu Dương Tu gọi giật lại, bảo nàng lại bên cạnh mình, sau đó hai người cùng ra nghênh tiếp, đợi khi đến tiền sảnh, vừa hay nhìn thấy Triệu Nhan ngồi thưởng trà ở đó, khi nhìn thấy Âu Dương Tu lập tức đứng dậy cười nói: - Tiểu vương mạo muội đến chơi, mong Âu Dương tướng công không trách tội!
- Quận vương bận rộn cả ngày khó gặp, sao hôm nay lại có thời gian đến chỗ lão phu? Âu Dương Tu lúc này lại có chút lạnh lùng nói, thứ nhất ông rất bức xúc Triệu Nhan lâu ngày không đến thăm hỏi Âu Dương Uyển Linh, thứ hai vừa nãy ông cũng chợt nghĩ đến, chuyện học sinh tụ tập biểu tình hôm nay rất khả năng từ tay Triệu Nhan mà ra, nghĩ đến hiểm họa chuyện này mang lại, càng khiến Âu Dương Tu bực tức với Triệu Nhan.
Nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt như vậy của Âu Dương Tu, Triệu Nhan cũng không khỏi sửng sốt, sau đó cầu cứu Âu Dương Uyển Linh ở sau lưng đối phương, hi vọng có thể làm rõ nguyên nhân từ nàng. Âu Dương Uyển Linh tuy hiểu vì sao ông nội lại tức giận với Triệu Nhan, nhưng lại không phải một hai câu có thể nói rõ, chỉ có thể không ngừng nháy mắt với hắn, nhưng lại càng khiến Triệu Nhan mơ hồ hơn, không hiểu nàng có ý gì?
Âu Dương Tu cũng nhanh chóng phát hiện khác thường của cháu gái, liền cố ý ho một tiếng, làm Âu Dương Uyển Linh giật nảy mình, gấp gáp cúi đầu không dám nhìn Triệu Nhan nữa, ngược lại Triệu Nhan thì mặt dày, chỉ cười hi hi với Âu Dương Tu, không lộ ra biểu cảm đặc biệt gì.
- Âu Dương tướng công, tiểu vương hôm nay đến thực ra là có chuyện gấp muốn bàn bạc với ngài, không biết ngài có thời gian không? Không thể nhận được chút đầu mối vì sao Âu Dương Tu tức giận từ chỗ Âu Dương Uyển Linh, Triệu Nhan cũng chỉ có thể dựa theo kế hoạch cũ của mình nói.
- Ông nội, cháu đi pha trà cho người và quận vương! Nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy, Âu Dương Uyển Linh lập tức mở miệng, lúc đàn ông bàn công chuyện, phụ nữ thông thường đều phải tránh đi, nên Âu Dương Uyển Linh mới nói như thế.
Tuy nhiên chưa đợi Âu Dương Uyển Linh rời đi, lại bị Âu Dương Tu ngăn cản: - Không cần, có chuyện gì mời quận vương cứ nói, dù sao Uyển Linh không phải người ngoài, không có gì phải lảng tránh!
Nhìn thấy Âu Dương Tu lại không để Âu Dương Uyển Linh tránh đi, Triệu Nhan cũng sững sờ, cảm giác Âu Dương Tu hôm nay hơi kì lạ, nhưng hắn lúc này cũng không quan tâm tới mấy điều này nữa, liền thận trọng lên tiếng: - Âu Dương tướng quân, học sinh của Quốc Tử Giám, Thái Học và học viện Truy Nguyên hôm nay chặn trước cửa cung biểu tình, tất nghĩ ngài cùng tận mắt nhìn thấy chứ?
- Đúng vậy, ta không những nhìn thấy, mà còn đoán ra đây nhất định là có người đằng sau sắp đặt! Nghe thấy Triệu Nhan lại chủ động nhắc đến chuyện học sinh biểu tình, Âu Dương Tu lại tức giận nói, hơn nữa khi nói đến có người đứng sau sắp đặt, còn trừng trừng nhìn Triệu Nhan, khiến Triệu Nhan không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra Âu Dương Tu hình như đã đoán ra đây là chủ ý của hắn.
- Âu Dương tướng công, tiểu vương bày cho phụ hoàng kế sách này, thực ra cũng là vạn bất đắc dĩ, dù sao tiền cống hàng năm ảnh hưởng thực sự quá lớn, bắt buộc phải sớm ngày bãi bỏ! Triệu Nhan liền biện minh cho mình.
- Hừ, vậy cũng không thể không màng hậu quả tùy tiện làm loạn. Chuyện học sinh biểu tình có một lần sẽ có hai lần, nếu để đám học sinh kia nếm được quả ngọt, sau này cứ có chuyện sẽ lại đến trước cửa cung biểu tình, thế còn cần đại thần của triều đình như chúng ta làm gì nữa? Nghe thấy Triệu Nhan biện minh cho mình, Âu Dương Tu chẳng những không nguôi giận, ngược lại càng giận dữ hơn.
- Ha ha, xem ra Âu Dương tướng quân đã nhìn ra hiểm họa cách làm của tiểu vương đem lại, nhưng tiểu vương hôm nay đến đây, thực ra chính là muốn nhờ Âu Dương tướng quân giúp ta một lần, tiêu trừ hiểm họa mà cách này mang lại, thậm chí còn có thể tăng thêm một công cụ khống chế sĩ lâm cho triều đình! Triệu Nhan lúc này lại bất chợt cười lớn vài tiếng, sau đó mới cất lời.
Nghe thấy lời này của Triệu Nhan, Âu Dương Tu mới lộ ra biểu cảm nghiêm túc, liền chăm chú nhìn Triệu Nhan một cái, rồi lên tiếng hỏi: - Quận vương có cách gì có thể giải trừ hiểm họa này sao?
- Báo chí! Triệu Nhan cười hi hi, sau đó bật ra hai chữ, những học sinh đó sở dĩ có thể ảnh hưởng tới quyết sách của triều đình, đơn giản là vì họ là chủ nhân của sĩ lâm, mà sĩ lâm lại là phương hướng phát triển của dư luận, chỉ cần nắm giữ được phương hướng của dư luận, thì đồng nghĩa nắm được tư tưởng của những học sinh kia, mà muốn nắm được dư luận, biện pháp tốt nhất chính là làm báo.
- Báo chí chỉ là giấy vụn, chỉ dựa vào giấy sao có thể giải quyết được hiểm họa? Âu Dương Tu nghe thấy vậy lại mù tịt nói, ông căn bản không biết báo chí Triệu Nhan nhắc đến là gì, nếu không cũng sẽ không hỏi câu buồn cười như vậy.
- Báo chí không phải là một loại giấy, mà là một thứ cùng loại với công báo... Triệu Nhan nói rồi giải thích vai trò của báo chí một lần, hơn nữa còn lấy ví dụ như công báo của Đại Tống, công báo là văn kiện để nội bộ quan phủ truyền đạt một số thông tin quan trọng, chỉ tuyên truyền trong nội bộ quan phủ các cấp, người ngoài căn bản không có tư cách xem, điểm này hoàn toàn khác biệt với loại báo chí công khai phát hành, Triệu Nhan cũng nhấn mạnh giảng giải về điều này.
Âu Dương Tu nghe xong những phác họa của Triệu Nhan về báo chí, mới đầu chỉ trầm tư, nhưng sau đó lại kinh hãi, vì ông phát hiện nếu sau khi báo chí phát hành, người người đều đặt mua báo, vậy thì tờ báo bé tí sẽ thu hút dư luận của dân gian hướng tới, có thể nói chỉ cần thâu tóm được báo chí, thì đồng nghĩa với thâu tóm được dư luận của dân gian, mà dư luận trước đó lại nắm trong tay những người đọc sách trong sĩ lâm, nhưng bây giờ Triệu Nhan lại dễ dàng dùng báo chí đoạt về, có vũ khí quan trọng như dư luận, tất nhiên không cần lo lắng người đọc sách làm loạn nữa.
- Âu Dương tướng công, vai trò của báo chí chính là như vậy, có điều muốn xúc tiến làm một tờ báo, bắt buộc phải có một số người có tài văn chương trấn thủ ở tòa soạn, đảm nhận biên tập của toà soạn báo, ta đã mời huynh đệ Tô Thị, ngoài ra còn có Lý Công Lân, Trương Tái, vân vân đảm nhận biên tập của tòa soạn, chỉ là hiện tại tòa soạn còn thiếu một chủ biên, nhìn chung cả triều đình văn võ, cũng chỉ có Âu Dương tướng công thích hợp nhất đảm nhiệm chức chủ biên này, nên tiểu vương khẩn cầu tướng công ra mặt, đảm nhiệm chủ biên tòa soạn! Triệu Nhan khi nói đến cuối, đứng dậy cúi người trước Âu Dương Tu nói, hắn hôm nay đến thăm hỏi đối phương, cũng mang theo thành ý cực lớn, đừng thấy Âu Dương Tu sức ảnh hưởng trên triều đình không bằng Hàn Kỳ, nhưng trên văn đàn thời kì này lại xứng đáng đứng đầu, dù sao đám người Tô Thức đều còn quá trẻ, căn bản không thể so sánh với Âu Dương Tu.
Chỉ thấy Âu Dương Tu nghe xong, khuôn mặt lại lộ vẻ trầm ngâm, rất lâu sau mới lên tiếng: - Quận vương tờ báo này vừa xuất bản, e rằng là sẽ khống chế miệng người trong thiên hạ rồi!
- Ha ha, Âu Dương tướng công nói quá rồi, báo chí tuy có vai trò điều hướng dư luận, nhưng lại bị hạn chế bởi nhiều mặt như lượng phát hành, theo tình hình hiện nay có thể thấy, nhiều nhất cũng chỉ có thể lưu truyền trong giới tri thức và thương nhân, hơn nữa người đọc báo cũng không ngốc, họ cũng có phán đoán của riêng mình, đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng những gì viết trên báo, nên báo chí trong lòng ta, chủ yếu vẫn có tác dụng tạo ra sự kết nối giữa trên dưới, ví dụ như triều đình tuyên bố một sắc lệnh, thì có thể thông qua báo chí giải thích, tránh khỏi bị bách tính hiểu lầm. Triệu Nhan nghe thấy vậy lại cười lớn mở miệng, lí tưởng nhất là báo chí có thể khống chế tư tưởng của người trong thiên hạ, nhưng trong thực tế căn bản không thể chỉ dựa vào một tờ báo cỏn con là có thể làm được như vậy.
Âu Dương Tu cũng biết điều Triệu Nhan nói là sự thực, lúc đó lại trầm tư một hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: - Quận vương, lão phu còn có một nghi vấn, không biết tờ báo này mai sau là nắm giữ trong tay triều đình, hay là nắm trong tay quận vương người?
- Điều này Âu Dương tướng công hãy yên tâm, mở tòa soạn báo vẫn phải thông qua cái gật đầu đồng ý của phụ hoàng, chủ biên tòa soạn sau này sẽ do quan viên triều đình đảm nhận, lấy cái này để điều khiển hướng phát triển của dư luận trong dân gian, còn ta tuyệt đối không nhúng tay vào bất kì chuyện gì trong tòa soạn, đương nhiên nếu toà soạn muốn mời ta viết văn hoặc vẽ, ta cũng sẽ không từ chối! Triệu Nhan lại cười ha ha lên tiếng, hắn biết Âu Dương Tu sẽ hỏi câu này, loại vũ khí dư luận như báo chí nếu nắm trong tay một cá nhân nào đó, tuyệt đối sẽ khiến triều đình lâm vào khổ sở, nên Triệu Nhan từ lúc mới đầu đã không có ý định tự mình mở tòa soạn.
- Ta hiểu rồi, nếu tòa soạn đã nằm trong tay triều đình, thì lão phu sẽ đảm nhận chức chủ biên này, chỉ là công việc hằng ngày của ta bận bịu, sợ rằng rất khó có thời gian giải quyết công việc của tòa soạn! Lúc này Âu Dương Tu lại có chút khó xử nói, là người đứng đầu văn đàn, đồng thời cũng là người khởi xướng vận động cổ văn, ông đương nhiên cũng muốn mượn báo chí để biểu đạt quan điểm và cách nhìn của bản thân, chỉ là cứ nghĩ đến bình thường mình bận không thở nổi, ông cũng không khỏi đau đầu khó xử.
- Điều này không khó, Âu Dương tướng công ngài thân là chủ biên, bình thường thực ra cũng không có quá nhiều công việc, chỉ là sau khi chỉnh sửa bản thảo xong, cần ngài kiểm duyệt lại một lần, nếu có vấn đề thì cho cấp dưới sửa lại, không sao thì gật đầu đồng ý, còn in ấn và phát hành thì giao cho cấp dưới đi xử lí là xong. Triệu Nhan cười cất lời, hắn cũng biết Âu Dương Tu chính sự bận rộn, nên mới cố gắng giảm tải công việc của chủ biên, có lẽ đợi sau khi Âu Dương Tu nghỉ hưu trên triều đình, mới có thể chính thức thực hiện chức trách của một chủ biên.
- Thế thì không vấn đề gì rồi, chỉ xét duyệt văn chương trên báo chí ta vẫn có thời gian! Âu Dương Tu nghe đến đây cũng thở phào nhẹ nhõm nói, ngay sau đó Triệu Nhan lại giải thích tường tận cho Âu Dương Tu phân công và chức trách từng chức vị trong nội bộ tòa soạn, Âu Dương Tu cũng nghe rất chăm chú, chỉ là Âu Dương Uyển Linh ngồi kế bên nhìn thấy Triệu Nhan và ông nội vẫn cứ thảo luận chuyện báo chí, lại căn bản không nhắc đến mình, khiến nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Khó khăn lắm mới đợi đến khi Triệu Nhan giới thiệu xong kết cấu nội bộ trong tòa soạn, Âu Dương Tu cũng có hiểu biết sơ qua về toàn soạn báo, hơn nữa ông còn hẹn với Triệu Nhan, mười ngày sau ông sẽ đi đến tòa soạn tận mắt quan sát, thấy đã đạt được mục đích hôm nay tới hỏi thăm Âu Dương Tu, Triệu Nhan vốn định đứng dậy cáo từ, chỉ là lúc này bất chợt nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Âu Dương Uyển Linh, khiến hắn không khỏi ngây người.