- Hiền tế, ợ Tào Dụ vừa mới mở miệng liền ợ một cái thật dài, trên mặt mang theo vài phần men say mở miệng nói: - Nghe... nghe nói Quân Khí Giám các con mới sáng chế ra hỏa khí mới rất mạnh mẽ, ngoài ra còn có nỏ pháo, đạn pháo và lựu đạn. Có thể cho ta một ít để sưu tập hay không? Trong phòng sưu tập vũ khí của ta đã dành ra một góc để sưu tập vũ khí hỏa dược, đáng tiếc Quân Khí Giám các con giám sát rất nghiêm ngặt với vũ khí hỏa dược, vũ khí hỏa dược ta sưu tập được rất ít ỏi!
Nghe được yêu cầu của Tào Dụ, lúc này Triệu Nhan mới nhớ tới, vị nhạc phụ đại nhân trước mắt là kẻ cuồng sưu tập vũ khí. Lúc trước hắn nghĩ ra thiết kế của nỏ pháo cũng là bởi vì hắn nhìn thấy một cái nỏ sàn bị hỏng trong phòng sưu tập. Chỉ có điều hắn nhớ lúc đó trong phòng sưu tập của Tào Dụ có đủ loại vũ khí, nhưng chỉ không có vũ khí hỏa dược. Hơn nữa bản thân ông ta rất khinh thường vũ khí hỏa dược, nhưng bây giờ lại dành riêng một góc để sưu tập vũ khí hỏa dược, phỏng chừng cũng là do nhìn thấy uy lực mạnh mẽ của vũ khí hỏa dược trong cuộc chiến diệt Hạ lần này.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhan coi như là hiểu được suy nghĩ của Tào Dụ, dù sao là một người cuồng sưu tập vũ khí, sau khi nhìn thấy uy lực mạnh mẽ của vũ khí hỏa dược thì đương nhiên muốn sưu tập một ít để ngắm. Nhưng hắn lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: - Nhạc phụ, ngài cũng biết đấy, Quân Khí Giám giám sát vũ khí cực kỳ nghiêm khắc, tuy rằng ta có thể tự do ra vào Quân Khí Giám, nhưng cũng không có quyền lấy đi bất kì loại vũ khí nào. Vì thế yêu cầu của ngài khiến cho tiểu tế vô cùng khó xử a!
Triệu Nhan cũng không cố ý từ chối, mà Quân Khí Giám đích thật là giám sát rất nghiêm khắc, đừng nói là thành phẩm, ngay cả bán thành phẩm hoặc nguyên liệu chế tạo vũ khí đều nghiêm cấm lọt ra bên ngoài. Nếu có người dám tự tiện để vũ khí lọt ra bên ngoài, cho dù là một mũi tên rất bình thường thì cũng sẽ phạm tội vô cùng nghiêm trọng. Nhẹ thì ngồi tù nặng thì mất đầu, dù sao Quân Khí Giám là trung tâm quân sự cơ mật của Đại Tống, đặc biệt hỏa khí bên trong lại quan hệ đến sức mạnh của quân đội. Vì thế có quy củ nghiêm khắc như vậy cũng là điều tất nhiên. Cho dù Triệu Nhan là Hoàng tử và là cố vấn của Quân Khí Giám thì cũng không thể trái với quy củ.
Mặc dù Tào Dụ có vài phần men say nhưng vẫn còn lý trí. Ông ta cũng biết yêu cầu của mình có chút quá đáng, nhưng ông ta đối với sưu tập vũ khí đã nhập ma rồi. Mà sưu tập vũ khí hỏa dược còn là ước nguyện trong khoảng thời gian này của ông ta, bởi vậy ông ta lại mặt dày mở miệng nói: - Hiền tế, ngũ ca trong nhà đảm nhiệm chức quan Hỏa dược lệnh, quản lý toàn bộ Hỏa Dược Thự. Vì thế ta cũng biết quy củ trong Quân Khí Giám, nhưng ta không cầu sưu tập được vũ khí hỏa dược thật, con có thể cho ta một ít hỏa khí không sử dụng được không? Ví dụ như lựu đạn, con có thể tháo kíp nổ trong hỏa dược, chỉ đưa ta một cái vỏ ngoài. Ngoài ra còn có loại pháo các con vừa mới nghiên cứu được, không thể cho ta pháo thật thì có thể cho ta hình mẫu hoặc phế phẩm cũng được!
Nghe được trong lời nói của Tào Dụ mang theo vài phần cầu xin, hơn nữa còn yêu cầu chỉ lấy một ít vũ khí hỏa dược không sử dụng được, Triệu Nhan cũng không nhẫn tâm cự tuyệt nữa. Sau khi suy tính một lúc lâu, lúc này mới ngẩng đầu mở miệng nói: - Nếu nhạc phụ đã nói như thế thì tiểu tế sẽ đến chỗ phụ hoàng cầu xin một chút. Ta nghĩ hẳn là không khó lắm, ngoài ra chuyện xưởng đóng hộp chúng ta xây dựng ở Tây Hạ cũng cần triều đình giúp đỡ. Chuyện này cũng cần phải bẩm báo lên phụ hoàng.
- Ha ha, vậy đa tạ hiền tế! Tào Dụ nhìn thấy Triệu Nhan đáp ứng, lập tức vô cùng vui vẻ nói. Cả đời của ông ta không có sở thích nào ngoài việc sưu tập các loại vũ khí. Trước kia khinh thường vũ khí hỏa dược, lại không nghĩ rằng Đại Tống lại nhờ vào vũ khí hỏa dược để tiêu diệt Tây Hạ, điều này làm cho ông ta luôn muốn bù lại sai lầm này, sưu tập các loại vũ khí hỏa dược. Hiện tại cuối cùng có thể đạt được ước muốn rồi.
Tào Bình ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng đệ đệ mình vui sướng như vậy, cũng không khỏi lắc đầu. Lại nói tiếp Tào Dụ cái gì cũng tốt, có tài cán, đáng tiếc lại ham mê sưu tập mà mất đi ý chí. Vì thế phụ thân Tào Dật đã mắng y không ít lần, đáng tiếc Tào Dụ lại như cũ làm theo ý mình, ông ta làm đại ca cũng không có cách nào, nếu không thì thành tựu của Tào Dụ chắc chắn không chỉ như vậy.
Bữa tiệc rượu này kéo dài đến khi trời chiều ngã về tây, cuối cùng Tào Dĩnh cùng hai vị Tào phu nhân đến đại sảnh, lúc này bọn họ mới kết thúc tiệc rượu. Sau đó Triệu Nhan tự mình đưa vợ chồng Tào Bình và vợ chồng Tào Dụ ra khỏi biệt viện. Tào Dĩnh vốn cũng muốn tự mình đi tiễn, nhưng hai vị Tào phu nhân lại đau lòng, muốn nàng nhất định phải di chuyển ít nghỉ ngơi nhiều. Đối với chuyện này Tào Dĩnh cũng không có cách nào, đành phải thành thật ở lại nhà.
Sau khi tiễn Tào Dụ và Tào Bình, Triệu Nhan trở về nói chuyện với Tào Dĩnh, đặc biệt nhắc tới yêu cầu của Tào Dụ với mình. Kết quả Tào Dĩnh cũng dở khóc dở cười, nàng từ nhỏ đã biết sở thích này của phụ thân, đặc biệt là phòng sưu tập vũ khí trong nhà, ngay cả nàng cũng không thể vào đó. Thậm chí một lần nàng nhớ rõ đại ca mình lén đi vào phòng vũ khí, lấy ra một thanh kiếm chơi đùa. Kết quả thiếu chút nữa bị Tào Dụ đánh chết, từ việc này có thể biết trong lòng Tào Dụ, những vũ khí kia quả thực còn quan trọng hơn so với những đứa con như nàng.
Vào ban đêm, Triệu Nhan vẫn như cũ nghỉ ngơi ở chỗ Nhan Ngọc Như. Dù sao bọn họ mới vừa viên phòng, dựa theo quy củ bất thành văn trong phủ thì sau ba ngày viên phòng, Triệu Nhan cũng sẽ nghỉ ngơi trong phòng nàng. Dù sao chuyện nam nữ một khi thích ứng thì sẽ biết được niềm vui thích trong đó, tự nhiên là nghiện. Trên thực tế cũng đúng là như thế, so sánh với ngày hôm qua, Triệu Nhan phát hiện Nhan Ngọc Như đã thích ứng hơn, điều này cũng làm cho hắn vô cùng hưng phấn, buổi tối lập tức thi triển tất cả sức lực, cả đêm tự nhiên là xuân phong đắc ý.
Chuyện xưởng đóng hộp vô cùng khẩn cấp, sáng sớm hôm sau Triệu Nhan lưu luyến rời khỏi giường, sau đó chạy tới hoàng cung cầu kiến Triệu Thự. Lúc này Triệu Thự cũng vừa hạ triều, khi nghe được Triệu Nhan cầu kiến thì hết sức cao hứng cho hắn vào. Kết quả Triệu Nhan đi vào Tùy Củng điện thì phát hiện Triệu Húc đang ở đây, hơn nữa khi Triệu Húc nhìn thấy hắn đến thì trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái, điều này làm cho Triệu Nhan bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng! Tuy rằng trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng nếu đã đến đây thì Triệu Nhan cũng không thể lui ra ngoài, chỉ có thể thi lễ với Triệu Thự.
- Nhan nhi không cần đa lễ, con là người không có việc gì sẽ không dưng mà đến đây. Hôm nay tới gặp vi phụ có phải lại có chuyện gì hay không? Triệu Thự lập tức cười ha hả nói, làm phụ thân, không ai hiểu rõ tính tình của Triệu Nhan hơn ông ta.
- Khụ, nhi thần biết sai, kính xin phụ hoàng thứ tội! Triệu Nhan nghe Triệu Thự nói như thế, cũng không khỏi có chút lúng túng nói. Bình thường hắn đích thật rất ít đến hoàng cung, chủ yếu là cảm thấy quy củ trong cung quá nhiều. Sống ở nơi này khiến toàn thân hắn cảm thấy không thoải mái, vì thế có thể không đến sẽ không đến, lại không nghĩ tới bây giờ lại khiến Triệu Thự phật ý. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, thân là con trai lại không tới thăm phụ thân trong một thời gian dài, đây đối với một số người coi trọng truyền thống thì đã xem như bất hiếu rồi.
- Ha ha, được rồi, các con chỉ cần không gây thêm phiền toái cho vi phụ thì ta cũng đã thấy rất đủ rồi, huống chi bình thường ta cũng không có thời gian lo lắng cho chuyện của các con! Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Triệu Nhan, Triệu Thự không khỏi cười to nói, chẳng qua sau khi nói xong lời cuối, ánh mắt có thâm ý nhìn Triệu Húc, tuy nhiên Triệu Húc lại cúi đầu không có lên tiếng.
Nhìn thấy Triệu Thự không trách tội, Triệu Nhan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nghe thấy lời nói oán giận ở đoạn sau, ngay lập tức cười tiến lên một bước nói:
- Phụ hoàng, nhi thần cũng không phải là gây thêm phiền toái cho ngài, mà là san sẻ gánh nặng cho ngài đấy!
- Ồ, có phải Nhan nhi con lại phát minh ra vũ khí mới nào không, khiến cho chiến lực của quân đội Đại Tống chúng ta tăng cao hơn một bước? Triệu Thự nghe được lời nói của Triệu Nhan, ánh mắt không khỏi sáng lên. Lúc trước Triệu Nhan làm ra pháo tuy rằng khiến ông ta không hài lòng lắm, nhưng là một loại hỏa khí rất lợi hại. Vì thế ông ta vẫn hy vọng Triệu Nhan có thể cải tiến pháo, khiến quân đội Đại Tống tăng thêm một loại vũ khí lợi hại.
- Khởi bẩm phụ hoàng, lần này cũng không phải là chuyện vũ khí, mà nhi thần có một cách có thể ổn định Tây Hạ muốn bẩm báo! Triệu Nhan lập tức nói lại một lần chuyện mình và nhà tướng hợp tác xây dựng xưởng đóng hộp. Về phần ảnh hưởng của việc xây dựng xưởng đóng hộp ở Tây Hạ thì không cần hắn phải nhiều lời, dựa vào tầm nhìn của Triệu Thự tự nhiên có thể hiểu được ích lợi trong đó.
- Ha ha ha ha, không tệ không tệ, Nhan nhi con đã giúp vi phụ giải quyết một vấn đề lớn. Tuy rằng xưởng đóng hộp không thể khiến cho toàn bộ Tây Hạ ổn định, nhưng lại có thể khiến một bộ phận người Tây Hạ vì vậy mà được lợi, những người Tây Hạ được lợi này sẽ không bài xích với sự thống trị của Đại Tống chúng ta. Có những người này ủng hộ thì chúng ta thống trị Tây Hạ sẽ càng dễ dàng hơn. Triệu Thự nghe xong kế hoạch của Triệu Nhan thì cười ha ha nói.
Đúng như câu nói "Tranh đấu giành thiên hạ dễ, giữ giang sơn mới khó", Đại Tống đánh hạ Tây Hạ liền gặp phải vấn đề này, để duy trì trật tự ở Tây Hạ, Đại Tống không thể không đóng một số lượng quân đội lớn ở nơi đó. Điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến lực lượng quân sự của Đại Tống, cho nên nhất định phải mau chóng khiến Tây Hạ ổn định. Hiện tại Triệu Nhan đã cung cấp một phương pháp rất tốt cho ông ta.
Nhìn thấy Triệu Thự vui mừng như vậy, Triệu Nhan liền thừa cơ hội này đề xuất yêu cầu của Tào Dụ. Kết quả sau khi Triệu Thự nghe xong lại cười ha hả, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: - Ta đã sớm nghe nói Tào Dụ thích sưu tập vũ khí, trong nhà thậm chí có cả nỏ sàn, không nghĩ tới lần này lại muốn sưu tập cả hỏa khí. Nhưng ông ta xuất thân từ nhà tướng, có sở thích như vậy cũng là bình thường. Hơn nữa bình thường ông ta làm việc rất nghiêm túc, trẫm liền ngoại lệ đáp ứng ông ta. Nhan nhi con đi Quân Khí Giám chọn lựa một ít hỏa khí không thể dùng đưa cho ông ta đi, miễn cho ông ta cứ nhớ thương hoài!
- Đa tạ phụ hoàng! Nhìn thấy Triệu Thự đáp ứng, Triệu Nhan mừng rỡ mở miệng nói, cuối cùng có thể có cái để ăn nói với Tào Dụ rồi.
Chuyện đã nói xong, Triệu Nhan vừa định cáo từ Triệu Thự rời khỏi, dù sao vừa rồi nụ cười trên mặt Triệu Húc rất kì quái. Cùng với việc sau khi đi vào cùng với mình, y vẫn không nói gì, điều này làm cho Triệu Nhan có loại cảm giác không ổn, cho nên mới nghĩ sớm một chút rời khỏi, đáng tiếc hắn lại không nghĩ rằng lần này mình đã chui đầu vào lưới, hiện tại muốn rời khỏi đã muộn rồi.