hương 537: Nút thắt cổ chai của phân xưởng đồ hộp
- Ai dà, bụng mang dạ chửa đã mệt chết đi được giờ lại còn phải đi tìm thiếp cho chồng mình, có lẽ cả Đại Tống này chỉ có mình mình là số khổ như vậy thôi! Tào Dĩnh vừa mới về đến liền kêu khổ với Triệu Nhan xong còn bỏ cả hai chân gác lên ghế, ý là để cho Mịch Tuyết lại đấm chân cho mình.
Nhìn thấy bộ dạng kiểu lão phật gia của Tào Dĩnh, Triệu Nhan quả thực không nhịn nổi cười, song hắn cố tình tỏ ra tức giận mà nói: - Còn không phải là việc mà các nàng tạo ra sao, ta đã phải lấy mình để bồi thường cho các nàng rồi nhé!
- Được, đã được lợi rồi lại còn khoe mẽ, câu này đúng là rất thích hợp với phu quân lúc này đó! Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan nói như vậy thì ngẩng đầu rồi nhìn hắn, Âu Dương Uyển Linh mặc dù là do Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa giúp đỡ một cách tùy tiện nên mới để hai người này gặp được nhau, nhưng để quy trách nhiệm đến cùng thì vẫn là bởi vì lúc đầu Triệu Nhan đã làm hỏng đi danh tiết của Âu Dương Uyển Linh, nếu không thì làm gì có chuyện mười tám mười chín tuổi rồi còn chưa lập gia đình.
- Đúng rồi hôm nay phu quân hẹn đại ca đến để câu cá, có phải là để giúp phụ vương giục đại ca mau mau tính chuyện lập thái tử phi? Lúc này Tào Dĩnh mới cất lời, Triệu Nhan có chuyện gì cũng không thể nào giấu nàng ta được, rốt cuộc Tào Dĩnh không những là một người tề gia mà ngay cả chuyện triều chính nàng cũng khá là thông hiểu, có một số việc Triệu Nhan không quyết định được chủ ý cũng đành phải nhờ Tào Dĩnh chỉ giáo.
- À ừ, đã nói rồi, đại ca đã đồng ý sau khi trở về sẽ đưa ra quyết định về việc lựa chọn người làm thái tử phi, chỉ có một tin có thể nói là không tốt cũng không xấu, nàng có muốn nghe không? Triệu Nhan trên miệng nở một nụ cười.
- Hả? Cái gì mà tin không tốt cũng không xấu cơ chứ? Tào Dĩnh tỏ ra rất ngạc nhiên rồi hỏi lại Triệu Nhan.
- Nói là không tốt là bởi vì đại ca đã nói với ta, đó chính là đường muội nhà Tào gia của nàng e là không thể trở thành thái tử phi được! Triệu Nhan đáp lại câu hỏi của Tào Dĩnh. Đứng trên lập trường của Tào Dĩnh mà nói thì nàng rất kì vọng Triệu Húc chọn người nhà họ Tào làm thái tử phi, thật đáng tiếc là chủ ý này sắp bị thất bại rồi.
- Sao có thể như thế được? Giọng Tào Dĩnh lộ rõ vẻ thất vọng. Nàng ngẩng đầu rồi quay ra nói với Triệu Nhan: - Lẽ nào đại ca đã quyết định chọn người nhà họ Cao làm thái tử phi rồi?
- Ha ha đây chính là tin tốt, đó là bởi vì đại ca đã quyết định sẽ không chọn người nhà họ Cao làm thái tử phi, thậm chí còn quả quyết sẽ không lập con gái tướng môn làm thái tử phi đó! Triệu Nhan nghe thấy Tào Dĩnh hỏi như vậy thì mỉm cười rồi trả lời.
- Điều này Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan nói như vậy thì sững người ra một lúc rồi mới hỏi lại: - Đây đúng là tin không vui cũng chẳng buồn, nhưng kể ra đại ca cũng to gan đấy, lẽ nào không sợ đắc tội với Thái hậu và Hoàng hậu?
- Ai da tính tình của đại ca trước đây chúng ta cũng đã bàn qua rồi, việc khác thì còn có thể thỏa hiệp được chứ còn riêng cái việc cưới hỏi này thì đại ca quả là người bảo thủ mà, thậm chí ta còn đoán rằng rất có thể sự quá mạnh mẽ của hoàng hậu làm cho đại ca có cái nhìn không mấy thiện cảm đối với con gái nhà tướng môn, vì thế cho nên huynh ấy mới quyết định như vậy. Triệu Nhan đưa ra ý kiến đồng thời còn đưa ra vài phân tích nhận định về tính cách của Triệu Húc, và đồng thời còn đoán rằng nguyên do dẫn đến việc này nằm hết ở hoàng hậu cả.
- Ha ha, chuyện gì cũng có nguồn gốc nguyên nhân của nó cả, chỉ có điều e là hoàng hậu không nghĩ đến chuyện đó lại là do bà ấy mà ra, khiến cho đại ca kiên quyết không lập con gái nhà tướng môn làm thái tử phi. Mà nói cho cùng thế cũng tốt, tránh cho hai nhà họ Cao và họ Tào vì việc lập thái tử phi mà trở nên tranh đấu với nhau. Tào Dĩnh nghe đến đây thì không khỏi bật cười, đối với tính cách quá mạnh mẽ của Cao hoàng hậu, nàng cũng không thích lắm, rốt cuộc nữ nhân mà tính cách mạnh mẽ quá cũng không có liên quan gì cả, nhưng nếu là quá mạnh mẽ thì sẽ vô tình làm cho người ta cảm thấy phản cảm, thậm chí làm cho Triệu Nhan và Bảo An công chúa cũng không thể gần gũi và hợp tính với mẹ của mình được.
- Á à, lẽ nào nàng lại không thất vọng? Triệu Nhan nhìn thấy bộ dạng của Tào Dĩnh như vậy thì không khỏi cất lời ngạc nhiên mà hỏi lại. Mặc dù Tào Dĩnh đã là thê tử của hắn nhưng đồng thời cũng là con gái nhà họ Tào, thế nên cũng phải vì lợi ích gia tộc mà suy nghĩ chứ, do vậy theo như suy nghĩ của Triệu Nhan thì Tào Dĩnh khi hay tin Triệu Húc nhất quyết không lấy con gái nhà họ Tào làm thái tử phi thì nàng nhất định sẽ có phần hơi bị hụt hẫng chứ.
- Ha ha Triệu Nhan vừa dứt lời thì cũng là lúc Tào Dĩnh cười phá lên, một lúc sau nàng mới thôi cười rồi nói: - Phu quân có điều không biết, Tào Nhược đường muội từ nhỏ đã được nuôi dưỡng để tiến cung là em ruột của Tào Nghê, ở trong Tào gia là người con thứ sáu, nhưng đường muội của ta từ nhỏ đã không ưa ta rồi, thậm chí đến mức gọi ta là tứ tỷ cô ta cũng chẳng gọi qua một lời, bây giờ không được chọn làm thái tử phi cũng là điều tốt, sau này cũng đỡ phải nhìn thấy cô ấy, rồi cũng đỡ phải gọi cô ta là hoàng hậu nương nương.
- Sao lại kì vậy, chị em nhà nàng cũng có cái chuyện đấy sao? Triệu Nhan nghe Tào Dĩnh nói như vậy cũng có phần kinh ngạc, tính tình của Tào Dĩnh có phần khá mạnh mẽ, nhưng đối với anh chị em trong nhà nàng cũng hết mực chăm sóc và yêu thương, giống như vợ chồng Tào Nghê và Hồ Diên Bình trước đây gặp khó khăn, nàng hết lòng giúp đỡ, do đó Triệu Nhan không ngờ rằng Tào Dĩnh rốt cuộc cũng bất hòa với chị em trong gia đình.
- Ha ha quận vương không biết đấy thôi, vốn dĩ người trong nhà muốn bồi dưỡng Vương phi từ nhỏ để tiến cung, chỉ có điều Vương phi từ nhỏ đã rất có chủ kiến rồi, căn bản không thích vào cung do đó mới quyết cự tuyệt, kết quả là trong nhà mới chọn lục tỷ làm người bồi dưỡng để sau này tiến cung làm thái tử phi, do đó lục tỷ mới cảm thấy mình kém hơn so với Vương phi, lúc nào cũng thích so đo tị nạnh với Vương phi vậy, do đó mới đến nông nỗi như hiện nay. Lúc này Mịch Tuyết đang đấm chân cho Tào Dĩnh bỗng tủm tỉm cười.
- Lắm miệng! Tào Dĩnh đưa mắt lườm Mịch Tuyết song cũng không hề có ý trách móc gì nàng hầu này, nói cho cùng nàng cũng đâu có để bụng chuyện này, thậm chí sau đó nàng còn đùa với Triệu Nhan rằng: - Phu quân nghe rõ chưa, thiếp suýt chút nữa trở thành chị dâu của phu quân rồi đó.
- Ôi chao, hoàng tẩu xin nhận của tiểu đệ một lạy! Triệu Nhan làm ra vẻ khom người xuống rồi nói với Tào Dĩnh, hắn thật không ngờ Tào Dĩnh lại trải qua những giai đoạn như vậy, nghĩ cho cùng cảm thấy cũng thật là kì quái, trong số những chị em của nàng thì Tào Dĩnh đương nhiên đứng hàng đầu về dung mạo, tài đức càng có ít người bì kịp, bình thường khi có chuyện gì Triệu Nhan hắn đều tham khảo ý kiến của Tào Dĩnh, do đó nếu như nàng đúng là vào cung thật thì thật đúng là một mẫu nghi thiên hạ, có lẽ người nhà họ Tào cũng đã nhìn ra được điều này cho nên từ bé đã sớm bồi dưỡng cho Tào Dĩnh, thật là đáng tiếc Tào Dĩnh lại chẳng hề có chút hứng thú nào với việc này cả, hơn thế nữa tính tình của nàng cũng có phần cương nghị thế nên những kẻ như Tào Dụ không dám ức hiếp nàng.
- Muốn chết hả, bé bé cái miệng thôi không người ngoài người ta cười cho bây giờ! Tào Dĩnh thấy Triệu Nhan nói có phần hơi to nàng liền lập tức đấm một cái vào ngực Triệu Nhan rồi nhắc nhở, bản thân nàng sau đó cũng thấy tức cười thế là lại cười phá lên.
Chuyện phiếm với Tào Dĩnh vài câu, lúc này Triệu Nhan lại quay sang nói với Mịch Tuyết: - Mịch Tuyết, thời gian này ngươi cùng với Ninh Nhi, Tư nhi, ba người vì trong coi nhà cửa mà vất vả rồi, trong nhà mọi chuyện vẫn ổn chứ, có gặp điều phiền phức gì không?
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi về vấn đề trong nhaf, Mịch Tuyết mỉm cười rồi thưa: - Đa tạ quận vương quan tâm, chỉ cần quận vương ở nhà thì dù có chuyện rắc rối gì đi nữa cũng sẽ trở nên không có vấn đề gì cả. Mịch Tuyết vừa nói đến đó, hai hàng lông mày của nàng bỗng nhiên chau lại, hình như là nàng chợt nhớ ra điều gì đó, rồi lập tức thưa với Triệu Nhan: - Có một việc thực ra cũng không hẳn là phiền phức cho lắm, chỉ có điều nô tỳ cùng với hai vị tỷ tỷ quản không nổi nên cũng đang muốn bẩm báo với quận vương và vương phi đây ạ.
- Hả, có chuyện gì mà cái nhà nhỏ như thế này khiến ngươi quản không nổi? Triệu Nhan nở nụ cười rồi hỏi, Mịch Tuyết là trợ thủ đắc lực của Tào Dĩnh, thế nên mọi chuyện trong ngoài đều do nàng lo liệu, vậy nên Tiểu Đậu Nha mới thường hay gọi nàng là bà già tiểu quản gia.
- Yaaaaa. Nhất định là Tiểu Đậu Nha gán biệt danh cho nô tì đây mà, thật là khó nghe muốn chết! Nghe thấy cái biệt danh bà già tiểu quản gia, Mịch Tuyết lập tức đoán ra ai là kẻ đặt biệt danh cho mình, sau đó mặt nàng xịu xuống tỏ vẻ không bằng lòng.
- Ha ha ta thấy cũng hợp với nhà ngươi đấy chứ, sau này cứ gọi là bà già tiểu quản gia đi! Tào Dĩnh che miệng lại cười ha ha rồi nói, từ lúc mang thai đến giờ tính cách nàng trở nên vô cùng hoạt bát, rất hay trêu đùa với Mịch Tuyết các nàng.
- Vương phi...... vương phi sao có thể vào hùa với Tiểu Đậu Nha như thế được! Mịch Tuyết thấy Tào Dĩnh cười giễu mình như vậy nàng tỏ ra không đồng ý cho lắm, rốt cuộc nàng tự dưng lại tạo cơ hội cho Tào Dĩnh có một phen trêu đùa.
Sau một hồi bị trêu đùa, Mịch Tuyết mới có cơ hội để tiếp tục nốt câu chuyện lúc nãy của mình, nàng trầm ngâm một lát rồi nói: - Quận vương, vương phi, mặc dù năm ngoái chúng ta đã mở thêm vài xưởng làm đồ hộp nhưng bất luận là quân lính hay dân thường, nhu cầu của họ với những thứ này là rất lớn, nhưng xưởng làm đồ hộp của chúng ta đến nhu cầu của quân đội cũng còn chưa đáp ứng được, do đó thời gian này triều đình luôn thúc giục bọn nô tì đây đẩy mạnh sản lượng sản xuất, nhưng đây không phải là việc chỉ cần nói một tiếng là có thể xong được, nô tì và hai vị tỷ tỷ bàn bạc mấy ngày hôm nay rồi nhưng tuyệt nhiên chưa thể tìm ra giải pháp được.
- Mở rộng thì có gì là khó, nếu không mở rộng được thì ta mở thêm nhiều cơ sở nữa? Triệu Nhan nghe đến đó thì đáp lời tỏ vẻ khó hiểu, tiền trong phủ hiện không thiếu cho nên theo như hắn nhìn nhận thì việc này chẳng có gì khó cả.
- Quận vương không biết đó thôi, đồ hộp của chúng ta phân làm hai loại, một là hoa quả đóng hộp, hai là thịt hộp, trong đó hoa quả đóng hộp thì còn được vì mấy năm gần đây sản lượng hoa quả cho thu hoạch rất tốt, tuy nhiên thịt hộp thì lại không như vậy. Hiện tại các loại thịt ở Đông Kinh đều là do nơi khác vận chuyển đến, giá vận chuyển không phải là ít mà số lượng vận chuyển đến thì ngược lại cũng không phải là nhiều, hiện tại nguyên liệu để chế biến thịt hộp có phần không đủ, vì vậy nếu như tăng thêm các cơ sở sản xuất thì e là sẽ phải đối mặt với việc thiếu nguyên liệu thịt. Mịch Tuyết giải thích với Triệu Nhan.
- Thì ra là vậy, ta thật là cũng quên mất điểm này. Triệu Nhan nghe đến đây thì có vẻ như sực nhận ra, thời đại này không chỉ có việc giao thông không thuận tiện mà còn cả việc bảo quản thịt sao cho còn tươi ngon cũng là một vấn đề, do đó việc vận chuyển các loại thịt cũng chỉ có thể vận chuyển những loại như thịt dê hay thịt lợn. Hàng tập kết đến nơi rồi mới đem ra xẻ thịt, cứ như vậy thì không chỉ số lượng vận chuyển có hạn mà tiền vận chuyển cũng rất cao.
- Ai da, trước đây ta cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này nhưng thật không ngờ lại đến nhanh như vậy. Lúc này Tào Dĩnh cũng thở dài một hơi, lúc mới đầu mở xưởng chế biến đồ hộp, nàng cũng đã nghĩ đến vấn đề nguyên liệu, chỉ có điều là đồ hộp lại được đón nhận nồng nhiệt đến thế làm cho cầu vượt quá cung, chỉ vẻn vẹn một năm thôi mà con đường phát triển của xưởng đồ hộp như thể là đã đến cái nút thắt cổ chai rồi.
- Vậy tại sao không đến những nơi có nguồn nguyên liệu thịt dồi dào để mở xưởng? Triệu Nhan hỏi lại.
Nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy, Tào Dĩnh và Mịch Tuyết đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng đồng thanh mà rằng: - Ý của phu quân quả là tuyệt, nhưng cũng vấp phải hai vấn đề lớn cần giải quyết đó.