Trên tú lầu Âu Dương Uyển Linh hai tay ôm đầu gối nhìn lơ đãng ra phía khoảng không ngoài cửa sổ, rồi chốc chốc lại chép miệng thở dài. Lần trước Triệu Nhan tới phủ, nàng cứ ngỡ hắn đến đây chỉ là vì nàng nhưng không ngờ mục đích chính của Triệu Nhan lại là đến để bàn về công việc của tòa soạn báo với ông nội của nàng, và hơn thế nữa, Triệu Nhan hắn đến rồi đi cũng thật vội vàng, không nói với nàng được vài câu, điều này không khỏi khiến nàng cảm thấy có chút thất vọng.
- Cử tỷ đến giờ ăn sáng rồi! Lúc này người tì nữ của nàng đang bưng bữa điểm tâm sáng đến cho nàng. Hôm nay Âu Dương Tu từ sáng sớm đã rời khỏi phủ, hôm nay Tiết thị dậy tương đối trễ, Nghiên Mặc biết được tâm sự của Âu Dương Uyển Linh do đó đã đem bữa tiểm tâm sáng lên tú lầu cho Uyển Linh.
- Ừ Nghiên Mặc, ta biết rồi, muội cứ để đó lát nữa ta ăn! Âu Dương Uyển Linh nhẹ nhàng đáp, nàng chỉ cất lời có vậy nhưng vẫn ngồi im bất động không có thêm cử chỉ nào khác. Trong khoảng thời gian này nàng vẫn đang chờ đợi Triệu Nhan định ngày đến để đưa nàng vào cửa, thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ phía Triệu Nhan, điều này khiến cho trong lòng nàng vô cùng thấp thỏm, làm gì còn tâm trạng nào để mà dùng bữa nữa?
Nhìn thấy bộ dạng của tiểu nương tử nhà mình như vậy, Nghiên Mặc không khỏi buột ra một tiếng thở dài. Khi mà Âu Dương Uyển Linh đã mắc phải căn bệnh tương tư đối với Triệu Nhan thì cũng là lúc bộ dạng nàng trở nên u sầu đến mức cơm chẳng buồn ăn như vậy, nếu như cứ giữ cái bộ dạng như thế này mãi, e là Uyển Linh chắc chắn sẽ đổ bệnh thôi.
Nghĩ đến đây, Nghiên Mặc nhẹ nhàng đặt bữa điểm tâm sáng xuống bàn rồi tiến tới phía Uyển Linh nhẹ nhàng nói: - Cửu tỷ, bữa sáng sắp nguội rồi, chi bằng tỷ tranh thủ còn đang nóng ăn đi thôi, nếu không ngộ nhỡ để cho lão gia và lão phu nhân biết được chắc chắn sẽ lại lo lắng vì tỷ mất.
Nghe Nghiên Mặc nói vậy, Âu Dương Uyển Linh lại nghĩ đến tổ phụ và tổ mẫu của mình tuổi cũng đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không còn được tốt nữa rồi, nếu như để tổ phụ và tổ mẫu vì mình mà lo lắng rồi ảnh hưởng đến sức khỏe thì há chẳng phải mình là kẻ bất hiếu hay sao. Nghĩ đến đây nàng đứng dậy rồi đi đến chỗ chiếc bàn đang đặt bữa ăn sáng, nhìn thấy Uyển Linh như vậy Nghiên Mặc vô cùng vui mừng, nàng nhẹ nhàng mở chiếc lồng bàn đang đậy bữa sáng kia ra rồi mỉm cười mà nói: - Thời tiết thật oi bức, muội biết tỷ trong lòng đang u sầu do đó muội đã làm canh đậu xanh cho tỷ ăn, ngoài ra muội còn tự tay mình làm canh hủ tiếu cho tỷ, lát nữa tỷ phải ăn nhiều vào nha!
Triệu Nhan miệng vừa nói, tay vừa không ngừng múc canh đậu xanh cho Âu Dương Uyển Linh, rồi một lát sau lại đem canh hủ tiếu đến cho nàng. Âu Dương Uyển Linh cầm lấy đôi đũa gắp lấy vài miếng vằn thắn rồi cắn vài miếng, nàng lập tức cảm thấy món ăn thật thơm ngon không gì có thể sánh bằng được, nàng cười rồi nói với Nghiên Mặc: - Nghiên Mặc, canh này có mùi vị rất giống với canh ở vương phủ, có phải muội học nấu món này từ trù nương của Dĩnh muội không?
- Hì hì, thật là không thể qua mắt nổi tỷ tỷ, lần trước muội có để ý thấy tỷ rất thích ăn món này do đó muội đã đến học trù nương rồi về làm cho tỷ ăn đó, chỉ có điều không biết nô tì làm có ngon như ở phủ quận vương không? Nghiên Mặc vốn không muốn nhắc đến vương phủ nhưng do Uyển Linh nhắc đến trước nên nàng cũng thuận theo đó mà nói theo.
- À Nghiên Mặc, muội cũng thật khéo tay, canh của muội làm cũng giống với mùi vị món canh ở vương phủ vậy, chỉ có điều ở vương phủ khi ăn cơm, Dĩnh nhi muội muội các nàng đều ở đó, rất là náo nhiệt do đó khi ăn cảm thấy thơm và ngọt hơn! Nói đến câu cuối cùng, Âu Dương Uyển Linh lại nghĩ đến cảnh hồi mình còn ở quận vương phủ ăn cơm. Lại nhắc đến bữa cơm ở quận vương phủ không hề có qui tắc gì về việc nói chuyện trong bữa ăn, cả nhà ăn cơm trong không khí vô cùng vui vẻ và có phần náo nhiệt. Lúc mới đầu nàng cũng cảm thấy không quen nhưng sao giờ lại thấy nhớ nhung trong lòng đến vậy.
Nhìn thấy Âu Dương Uyển Linh lại trầm tư suy nghĩ, Nghiên Mặc đang đứng bên cạnh cũng cười khổ. Kì thực có lúc nàng cũng rất nhớ cuộc sống ở quận vương phủ, nguyên nhân trong đó đến nàng cũng không thể nói rõ ra được, chỉ biết là khoảng thời gian sống bên đó thật vô cùng thoải mái. Thậm chí có lúc nàng còn rất ngưỡng mộ Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết của quận vương phủ, bởi vì từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy ở đâu người hầu và chủ nhân lại bình đẳng đến như vậy.
Có lẽ vì nghĩ đến quận vương phủ mà Âu Dương Uyển Linh chỉ ăn có một miếng hủ tiếu, sau đó nàng uống nửa bát canh rồi không ăn gì thêm nữa. Nghiên Mặc khuyên nàng mấy lần song nàng thực sự ăn không nổi nữa, cuối cùng Nghiên Mặc đành phải thu dọn bữa sáng rồi mang đi, về phần Âu Dương Uyển Linh, nàng vẫn hai tay ôm gối rồi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ.
Cứ như vậy đến trưa, Nghiên Mặc lại mang bữa trưa tới cho Uyển Linh. Âu Dương Uyển Linh vẫn như buổi sáng, nàng vẫn ngồi u sầu bất động, điều này làm Nghiên Mặc vô cùng lo lắng, thêm nữa bữa trưa Uyển Linh ăn cũng rất ít, thậm chí ít hơn cả buổi sáng, nàng chỉ ăn vài ba miếng rồi không ăn nữa. Về việc này Nghiên Mặc cũng đã chuẩn bị sẵn phương án, nếu như bữa tối Âu Dương Uyển Linh vẫn cứ như vậy, nàng đành phải đem chuyện này bẩm với lão gia và lão phu nhân thôi.
Tuy nhiên ngay lúc Nghiên Mặc đem bữa trưa của Âu Dương Uyển Linh thu dọn lại và mang tới nhà bếp rồi chuẩn bị trở về thì bỗng nhiên thấy nha đầu của lão phu nhân Tiết thị từ đâu chạy tới với dáng vẻ rất vội, rồi chỉ nhìn thấy trên gương mặt của nha đầu đó hớn hở vừa cười vừa nói: - Nghiên Mặc mau đi thông báo cho cửu tỷ, Quảng Dương quận vương phi tới chơi, lão phu nhân mời Uyển Linh tới để nghênh đón!
- Quận vương phi đến? Nghiên Mặc nghe thấy a hoàn kia nói như vậy đầu tiên là rất sửng sốt, sau là vui mừng khôn tả, lập tức quay người rồi chạy lên tú lầu, mặc dù Nghiên Mặc không dám khẳng định điều gì nhưng chắc chắn không phải vô duyên vô cớ mà quận vương phi lại đến thăm lão phu nhân và Cửu tỷ, rất có thể là đến để bàn về thời điểm rước Cửu tỷ về bên đó.
Nghĩ đến đó Nghiên Mặc trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, bước chạy của nàng ta lại càng trở nên nhanh hơn, chỉ cần định được ngày rước Uyển Linh về bên kia thì cửu tỷ sẽ không còn phải đợi chờ trong mòn mỏi như vậy và cái bộ dạng cơm không buồn ăn kia cũng sẽ theo đó mà bay đi.
- Cộc cộc cộc Tiếng bước chân của Nghiên Mặc gõ xuống nền của căn tú lầu, rồi đánh thức tâm tư đang u buồn của Âu Dương Uyển Linh, lập tức Âu Dương Uyển Linh nhìn về phía những bậc cầu thang với ánh mắt có phần không vừa ý, cuối cùng nàng thấy một Nghiên Mặc với mồ hôi lăn dài trên trán đang chạy đến mà thưa với nàng rằng:
- Cửu tỷ mau mau chuẩn bị, quận vương phi đến thăm tỷ đó!
- Quận vương phi, quận vương phi nào vậy? Lúc mới đầu Âu Dương Uyển Linh còn không kịp phản ứng mà hỏi ngược lại, rốt cuộc quận vương của thành Đông Kinh này không ít, quận vương phi mà nàng quen biết cũng phải đến mười mấy người, song nàng ngay lập tức như chợt nhớ ra rồi vội vàng hỏi lại: - Nghiên Mặc người mà muội nói có phải là Dĩnh nhi muội muội không?
- Đúng là Quảng Dương quận vương phi, hiện tại lão phu nhân đã ra đón rồi, bây giờ chỉ còn đợi có tỷ nữa thôi!
Nghiên Mặc vẻ mặt vui mừng hớn hở vừa mỉm cười vừa nói, nàng ta và Âu Dương Uyển Linh mặc dù về danh nghĩa thì là kẻ trên và tôi tớ nhưng kì thực lại thân thiết như là chỗ tỷ muội vậy. Hiện tại việc hôn sự của Âu Dương Uyển Linh có tín hiệu tốt rồi, vậy nên hơn ai hết Nghiên Mặc là người cảm thấy vui mừng nhất, huống hồ nàng Nghiên Mặc này đã từng khẳng định rằng nhất định sẽ đi theo Âu Dương Uyển Linh khi nàng đi lấy chồng, đến lúc đó nàng ta có thể ở vương phủ cho đến già rồi, và cũng không cần phải lúc nào cũng thấy ngưỡng mộ Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết nữa rồi.
- Yaaaaa.nhanh nhanh chuẩn bị xiêm y và đem gương lại đây cho ta, nhìn bộ dạng của ta như thế này người chẳng ra người ngợm chẳng ra ngợm, mau, mau! Âu Dương Uyển Linh sau khi đã có được câu trả lời chính xác của Nghiên Mặc, nàng ta lập tức đứng bật dậy rồi nói. Lúc này trên người nàng chỉ khoác bộ quần áo bình thường mặc ở nhà chứ không phải xiêm y lộng lẫy, rồi lại thêm vào đó nữa là việc vì u sầu mà mất ngủ cho nên gương mặt nàng giờ đây có phần tiều tụy, bởi vậy trước khi đi nàng cần phải trang điểm qua một chút.
Nghiên Mặc nghe thấy vậy thì dạ lớn một tiếng rồi sau đó nhanh chóng đi lấy xiêm y để Âu Dương Uyển Linh kịp thay, đồng thời mang đến chiếc gương mà trước đây Triệu Nhan tặng cho Uyển Linh để nàng trang điểm. Xong xuôi đâu đấy cả hai mới vội vàng đi đến chỗ của lão phu nhân Tiết thị, dù sao Tào Dĩnh là nữ quyến, trong phủ của Âu Dương Tu không có người con trai nào khác do vậy sau khi Tào Dĩnh đến cũng không cần phải đón tiếp ở trước đại sảnh nữa mà được Tiết phu nhân đưa thẳng vào trong nội trạch để tiếp đón.
- Dĩnh nhi muội muội đến rồi đó ư, sao không báo trước cho ta một câu để ta chuẩn bị cho chu đáo! Âu Dương Uyển Linh vừa mới bước vào phòng của Tiết thị thì lập tức nhìn thấy Tào Dĩnh đang ngồi thẳng tưng với cái bụng nhô cao, ngồi bên bàn nói chuyện với bà nội, vẻ mặt của Uyển Linh tươi tắn, nàng tiến đến và nhẹ nhàng nói.
- Ha ha, tiểu muội đến một lát rồi lại phải đi ngay do đó không thông báo trước cho tỷ, với lại Âu Dương tỷ tỷ đây với muội cũng là chỗ thân tình như chị em, không phải là người ngoài, do vậy muội cứ đến thẳng đây để thăm tỷ và gia đình thôi. Tào Dĩnh nhìn thấy Âu Dương Uyển Linh thì lập tức đứng dậy, nở nụ cười rồi nói.
- Đúng đấy, Dĩnh nhi và Uyển Linh từ nhỏ đã chơi với nhau, tình cảm có khi còn thân hơn cả chị em ruột ấy chứ, từ nay về sau lại còn là người một nhà, hễ muốn đến là cứ thế đến, cần gì phải thông báo trước mà làm gì? Tiết thị lúc này miệng cười hớn hở rồi nói. Lúc nãy bà cùng với Tào Dĩnh chỉ nói chuyện phiếm chứ không hề nói đến việc Uyển Linh đến quận vương phủ, song, khi nghe thấy Tào Dĩnh nói Âu Dương Uyển Linh không phải là người ngoài thì trong lòng bà vô cùng mừng rỡ, bởi vì câu nói đó đã thể hiện được ý tứ trong việc Tào Dĩnh đến thăm nhà của Âu Dương Uyển Linh ngày hôm nay. Âu Dương Uyển Linh nghe thấy vậy mặt cũng ửng hồng, niềm vui sướng hiện rõ trong ánh mắt, không gì có thể che giấu được.
- Âu Dương phu nhân, nói cho cùng thì việc Uyển Linh về làm dâu quận vương phủ đúng là mối lương duyên trời định, phu quân vốn là đã định rước Uyển Linh về quận vương phủ từ lâu rồi, chỉ có điều với thân phận của Uyển Linh như bây giờ khi về quận vương phủ lại chỉ là thiếp thì thật là bất công đối với tỷ ấy, rồi lại thêm vào đó là việc phu quân rất kính trọng Âu Dương tướng công nhà ta, do vậy đã nhiều lần muốn đến để bàn chuyện nhưng rồi lại chùn bước, do vậy việc này lại đành phải nhờ ta đến nói với lão phu nhân đây vài câu, không biết ý của lão phu nhân ra sao? Tào Dĩnh cười tủm tỉm rồi nói ra những suy nghĩ của mình.
Nghe Tào Dĩnh nói như vậy quả nhiên là hôm nay đến để bàn chuyện của Âu Dương Uyển Linh, mặc dù Tiết thị đã sớm đoán trước nhưng lúc này cũng không khỏi thở phào một tiếng mà nói: - Quận vương là người thiên tài xuất chúng rồi, lại biết lo cho gia đình, từ trước đến giờ chưa bao giờ đùa hoa bắt bướm ở ngoài, nói cho cùng thiếu nữ trong khắp cái thành Đông Kinh này đều lấy quận vương làm hình mẫu cho người mình yêu thương, Uyển Linh và Triệu Nhan cũng đúng là có lương duyên, mà theo như Dĩnh nhi nói là số trời se duyên vậy, có muốn tránh cũng không được, hơn nữa năm nay tuổi của Uyển Linh cũng không còn nhỏ nữa rồi, con gái càng sớm xuất giá càng tốt, ta cũng muốn ẵm cháu ngoại lắm rồi.
Âu Dương Uyển Linh nghe bà ngoại và Tào Dĩnh bàn về chuyện hôn sự của mình như vậy thì hai má ửng hồng, và đối với chuyện như thế này tốt nhất là nàng không nên phát biểu gì, và cũng càng không nên rời khỏi nơi đây, do đó chỉ có thể giấu đi sự xấu hổ bằng cách cúi đầu rồi ngồi xuống một bên.
- Nếu lão phu nhân đã nói như vậy thì tôi cho rằng chi bằng mùng bảy tháng tới, ngày này tôi đã cho người xem, đây chính là ngày tốt, từ giờ tới lúc đó còn hơn nửa tháng, cũng đủ cho cả hai bên chuẩn bị việc hôn sự! Tào Dĩnh lại cười rồi nói.
- Vậy mùng bảy tháng sau đi, Uyển Linh mấy ngày nay không có tâm trạng mà ăn uống gì cả, hiện giờ đã định được ngày rồi, có thể ăn uống bồi bổ cho bản thân được rồi! Tiết thị nói tới đây thì liếc nhìn trìu mến về phía cháu gái mình, hóa ra là bà cũng đã biết tình hình của cháu gái mình trong mấy ngày hôm nay, trong lòng không khỏi lo lắng, xong bây giờ ngày xuất giá cũng đã được định rồi, vì thế mà làm cho tâm trạng của bà vui hơn hẳn, thế nên mới đem chuyện này ra để nói cho vui, điều này làm cho Âu Dương Uyển Linh mặt lại ửng hồng, ngượng đến chín mặt chỉ biết cúi đầu tìm xem có cái lỗ nào để mà chui xuống hay không.