Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 563 - Chương 566: Bách Tuế Yến.

Chưa xác định
Chương 566: Bách tuế yến.

Ngay lúc Đại Tống và Tử Hạ đang đánh nhau quyết liệt, trong Quảng Dương quận vương phủ thành Đông Kinh cũng là một mảng vui sướng. Tào Dĩnh mang thai mười tháng cuối cùng cũng sinh, hơn nữa điều khiến cho Triệu Nhan hết sức kinh ngạc chính là đứa bé này thật sự như suy nghĩ của Tào Dĩnh, là một bé trai. Điều này cũng có nghĩa là Quảng Dương quận vương phủ của Triệu Nhan cuối cùng cũng có thế tử rồi.

Tuy rằng Triệu Nhan thích con gái, nhưng lực lượng một mình hắn trước mặt thế tục là vô cùng nhỏ bé, đặc biệt là trong chuyện sinh nam sinh nữ càng không cách nào thay đổi quan niệm cố hữu của người Đại Tống. Cho nên khi Tào Dĩnh sinh đứa con trai này, nhất thời khiến cho toàn bộ kinh thành đều thảo luận. Đặc biệt là sau khi Triệu Thự ban tên cho đứa bé này là Triệu Giai, càng làm cho tiểu tử này nhất thời trở thành tiêu điểm của thành Đông Kinh.

Nói đến cái tên Triệu Giai này, vừa mới nghe Triệu Nhan cảm giác như tên một cô gái, nhưng Triệu Thự lại nói cho hắn biết, ông ta đã để người của Khâm Thiên Giám suy tính cho đứa nhỏ này, kết quả phát hiện đứa bé này ngũ hành thiếu đất, cho nên trong tên tốt nhất mang một chữ Thổ (), cuối cùng Triệu Thự lại thêm hai chữ Thổ, vì thế mới có cái tên Triệu Giai này (Chữ Giai: ). Tuy rằng Triệu Nhan không tin, nhưng thấy Triệu Thự cũng hao phí không ít tâm tư, cho nên cũng không nói gì nữa. Dù sao tên cũng chỉ là một danh hiệu, hơn nữa lấy thân phận của con mình, về sau chỉ sợ cũng không có người dám gọi thẳng tên họ của nó.

Đối với việc đứa bé này sinh ra, chẳng những trong phủ Triệu Nhan vui vẻ, Tào gia cũng hết sức coi trọng như thế. Trong đó cha mẹ của Tào Dĩnh thì không cần phải nói, thậm chí ngay từ trước khi sinh cũng đã tới quý phủ. Mặt khác còn có Tào Dật, trong lúc sinh lại tự mình canh giữ ngoài phòng sinh, sợ trong quá trình sinh xảy ra việc gì bất ngờ. May mắn là trước đó Tào Dĩnh mỗi ngày đều theo Tiết Ninh Nhi các nàng rèn luyện, thân thể vô cùng khỏe mạnh, tuy trong lúc sinh gặp một ít khúc mắc nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi sinh con.

So với người khác, vui vẻ nhất đương nhiên là Tào Dĩnh. Thậm chí lúc nàng mới sinh hạ, toàn thân đã không còn một tia khí lực, nhưng vẫn cố hỏi bà mụ là nam hay nữ. Khi được biết là một nam hài, lập tức cười lớn thành tiếng, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy thiếu chút nữa Triệu Nhan bên ngoài đã bị hù chết, may là chỉ chốc lát Tào Dĩnh đã tỉnh lại, sau đó liền ôm đứa nhỏ không đưa cho ai, bà vú muốn cho bú sữa cũng không được. Cuối cùng vẫn là Triệu Nhan dỗ dành nửa ngày mới ôm được con từ trong tay nàng ra.

Sau khi sinh đứa nhỏ, có vài ngày cần tổ chức chúc mừng, ví dụ như chín ngày, mười tám ngày, đầy tháng, mà đối với nam hài, quan trọng nhất chính là trăm ngày, trong thành Đông Kinh gọi là bách tuế. Nghe nói sau khi sinh đứa bé được trăm ngày, tổ chức chúc mừng có thể cho đứa nhỏ sống đến trăm tuổi. Hôm nay chính là ngày bách tuế, quý phủ của Triệu Nhan lại mở yến tiệc lớn, chiêu đãi khách mời.

Đầu tiên Triệu Nhan lên đại điện tiếp một ít khách, nhưng đám người này đã sớm đợi Triệu Nhan đi ra rót rượu, bởi vậy chỉ trong chốc lát Triệu Nhan đã không chống đỡ được, vội vàng giả say chạy thoát. Ngoài ra nội điện còn có một tiệc rượu khác, Triệu Thự, Triệu Húc cũng đến mặc dù rất bận, còn có Cao hoàng hậu, Bảo An công chúa, Thọ Khang công chúa. Có thể nói cả nhà Triệu Nhan đều ở nơi này.

Khó có được cơ hội tụ tập một chỗ, Triệu Thự rất hào hứng, một bên nói chuyện với Triệu Nhan và Triệu Húc, một bên liên tục nâng chén. Tuy rằng Cao hoàng hậu vẫn khuyên ông uống ít rượu một chút, nhưng Triệu Thự lại lơ đễnh, kết quả cuối cùng là uống đến say mèm, rơi vào đường cùng Triệu Nhan và Triệu Húc đành phải tự mình dìu Triệu Thự ngồi lên long niện, sau đó để Cao hoàng hậu chiếu cố hồi cung.

Đợi sau khi Triệu Thự và Cao hoàng hậu rời đi, các nữ nhân như Bảo An công chúa, Thọ Khang công chúa cũng chạy tới chỗ Tào Dĩnh thăm hỏi Tiểu Triệu Giai, Tào Húc lại không lập tức rời khỏi, mà cùng Triệu Nhan đến bên bờ sông Biện cách đó không xa. Để tiện câu cá, Triệu Nhan đã cho người xây một đình nhỏ, bình thường rảnh rỗi Triệu Nhan cũng thích ngồi trong đó hóng gió uống trà.

- Tam đệ, cuối cùng đệ cũng có con nối dõi. Mặt khác phía Tử Hạ cũng liên tiếp chiến thắng. Điều này đối với chúng ta có thể nói là song hỷ lâm môn, khó trách phụ hoàng lại vui như vậy! Triệu Húc vừa ngồi xuống, ngay lập tức cười, mở miệng nói. Trong thời gian này, bất kể triều đình hay dân gian đều chú ý đến chiến sự Tử Hạ. Đặc biệt khi nhật báo Đại Tống mở ra chuyên mục chiến sự, mỗi ngày đều thông báo những chiến báo thu thập được.

- Ha hả, lại nói Lư Doãn đúng là có bản lĩnh, không ngờ liên tục đánh tới dưới thành Hạ Vũ Phủ. Chẳng qua tuy rằng Tử Hạ bị y đánh thảm, nhưng hàng quân Tây Hạ dưới tay y lại không tổn thất lớn. Đó cũng không phải là tin tức tốt.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười nói. Tuy rằng Lư Doãn nổi danh như Địch Thanh, nhưng ở hậu thế, thanh danh của Địch Thanh lại lớn hơn y nhiều. Thậm chí ở kiếp trước Triệu Nhan chưa từng nghe đến y. Chỉ đến cuộc chiến Tử Hạ mới khiến cho hắn phát hiện hóa ra Đại Tống còn có một vị soái tài như vậy.

- Lư Doãn thật không đơn giản. Tuy rằng triều đình trọng văn khinh võ, nhưng cũng biết trong quân đội không thiếu võ tướng tài năng, đặc biệt là bên Tây Hạ, càng cần có một viên đại tướng trấn thủ. Vốn lão tướng quân Dương Văn Quảng đã lớn tuổi, triều đình vốn định để ông ta rút lui, để Lư Doãn lên. Không ngờ Tây Hạ lại bị chúng ta tiêu diệt, viên đại tướng Lư Doãn này cho dù điều đi tây bắc chỉ sợ cũng không có đất dụng võ. Không ngờ lần này Tử Hạ xâm lấn lại để y tỏ rõ phong thái! Lúc này Triệu Húc cũng mỉm cười nói, đối với tình huống văn võ quan viên trong triều, y đều rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào.

- Thì ra là thế. Triệu Nhan nghe đến đó cũng không kìm được gật đầu. Nhưng ngay sau đó hắn lại vừa cười vừa nói: - Đại ca, nghe nói vị Lư tướng quân này vô cùng biết làm người, lần này một bên đánh giặc Tử Hạ, một bên lại tặng đồ cho triều đình?

Nghe Triệu Nhan hỏi chuyện này, Triệu Húc cũng không kìm được mở miệng nói: - Tin tức của tam đệ cũng thật linh thông. Lư Doãn này chẳng những biết đánh giặc, hơn nữa còn hết sức cẩn thận. Y cũng không phải xuất thân nhà tướng. Tuy rằng so với Địch Thanh xuất thân thảo mãng mạnh hơn một chút, nhưng cũng là không có bối cảnh gì, tất cả đều dựa vào năng lực và sự cố gắng của mình.

Khi nói tới đây, chỉ thấy Triệu Húc dừng lại một chút lại nói tiếp: - Lúc trước Địch Thanh quân công hiển hách, thậm chí dùng võ chức thăng nhiệm Khu Mật Sứ, đáng tiếc y ở trong triều không có bối cảnh, kết quả là ở đâu cũng bị người xa lánh, cuối cùng rơi vào bi kịch giáng chức xuất kinh, buồn bực sầu não mà chết. Phỏng chừng Lư Doãn cũng rút ra bài học từ Địch Thanh, cho nên xử sự hết sức cẩn thận, đồng thời cũng tận lực kết giao quyền quý trong triều. Trên chiến trường mỗi khi thu được chiến lợi phẩm, ngoại trừ phân phát cho tướng sĩ, còn dư lại đều nộp hết lên triều đình, chưa bao giờ giữ lại cho mình. Tỷ như lần này tấn công Tử Hạ, chiến lợi phẩm thu được tuy chưa được đưa đến, nhưng danh sách số lượng chiến lợi phẩm đã đưa lên triều đình, trong đó thậm chí còn có bảy trăm chiếc tượng bạt.

Khi Triệu Húc nói xong lời cuối, cũng không kìm được mỉm cười lắc đầu, dường như vì sự cẩn thận của Lư Doãn mà cảm thấy buồn cười. Nhưng Triệu Nhan nghe đến đó thì kinh ngạc nói: - Tượng bạt? Vật này từ đâu ra?

Tượng bạt kỳ thật là mũi voi, là một trong Trung Nguyên bát trân, là nguyên liệu nấu ăn vô cùng quý báu. Nhưng Triệu Nhan lại rất ngạc nhiên, Lư Doãn thu được thứ tượng bạt này từ đâu?

- Ha ha, tam đệ sao lại quên người Tử Hạ có thói quen huấn luyện voi để tác chiến, tượng binh trong tay bọn họ càng là vương bài. Đáng tiếc sau trận chiến ở biên cảnh lại bị Lư Doãn giết đại bại, mấy ngàn đầu tượng binh tử thương thảm trọng. Đám tượng bạt chính là từ voi chết trận, ngoài ra bọn họ còn bắt được gần ngàn con voi lớn, phụ hoàng đã hạ lệnh đem đám voi đó phân cho phủ châu phủ Uyển Châu, nghe nói voi ở bên đó là sức lao động vô cùng trọng yếu. Triệu Húc cười lớn giải thích nói.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng nhíu mày một chút. Hắn không ngờ Lư Doãn ngay cả voi chết trận cũng không buông tha. Nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ lại. Ban đầu trên chiến trường Tây Hạ, hắn tận mắt thấy tướng sĩ Đại Tống kéo chiến mã chết trận về ăn. Dù sao trên chiến trường có thể có thịt ăn đã là vô cùng không tệ. Phỏng chừng voi chết trận bên Tử Hạ cũng sẽ bị ăn, số tượng bạt này bất quá là cố ý để lại đưa cho triều đình mà thôi.

Triệu Húc cũng không phát hiện vẻ mặt Triệu Nhan biến hóa, ngược lại còn hưng trí bừng bừng mở miệng nói: - Tam đệ, đệ luôn luôn thích ăn ngon, số trân phẩm khó có được như tượng bạt này đợi Lư Doãn đưa về có muốn ta cho đệ một ít không?

- Ách, không cần, ta không thích ăn tượng bạt! Triệu Nhan nghe đến đó vội từ chối. Hắn cũng không phải nói láo, mà là thật sự có chút bài xích, phỏng chừng là bị kiếp trước ảnh hưởng, mặt khác hắn cũng không thấy mũi voi có gì ngon.

Triệu Nhan nói xong lời này, dường như lo lắng Triệu Húc kiên trì đưa mũi voi cho mình, lập tức nói lảng sang chuyện khác: - Đại ca, hiện tại tình huống bên Lư Doãn như thế nào? Mấy ngày nay ta bận rộn chuẩn bị chuyện bách tuế yến, không chú ý chiến cuộc Tử Hạ.

Nghe Triệu Nhan hỏi đến chiến cuộc Tử Hạ, quả nhiên Triệu Húc không nói đến chuyện mũi voi nữa mà là cười đáp: - Vài ngày trước Lư Doãn lại đánh bại đại quân Tử Hạ của Lưu Trọng Cát ở sông Thái Ân, rửa sạch nhục bị đánh lén lần trước. Chuyện này đệ cũng đã biết, hiện tại y đã dẫn theo đại quân đuổi tới dưới Hạ Vũ Thành và vây khốn. Lại nói chuyện này cũng rất thú vị, trước đó người Tử Hạ vây khốn thành Uyển Châu của chúng ta, hiện tại đại quân của chúng ta lại vây khốn đối phương ở nước họ, đó cũng là nhân quả báo ứng đi!

- Hả? Chỉ là vây khốn thôi sao? Chẳng lẽ Lư Doãn không bắt đầu tấn công Hạ Vũ Phủ? Lúc này Triệu Nhan lại hỏi tiếp.

- Làm sao có thể không có tấn công? Triệu Húc nghe đến đó lại cười nói: - Trong lòng Lư Doãn vẫn nhớ kỹ chuyện tiêu hao hàng quân Tây Hạ cho nên sau khi thu thập quân lương, ngay lập tức bắt đầu tấn công Hạ Vũ Phủ, hơn nữa còn lựa chọn cường công. Chỉ ngắn ngủi vài ngày đã có thương vong không nhỏ, bất quá y lại lo lắng thương vong sẽ khiến trong quân bất mãn cho nên hiện tại đã tạm dừng tấn công. Người Tử Hạ thừa dịp này liều mạng cầu hòa với chúng ta. Chẳng qua chiến tranh là bọn họ khơi mào, đánh không lại muốn cầu hòa, trong thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như thế?

Bình Luận (0)
Comment