riệu Nhan hé cửa sổ xe ngựa ra, gọi một nhóc bán báo trên đường, lấy ra năm văn tiền mua một tờ báo hôm nay, sau đó lại sai người mua sủi cảo, ngồi trong xe ngựa vừa ăn vừa đọc báo, sáng nay hắn còn chưa ngủ dậy, đã bị sứ giả mà Triệu Thự phái đến đánh thức, triệu hắn lập tức vào cung, khiến Triệu Nhan đến cơm sáng cũng chưa kịp ăn, chỉ có thể ăn tạm bợ một chút.
- Vương Lâm Xuyên hôm nay yết kiến triều đình, liệu có thể nhắc lại chuyện cải cách năm đó hay không? Triệu Nhan vừa giở tờ báo, lập tức nhìn thấy hàng chữ lớn tô đen ngay trên đầu, khiến hắn khá kinh ngạc, liền xem nội dung bên dưới, kết quả phát hiện trong đó nhắc đến chuyện trước kia Vương An Thạch đề xuất cải cách với Nhân Tông hoàng đế mà không được chấp thuận, vì thế suy đoán lần này Vương An Thạch vào cung, liệu sẽ nhắc lại cải cách, hơn nữa còn làm một bài phân tích về thái độ dự kiến của Triệu Thự đối với cải cách.
Khi nhìn thấy phần cuối của bài viết trên báo, Triệu Nhan lại không khỏi chau mày nhăn mặt, vì tác giả bài viết này đến cuối cùng bày tỏ một số ý kiến của mình về cải cách, trong ngôn từ tràn đầy sự tán thành và kì vọng đối với cải cách, đây cũng đại diện cho thái độ của phần đa tri thức Đại Tống với cải cách, nên Triệu Nhan mới có chút lo lắng.
Trong lịch sử ở hậu thế, cải cách của Vương An Thạch dường như đụng phải sự ngăn cản cực lớn, đặc biệt là đám người Tư Mã Quang đều được miêu tả là phái bảo thủ ngoan cố, vô cùng phản đối cải cách, nhưng lại rất ít người biết, thuở đầu của cải cách, người đọc sách của Đại Tống thực ra sớm đã hình thành nhận thức chung với cải cách, cho rằng Đại Tống đã đến lúc không thể không thay đổi, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Vương An Thạch chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã hội tụ được danh vọng lớn như vậy, vì họ đều nghĩ rằng chỉ có cải cách mà Vương An Thạch chủ trì mới có thể loại bỏ tệ nạn trong nước, trong đó Tư Mã Quang còn là bạn tốt của Vương An Thạch, nhiều lần công khai tuyên truyền ý tưởng cải cách giúp ông, có thể nói danh tiếng của Vương An Thạch có một phần không nhỏ là nhờ Tư Mã Quang truyền ra ngoài.
Tuy nhiên cải cách chưa bao lâu, những người vốn dĩ ủng hộ cải cách như Tư Mã Quang bọn họ đột nhiên đều chuyển hướng, kiên quyết phản đối cải cách, thậm chí sau cùng đến các quan lại như Hàn Kỳ và Tăng Công Lượng cũng không ngồi yên nữa, lần lượt dâng sớ lên Triệu Húc, yêu cầu dừng cải cách, đây là vì họ cũng nhìn ra những nguy hiểm tồn tại trong cải cách, thêm nữa Vương An Thạch có hơi nôn nóng và dùng người sai, dẫn đến khả năng cuộc cải cách thành công cực nhỏ, nên thái độ của họ đối với cải cách mới thay đổi, đáng tiếc lúc đó Vương An Thạch đạt được sự tín nhiệm hoàn toàn của Triệu Húc, thêm nữa Vương An Thạch lấy bệnh tật làm cớ ép buộc Triệu Húc, cuối cùng khiến đám Hàn Kỳ và Tư Mã Quang lần lượt bị giáng chức ra khỏi kinh thành, trong triều cũng hoàn toàn biến thành chế độ độc tài của Vương An Thạch, giúp cải cách cuối cùng có thể thuận lợi triển khai.
Nghĩ đến những điều trên, Triệu Nhan cũng không khỏi thở dài. Nguyên nhân thật sự khiến cải cách của Vương An Thạch thất bại thực chất không phải vì sự phản đối của phái bảo thủ, cùng với đám người Hàn Kỳ và Tư Mã Quang bị đuổi khỏi kinh, cả triều đình đã không còn ai có thể phản đối Vương An Thạch nữa, chỉ đáng tiếc cải cách không đạt được hiệu quả như mong đợi, ngược lại vì quá hấp tấp và dùng người sai, khiến người người oán thán, cuối cùng đến Triệu Húc cũng nảy sinh bất mãn với Vương An Thạch, sau cùng mới dẫn đến cải cách thất bại, còn những chèn ép mà phái bảo thủ đối với phái cải cách của Vương An Thạch sau đó, đều là dưới hoàn cảnh cải cách đã thất bại, là sự thanh toán của phái bảo thủ đối với phái cải cách mà thôi.
- Vương An Thạch hôm nay sẽ đi gặp phụ hoàng, trùng hợp phụ hoàng lại truyền ta vào cung lúc này, sẽ không phải muốn để ta cũng ở bên cạnh xem đấy chứ? Triệu Nhan lúc này chợt độc thoại, điều này cũng là hắn bỗng nhiên nghĩ đến, kể ra người biết chuyện hắn và Vương An Thạch từng tiếp xúc tuy không nhiều, nhưng chắc chắn không giấu nổi Triệu Thự, với sự coi trọng của Triệu Thự đối với hắn, để hắn vào cung giúp tham khảo ý kiến chút cũng rất thường tình.
Vừa nghĩ đến những điều này, Triệu Nhan cũng không khỏi lại đau đầu, đối với chuyện của Vương An Thạch lần này, hắn thực ra cũng không muốn tham dự, vì bất luận làm thế nào cũng bất lợi, ví dụ nếu hắn dứt khoát phản đối cải cách, thì nhất định sẽ đắc tội với người đọc sách trong thiên hạ, dù sao những người hay chữ ấy đều coi Vương An Thạch là chúa cứu thế của Đại Tống. Tuy nhiên nếu Triệu Nhan ủng hộ cải cách, nhưng lại biết Vương An Thạch căn bản không thể thông qua cải cách mà tiêu trừ tệ nạn của Đại Tống, ngược lại còn gieo hạt giống diệt vong cho Đại Tống, vì thế đối với hắn mà nói tuyệt đối là tiến thoái lưỡng nan.
Lúc đó Triệu Nhan vào đến trong cung, khi bước vào điện Thùy Củng, nhìn thấy ngay Triệu Thự ngồi trên ngai vàng, Triệu Húc đứng bên cạnh, ngoài ra còn có mấy vị tướng công như Hàn Kỳ và Âu Dương Tu, Tăng Công Lượng, khiến lòng Triệu Nhan trầm xuống, vì hắn cảm thấy suy đoán của mình trước đó chắc chắn không sai, có thể khiến Triệu Thự bày thế trận lớn như vậy, chắc chắn có liên quan đến việc Vương An Thạch vào cung.
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng! Triệu Nhan sau khi đi vào bước nhanh mấy bước, sau đó hành lễ với Triệu Thự.
- Miễn lễ, Nhan nhi con đứng bên cạnh Húc nhi đi! Triệu Thự mỉm cười lên tiếng, nhưng ông vừa thốt lên, đám người Hàn Kỳ và Âu Dương Tu lại nhìn Triệu Nhan bằng ánh mắt đầy thâm ý, vì lời nói của Triệu Thự tuy chả có ý gì, nhưng lại chứng minh vị trí của Triệu Nhan trong lòng ông chỉ đứng sau Triệu Húc, nói câu khó nghe, nếu thái tử Triệu Húc xảy ra biến cố gì, thì Triệu Nhan rất có khả năng sẽ đảm nhiệm ngôi vị thái tử.
Triệu Nhan không nghĩ nhiều như vậy, liền đứng thẳng người đến bên cạnh Triệu Húc, nhưng lúc này hắn vô tình liếc nhìn long án trước mặt Triệu Thự, kết quả lại bất ngờ phát hiện, trước mặt Triệu Thự không ngờ cũng đặt một tờ báo, chính là nhật báo Đại Tống hôm nay, nhìn thấy đến Triệu Thự cũng đọc báo, khiến Triệu Nhan mừng thầm trong lòng.
- Truyền Vương An Thạch yết kiến! Lúc này Triệu Thự lại mở miệng, xem ra ông chỉ đợi Triệu Nhan thôi.
Theo tiếng truyền đạt của thái giám, Vương An Thạch chầu chực bên ngoài nhanh chóng vào trong đại điện, sau đó hành lễ với Triệu Thự nói: - Thần Vương An Thạch bái kiến Hoàng thượng vạn tuế!
- Bình thân! Triệu Thự vẻ mặt uy nghiêm nói.
- Bệ hạ, thần có một bản tấu lên! Vương An Thạch không nghe lời đứng thẳng lên, mà rút từ trong tay áo ra một bản tấu chương cao giọng nói.
Nhìn thấy Vương An Thạch vừa lên triều đã có một bản tấu chương, đám người Hàn Kỳ đều sửng sốt, thái giám bên cạnh lập tức tiến lên nhận tấu chương, sau đó đưa đến trước mặt Triệu Thự, Triệu Nhan đứng bên cạnh ngai vàng liếc nhìn tấu chương một cái, kết quả phát hiện trên sớ viết "Bản triều bách niên vô sự trát tử", khiến Triệu Nhan không khỏi thở dài trong lòng, quả nhiên đây chính là bản tấu chương vô cùng nổi tiếng trong lịch sử, Triệu Húc trong lịch sử cũng chính vì nhìn thấy bản tấu chương này, cuối cùng hạ quyết tâm cải cách, có thể nói bản tấu chương nhỏ nhắn này thực ra đánh dấu sự bắt đầu của cải cách Hi Ninh, chỉ có điều bây giờ người mở bản tấu chương này ra lại là Triệu Thự.
Chỉ thấy Triệu Thự mở tấu chương chăm chú đọc, mới đầu còn không có gì, thậm chí vẫn vô cùng tán thưởng mỉm cười gật gù, vì đoạn mở đầu bản tấu chương vẫn rất bình thường, thậm chí còn tán dương các đời hoàng đế trong lịch sử Đại Tống, chỉ có điều đến đoạn thứ tư, giọng điệu thay đổi, bắt đầu chỉ ra đủ loại khiếm khuyết trong nước Đại Tống, đến đoạn thứ năm, cũng chính là đoạn cuối cùng của bản tấu chương này, lại thẳng tay vạch ra Đại Tống đã đến bước đường không thể không thay đổi, nếu nghe theo kiến nghị cải cách của ông, thì là phúc của trăm họ, từ ngữ hết sức sắc bén, Triệu Thự khi đọc đến đây, sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
Đợi sau khi Triệu Thự đọc xong bản tấu chương rất nổi tiếng này, thì ánh mắt thâm trầm nhìn Vương An Thạch đứng đằng trước, ông không phải Triệu Húc, không ngưỡng mộ gì Vương An Thạch, chỉ nhận định ông ta là một quân thần tài năng, nhưng bây giờ tấu chương mà thần tử này dâng lên phần trước cũng rất được, nhìn rất chuẩn xác các tệ nạn trên mọi mặt của Đại Tống, chỉ là phần sau lại khiến ông muôn phần bất mãn đối với từ ngữ của cải cách, vì ông luôn cảm thấy trong lời của Vương An Thạch có thái độ hung hăng bức người, dường như nếu Đại Tống không áp theo lời của ông ta đi cải cách, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ diệt vong, khiến cho Triệu Thự vô cùng không vui.
Tuy Triệu Thự có hơi tức giận, nhưng không thể hiện quá nhiều ra ngoài, mà vẫn từ tốn nói với Vương An Thạch: - Vương ái khanh, phần trước bản tấu chương của khanh phân tích các mặt tệ nạn của Đại Tống, trẫm cũng vô cùng tán đồng với điểm này, nhưng khanh ở phần sau nói Đại Tống đã đến lúc không thể không cải cách, khiến trẫm lại hơi hoài nghi, lẽ nào Đại Tống ta đã đi đến cảnh ngộ tồi tệ thế sao?
Nghe thấy lời của Triệu Thự, đám người Hàn Kỳ cũng đại khái hiểu ra nội dung trong tấu chương của Vương An Thạch, lúc đó ai nấy đều chấn động, sau đó ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Vương An Thạch, có kính nể, có phẫn nộ và còn nhiều nữa.
Đối với phản ứng của người xung quanh, vẻ mặt Vương An Thạch không hề có chút chuyển biến nào, chỉ thấy ông lại gập người trước Triệu Thự nói: - Khởi bẩm bệ hạ, Đại Tống ta lập nước đã hơn trăm năm, các tệ nạn trong nước cũng đã tích tụ đến bước đường vô cùng nguy hiểm, nếu để mặc tình hình này tiếp diễn như vậy, vận mệnh của Đại Tống ta có thể xấu!
Vương An Thạch cuối cùng lại không nói ra lời nào quá khó nghe, chỉ dùng một câu "quốc mệnh có thể xấu" để tổng kết, nhưng quần thần ở đó đều biết, ý của câu quốc mệnh có thể xấu thực chất chính là nói, nếu không nghe theo ý kiến cải cách của ông, Đại Tống rất có thể suy vong vì thế, thậm chí diệt vong, đương nhiên những lời này không thể nói trước mặt Triệu Thự, nhưng ý tứ ai cũng hiểu.
Triệu Thự đương nhiên cũng hiểu rõ ý trong lời nói của Vương An Thạch, nhưng ông lại căm tức trong lòng, vốn dĩ lần này có thể một trận tiêu diệt được Tây Hạ, đang là giây phút Triệu Thự vô cùng đắc ý, thậm chí tâm thế hừng hực muốn mở mang bờ cõi, vượt qua thành tựu của Thái Tổ và Thái Tông, nhưng lúc này Vương An Thạch lại tạt một gáo nước lạnh vào ông, tuy ông cũng biết trong nước tồn tại không ít tệ nạn, nhưng theo ông thấy, những tệ nạn này không hề nghiêm trọng, chỉ cần mình còn tại vị, sẽ có cách có thể giải quyết triệt để, có điều bây giờ Vương An Thạch lại phóng đại vấn đề nghiêm trọng như vậy, hơn nữa còn nói không cải cách không được, khiến Triệu Thự tất nhiên hết sức không vui.
- Phụ hoàng, nhi thần cũng cho rằng lời của Lâm Xuyên tiên sinh rất có lí, các tệ nạn trong nước đã ngày càng bộc lộ, nếu tiếp tục không cải cách, e rằng thật sự sẽ nguy đến giang sơn xã tắc! Đúng lúc bầu không khí của đại điện trở nên nặng nề, Triệu Húc bất chợt đứng ra trịnh trọng lên tiếng.