Đối với cách thức thống trị nội cung, thiếu nữ Cao gia đề xuất xử lý theo quy củ trong cung, kỳ thật đây là một câu trả lời hợp lý nhất. Dù sao trong cung lớn như vậy, số lượng phi tần, cung nữ và thái giám rất lớn, nhiều người như vậy ở trong cung, mỗi ngày đều có vô số chuyện lớn nhỏ xảy ra. Có thể nói quản lý sự vụ trong cung kỳ thật không khác gì với quản lý một quốc gia nhỏ, vì thế thiếu nữ Cao gia nói làm việc theo quy củ kỳ thật cũng là một biện pháp thích hợp nhất.
Chẳng qua sau khi nghe xong Triệu Húc nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, sau đó ánh mắt chuyển hướng đến những thiếu nữ khác. Lúc này Tào Nhược, đường muội của Tào Dĩnh cũng mở miệng nói:
- Quy củ là một mặt, nhưng ta cho rằng thống trị nội cung quan trọng nhất vẫn là trị người. Xem trọng cả ân lẫn uy mới là vương đạo của trị người!
Tăng Trường ở phía sau nghe lời nói của Tào Nhược không khỏi bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm rằng kỳ thật tiểu cô nương này trả lời không khác gì so với thiếu nữ họ Cao kia. Như vậy sợ cũng không có cơ hội, ngoài ra gã còn phát hiện, khi nghe thấy câu trả lời của Tào Nhược, trên mặt Cao Hoàng hậu ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, xem ra bà ta cũng có ý tưởng giống như vậy.
Quả nhiên, sau khi Triệu Húc nghe Tào Nhược trả lời thì lại hơi chau mày, sau đó nhìn về phía ba thiếu nữ còn lại. Nhưng khiến y thất vọng chính là câu trả lời của hai thiếu nữ kế tiếp cũng giống với thiếu nữ Cao gia, chỉ có cách biểu đạt là khác mà thôi.
Trong năm thiếu nữ có bốn thiếu nữ trả lời khiến Triệu Húc không hài lòng, điều này làm cho y không kìm nổi có chút thất vọng, sau đó đặt ánh mắt vào thiếu nữ cuối cùng mặc cung trang màu vàng. Thiếu nữ này có dáng người nhỏ xinh, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa so sánh với những thiếu nữ khác thì trên người thiếu nữ này lộ ra một cỗ phong độ của người trí thức, thoạt nhìn hết sức nho nhã.
Thiếu nữ nho nhã nhìn thấy Triệu Húc nhìn về phía mình thì lập tức thi lễ một cái nói: - Khởi bẩm Thái Tử, tiểu nữ tử cho rằng hoàng cung tuy khác với gia đình người bình thường, nhưng tóm lại thì cũng chỉ là nơi của người trong hoàng gia sinh sống. Cũng có thể xem là một gia đình, mà đối với một gia đình mà nói tự nhiên là dĩ hòa vi quý. Vì thế nếu tiểu nữ tử quản lý nội cung, đối đãi người khác sẽ lấy hòa thuận làm đầu, chỉ có gia đình hòa thuận thì thái tử điện hạ mới không phân tâm, do đó có thể chuyên tâm xử lý việc nước!
Nghe trả lời như vậy của thiếu nữ nho nhã, chẳng những ánh mắt của Triệu Húc sáng lên mà Triệu Thự và đám người Triệu Nhan ở phía sau cũng đều kinh ngạc đánh giá đối phương, bởi vì câu trả lời của nàng vừa vặn phù hợp với ý tưởng hiện tại của Triệu Húc, tuy rằng ý nghĩ sống hòa thuận với người ở trong cung có chút khờ dại nhưng điều này cũng cho thấy tính cách của thiếu nữ này ôn hòa, sẽ không dễ dàng xảy ra xung đột với người khác.
Lúc này Triệu Húc không nhíu mày, mà đánh giá đối phương từ trên xuống dưới vài lần, nhưng vẫn như cũ không nói gì thêm, mà xoay người mở miệng nói với Triệu Thự và Cao Hoàng hậu: - Khởi bẩm phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đã hỏi xong, có thể cho các nàng lui xuống!
Triệu Thự và Cao Hoàng hậu đã mơ hồ đoán được lựa chọn của Triệu Húc, lập tức đều bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Bọn họ vốn hy vọng Triệu Húc có thể lựa chọn nữ tử của Cao gia hoặc Tào gia làm phi, nhưng lúc trước bọn họ đã đáp ứng với Triệu Húc, chuyện tuyển phi để y tự quyết định. Hiện tại cũng không thể đổi ý, vì thế cuối cùng Triệu Thự ra hiệu với Cao Hoàng hậu, tính toán để bà ta dẫn năm thiếu nữ rời khỏi.
Cao Hoàng hậu tự nhiên hiểu được ý của Triệu Thự, lập tức đứng lên muốn rời khỏi. Nhưng ngay lúc đi đến bên người Triệu Húc thì thân mình Cao Hoàng hậu đột nhiên dừng lại, sau đó mở miệng nói với Triệu Húc:
- Húc nhi, Thái tử phi là quốc mẫu sau này của Đại Tống ta, quan hệ đến ổn định của giang sơn Đại Tống ta. Con nhất định phải thận trọng suy xét đấy!
- Đa tạ mẫu hậu nhắc nhở, nhi thần hiểu được! Triệu Húc vô cùng cung kính hồi đáp, chỉ có điều y cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của y, tự nhiên cũng không đoán được ý nghĩ trong lòng y.
Nhìn thấy bộ dáng của Triệu Húc, trong lòng Cao Hoàng hậu thở dài một tiếng, làm một mẫu thân, tự nhiên là rất hiểu rõ con trai của mình. Hiện tại tuy rằng Triệu Húc không hề nói gì cả, nhưng bà cảm giác được quyết tâm của Triệu Húc, lời mình nói căn bản không thể thay đổi ý nghĩ của y. Lại nói tiếp Triệu Húc cái gì cũng tốt, những chuyện khác đều bằng lòng nghe theo lời khuyên của người khác, nhưng chỉ có chuyện hôn sự là cố chấp muốn chết, cũng không biết y học từ ai?
Đợi cho Cao Hoàng hậu mang theo năm thiếu nữ rời khỏi, Triệu Húc ra lệnh thái giám và cung nữ trong đại điện lui xuống, cuối cùng trong đại điện cũng chỉ còn lại có ba cha con bọn họ. Lúc này Triệu Nhan cũng nhịn không được nữa, lập tức hỏi Triệu Húc: - Đại ca, huynh thật sự muốn lựa chọn thiếu nữ cuối cùng kia làm Thái tử phi sao?
- Đúng vậy, nàng chính là Thái tử phi trong suy nghĩ của ta! Triệu Húc không do dự gật đầu nói, trong lòng của y chỉ có Hoa Chỉ, đương nhiên không muốn cưới một nữ tử quá mức mạnh mẽ, cứng rắn làm Thái tử phi.
- Húc nhi, con cũng quá qua loa rồi, ngoài ra hôm nay con cũng chỉ mới nghe được vài câu, nếu chẳng may những cô gái vừa rồi có người nói dối thì làm sao? Lúc này Triệu Thự bỗng nhiên mở miệng nói.
- Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần vẫn quan sát đến vẻ mặt và động tác lúc nói chuyện của những cô gái kia, có nói dối hay không thì nhi thần có thể nhìn ra! Lúc này Triệu Húc cố chấp nói, y tin vào hai mắt của mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm người.
Triệu Thự vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thấy Triệu Húc cố chấp như thế, trong lúc nhất thời há miệng vài lần cũng không thể nói ra khỏi miệng. Cuối cùng thần sắc trên mặt biến hóa không ngừng, rốt cục thở dài, nhắm mắt lại ngồi tại chỗ không lên tiếng nữa, xem ra đã chấp nhận lựa chọn của Triệu Húc.
Triệu Húc ở bên cạnh nhìn đến đây, cũng biết Triệu Húc đã quyết định, cơ bản không thể thay đổi ý nghĩ của y nữa rồi. Nhưng so sánh với Triệu Thự, hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì chỉ cần đã chọn Thái tử phi, như vậy chuyện này xem như hạ màn, hắn cũng không cần phiền lòng vì chuyện này nữa rồi.
- Phụ hoàng, năm nữ tử kia đều là do ngài và mẫu hậu tỉ mỉ lựa chọn, đại ca chọn ai cũng là trong dự liệu của ngài, hơn nữa ta thấy nữ tử kia có khí chất nho nhã, tính cách khiêm tốn, sau này nếu nàng quản lý nội cung thì cũng có thể khiến đại ca đỡ phải nhọc lòng. Lúc này Triệu Nhan vô cùng thoải mái mà khuyên nhủ Triệu Thự.
Nghe được lời khuyên của Triệu Nhan, Triệu Thự rốt cục mở mắt nhìn hắn một cái, lập tức lại thở dài nói:
- Nhan nhi nói cũng đúng, nếu Húc nhi đã quyết định thì vi phụ cũng không nói thêm gì nữa. Chẳng qua là ta muốn nói với con một câu, bất kể con sủng ái một phi tử nào đó trong hậu cung, nhưng nhất định phải có chừng có mực, nếu không thì chỉ đưa đến tai nạn cho nàng ta mà thôi!
Câu nói cuối cùng của Triệu Thự có thể nói là lời vàng ngọc, làm Hoàng đế khó tránh khỏi sẽ sủng ái một phi tử nào đó. Nhưng loại sủng ái này nhất định phải có mức độ, nếu không sẽ đưa đến tai nạn cho phi tử này. Ví dụ như Thích phu nhân ở triều Hán, Dương Ngọc Hoàn ở triều Đường gần như đều không có kết cục tốt. Triệu Thự đây cũng là cho một lời khuyên với con trai mình trong chuyện hôn nhân.
- Đa tạ phụ hoàng, nhi thần hiểu được! Triệu Húc nghe đến đó cũng hết sức trịnh trọng thi lễ với Triệu Thự, y cũng cảm nhận được loại tình cảm trân trọng từ trong lời nói của phụ thân, trong lòng cũng hết sức cảm động.
Nhìn thấy cảnh tượng có chút nặng nề, Triệu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức cười nói với Triệu Thự: - Phụ hoàng, nữ tử mà đại ca chọn có xuất thân ra sao? Lại nói tiếp sau này nàng chính là chị dâu của nhi thần rồi, sau này phải để vương phi của nhi thần tiếp xúc nhiều hơn một chút với nàng.