- Cửu đệ, đệ không thể ở lại thêm vài ngày nữa sao? Trên đường cái phủ thành Hưng Khánh, một thanh niên hơn hai mươi tuổi mở miệng nói với một thanh niên trẻ tuổi hơn ở bên cạnh, trên mặt tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ.
- Ngũ Ca, nếu trong nhà đã phái huynh tới đây thì ta ở chỗ này cũng không có việc gì nữa rồi. Về chuyện ngân hàng ta cũng đã sắp xếp xong xuôi, sau khi trở về kinh thành sẽ thành lập ngân hàng. Vì chuyện này mà tam ca đã thúc giục ta nhiều lần, vì thế ta cũng không thể kéo dài thời gian nữa. Nam tử trẻ tuổi mở miệng nói, y chính là Tào Tung vẫn ở lại Tây Hạ, mà nam tử nói chuyện với y là ngũ đường huynh của y, tên là Tào Khảm, lần này tới Tây Hạ vì chuyện xây dựng xưởng đóng hộp.
Nghe được lời nói của Tào Tung, Tào Khảm cười khổ một tiếng nói: - Cửu đệ, ngân hàng của đệ cũng đã sắp xếp xong xuôi, dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng vi huynh vừa mới đến Tây Hạ, gần như là không biết gì về tình hình ở đây. Ta vốn còn muốn đệ hỗ trợ giới thiệu một chút, thuận tiện dẫn ta đi gặp vài quan viên và tướng lĩnh ở địa phương, nhưng hiện tại đệ đi rồi, ta đi đâu tìm người hỗ trợ đây?
- Bản lĩnh của ngũ ca ta còn không biết sao, ở đâu huynh cũng có thể phát huy được, ngoài ra còn có danh tiếng của Tào gia chúng ta. Mặt khác lần này các huynh lại hợp tác cùng tam ca nhi xây dựng xưởng đóng hộp, ta nói cho huynh biết, trong quân có không ít quan quân tốt nghiệp từ trường quân đội. Bọn họ cho dù không nể mặt Tào gia chúng ta thì cũng phải nể mặt tam ca nhi. Vì thế ngũ ca huynh không cần phải lo lắng, gặp chuyện gì thì cứ trực tiếp đến quân doanh tìm người là được! Tào Tung nghe thế cười to nói, y ở Tây Hạ lâu như vậy, tuy rằng nơi này rất loạn, nhưng y vẫn là như cá gặp nước, ngoại trừ nhờ vào năng lực của y thì chủ yếu là nhờ quan hệ trong nhà với Triệu Nhan.
Nghe được Tào Tung nói như vậy, Tào Khảm cũng không nói gì nữa. Dù sao gã biết Tào Tung nói đúng sự thật, hơn nữa gã cũng vô cùng tự tin với năng lực của mình, lại thêm vào gia cảnh cứng rắn. Nếu không thể mở được xưởng đóng hộp thì cũng quá thất bại rồi. Nhưng cuối cùng Tào Khảm vẫn có chút không bỏ được mà nói: - Nhưng đệ đi lần này, ta ngay cả người nói chuyện cũng không có.
- Ha ha, ngũ ca quên rồi sao. Nhiều huynh đệ trong nhà đều đi vào trường quân đội, ví dụ như lục ca, hiện tại đang làm việc ở Tây quân, hơn nữa đóng ở thành Tĩnh Châu cách phủ Hưng Khánh không xa lắm. Nếu ngũ ca muốn tìm người hỗ trợ thì trực tiếp đi tìm lục ca là được! Tào Tung lại cười mở miệng nói, lúc trước Tào gia bọn họ đưa đến chỗ Triệu Nhan không ít người trẻ tuổi cần giảm béo, bây giờ đều đã thành tướng lĩnh trong quân rồi. Hiện tại Tào Tung nhớ lại bộ dáng mập mạp của các đường huynh đệ lúc trước, lại nghĩ đến dáng vẻ uy vũ toàn thân mặc áo giáp, trên người đầy những vết sẹo vẫn như cũ có loại cảm giác không thể tin được.
Nghe được lời nói của Tào Tung, Tào Khảm thở dài, sau đó hơi ngượng ngùng mà nói: - Cửu đệ, lại nói tiếp lúc trước Lục đệ béo ụt ịt, ta cũng bởi vì chuyện này mà không ít lần cười nhạo y, lại không nghĩ tới trong mấy năm ngắn ngủi, y đã nhờ vào lập công mà thăng lên thành Đô Đầu, thủ hạ dưới trướng đều là hơn trăm dũng sĩ. Điều này làm ta rất ngượng ngùng khi gặp y.
Nghe được Tào Khảm nói như thế, lúc này Tào Tung mới nhớ lại, vị ngũ ca trước mắt tuy rằng có tài năng, nhưng làm người có chút kiêu ngạo, trước kia cũng không ít lần cười nhạo các huynh đệ vô dụng trong tộc, đặc biệt là người mập mạp giống lục ca đã không ít lần bị gã chế nhạo, khó trách hiện tại gã không dám đi gặp lục ca.
- Ngũ Ca, chuyện quá khứ đều trôi qua rồi, hơn nữa huynh đệ cùng một nhà sao lại không có cãi nhau được. Lục ca chắc chắn sẽ không để ở trong lòng, hơn nữa lần này huynh làm việc vì gia tộc. Lục ca chắc chắn sẽ dùng hết toàn lực, nếu không thúc bá trong nhà sẽ đánh chết bọn họ! Lúc này Tào Tung mở miệng lần nữa cười nói, trước kia y cũng bị Tào Khảm cười nhạo, nhưng bây giờ có thể gặp được một người thân ở Tây Hạ đã khiến y hết sức cao hứng, về phần khúc mắc trước kia đã sớm bị y ném lên chín tầng mây rồi.
- Chuyện này... Tào Khảm nghe được lời nói của Tào Tung đầu tiên là trầm tư một lát, sau đó thoải mái cười nói: - Vẫn là cửu đệ nhìn nhận thấu đáo. Vi huynh đúng là nhất thời hồ đồ rồi, hơn nữa lúc trước cũng là ta làm không đúng, cùng lắm thì ta xin lỗi lục đệ là được. Dù sao thì ta cũng là ngũ ca của bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn dám ăn ta hay sao?
Nhìn thấy Tào Khảm cởi bỏ khúc mắc, Tào Tung cũng hết sức cao hứng, hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc này vừa lúc đi đến gần hoàng cung cũ trong phủ Hưng Khánh. Hiện tại hoàng cung đã trở thành hành cung của Hoàng đế Đại Tống, nếu có một ngày Triệu Thự đi tuần đến nơi đây thì sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này. Chẳng qua là nhìn hệ thống chính trị của Đại Tống, hoàng đế ngay cả ra khỏi hoàng cung cũng là chuyện vô cùng khó khăn, thậm chí cả đời đều khó có thể ra khỏi kinh thành, chớ nói chi là chạy đến Tây Hạ. Vì thế hành cung này cũng chỉ là hữu danh vô thực, ít nhất là riêng Triệu Thự chỉ sợ rất khó dùng tới.
Tuy rằng hành cung hữu danh vô thực, nhưng cũng là cấm địa của hoàng gia, trước hành cung là một quảng trường rộng lớn. Dựa theo luật pháp Hán Đường trước đây thì xung quanh hoàng cung không được mở cửa hàng, nhưng triều Tống coi trọng buôn bán, thậm chí còn làm rối loạn kết cấu truyền thống của phường để khiến cho buôn bán có cơ hội phát triển hơn, không trói buộc quá lớn đối với cửa hàng buôn bán. Ví dụ như xung quanh quảng trường phía trước hành cung, ngoại trừ vài nha môn thì tất cả đều là quán rượu, cửa hàng. Người đi đường như dệt cửi, có không ít thương nhân từ Đại Tống chạy đến đây, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.
Mà ở đông nam quảng trường có một tòa nhà kiến trúc quy mô lớn đứng sừng sững. Nơi này vốn là quan nha của Hộ bộ Tây Hạ, chẳng qua sau khi Tây Hạ diệt vong thì phủ Hưng Khánh tự nhiên mất đi thân phận của một quốc gia. Rất nhiều quan phủ nha môn đều bị thủ tiêu, nha môn hộ bộ liền là một trong số đó. Tào Tung vừa vặn muốn xây dựng một tổng bộ ngân hàng thuộc địa khu Tây Bắc ở phủ Hưng Khánh, hơn nữa Hộ bộ nha môn lại là chỗ quản lý tài chính trong thiên hạ, có liên quan rất lớn đến ngân hàng. Vì thế y thông qua quan hệ mà mua nơi này, cải tạo thành một ngân hàng quy mô lớn.
Tào Khảm ngẩng đầu đánh giá ngân hàng hoành tráng này, chỉ thấy trên cửa chính viết bốn chữ to rồng bay phượng múa "Ngân hàng Đại Tống", nhìn đến đây, Tào Khảm có chút hâm mộ nhìn thoáng qua Tào Tung nói: - Cửu ca nhi, ngân hàng của các đệ thật đúng là rất có khí thế, hơn nữa còn đều là tiền do người khác chủ động đem đến cho các đệ. Loại hình kinh doanh này thật đúng là chỉ kiếm tiền mà không bị lỗ đấy!
Nghe Tào Khảm trêu đùa, Tào Tung không khỏi cười ha hả, qua sự nỗ lực không ngừng trong khoảng thời gian này, ngân hàng đã hoàn toàn mở ra cục diện mới ở Tây Hạ. Đặc biệt là với các tướng sĩ trong quân đội Đại Tống, trước kia chỉ gửi chiến lợi phẩm vào ngân hàng, nhưng bây giờ đã bằng lòng gửi bổng lộc của mình đến ngân hàng. Bởi vì bọn họ gửi vào ngân hàng thì qua một thời gian ngắn người trong nhà có thể lãnh tiền được, có thể nói là hết sức thuận tiện.
Có các tướng sĩ Đại Tống làm tấm gương, dần dần một ít cư dân địa phương, thậm chí một số thương nhân đến từ Đại Tống bắt đầu tin tưởng ngân hàng. Đặc biệt là những thương nhân kia, bọn họ thường xuyên mang theo số lượng tiền vàng lớn, trước kia luôn cẩn thận đề phòng khi để ở bên người, thậm chí còn tìm một số bảo tiêu đi theo. Nhưng hiện tại chỉ cần gửi tiền vào ngân hàng là được rồi, chẳng qua là chỉ cần giao một ít phí bảo quản không nhiều lắm, tính toán thì vẫn là rất có lời.
Tào Tung lập tức dẫn Tào Khảm đi vào trong ngân hàng Đại Tống, quản sự ở bên trong nhìn thấy y vào thì lập tức chạy ra đón chào, nhưng lần này Tào Tung chỉ thuận đường mà đến, chủ yếu là Tào Khảm đến ngân hàng có việc. Bởi vậy y phân phó quản sự dẫn bọn họ đi vào một phòng nhỏ trong nội bộ ngân hàng, rất nhanh lại có một quản sự chuyên môn đến xử lý chuyện của Tào Khảm.
Lần này Tào Khảm đại diện Tào gia đến Tây Hạ, chủ yếu là để xây dựng xưởng đóng hộp, kỳ thật không chỉ có gã, các tướng lĩnh gia tộc khác cũng phái người đến. Bọn họ đã đạt thành hiệp nghị với Triệu Nhan, hợp tác xây dựng xưởng đóng hộp. Triệu Nhan nắm giữ ba phần cổ phần trong đó, tuy rằng nhìn như không nhiều lắm nhưng hắn chỉ cần đưa ra kĩ thuật, nhân lực vật lực thì do các gia tộc đưa đến.
Tây Hạ cách thành Đông Kinh vô cùng xa xôi, hơn nữa đường xá cũng không yên ổn, Tào Khảm muốn xây dựng xưởng thì đương nhiên cần một số lượng tiền tài lớn. Nhưng nếu mang từ kinh thành tới đây thì một là không an toàn, hai là vận chuyển một số lượng tiền lớn như vậy cũng là một vấn đề. Vì để sớm đến được Tây Hạ, tranh được địa bàn tốt, vì thế lần này Tào Khảm lên đường rất nhẹ nhàng, trừ một số nhân sự đắc lực thì gã gần như không mang theo gì cả. Về phần tiền tài thì rất đơn giản, có đường đệ Tào Tung mở ngân hàng ở đây, gã làm sao có thể thiếu tiền đây?
Tào Khảm lập tức vay một khoản tiền không nhỏ với ngân hàng, khoản tiền này cũng đủ để gã giành lại địa bàn mà gã nhìn trúng, lũng đoạn nguồn cung cấp ở nơi đó. Đến lúc đó mặc dù người của các gia tộc khác đến thì cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Mặc dù gã và Tào Tung là đường huynh đệ, nhưng vay ngân hàng là việc công, dù sao ngân hàng cũng không phải là của riêng Tào gia bọn họ, người chiếm cổ phần lớn trong đó chính là hai huynh đệ Triệu Nhan và Triệu Húc, gã vay ở ngân hàng cũng chỉ thu được một ít ích lợi mà thôi.
Tào Khảm rất nhanh lấy được khoản vay, lúc này Tào Tung rốt cục hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng ở Tây Hạ. Ngày mai y sẽ rời khỏi nơi này, bởi vậy vào buổi tối, Tào Khảm thuê một phòng ở trong quán rượu lớn tiễn đưa y. Mượn cơ hội này, Tào Tung mời thêm vài người quen của mình ở trong quân, một mặt là tụ tập lần cuối, mặt khác cũng là giới thiệu đường huynh Tào Khảm cho những người này. Dù sao đa số những người này đều là quan viên và tướng lĩnh của Đại Tống ở nơi này. Tào Khảm có thể quen biết những người này thì sau này thành lập xưởng đóng hộp sẽ mất ít sức hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tào Tung liền cáo từ Tào Khảm, sau đó mang theo các nhân sự đắc lực áp tải tài vật và sổ sách mà ngân hàng muốn đưa về Đại Tống. Ngoài ra còn có một đội quân hơn ngàn người đi cùng với bọn họ, quân đội ở Tây Hạ qua một thời gian ngắn sẽ thay phiên nhau trở về Đại Tống, những người này chính là như thế, Tào Tung thông qua quan hệ quân đội cùng với đội quân này trở về Đại Tống, tự nhiên cũng không cần lo lắng về vân đê an toan trên đường rồi. Dù sao hiện tại Tây Hạ đã dần dần yên ổn, trộm cướp có hung hãn thế nào thì cũng không dám ra tay với quân đội Đại Tống.