Rốt cuộc là cuộc tấn công lần này của quân Tống không ngoài dự kiến đã bị quân Tử Hạ đánh trả một cách dữ dội. Quân Tống chưa kịp mang thang tới tường thành đã bị quân Tử Hạ từ trên cao bắn tên xuống tới tấp khiến cho quân Tống phải vội vã tháo thui, để lại trên mặt đất là những xác chết và binh lính bị thương.
Lư Doãn chưa bao giờ nghĩ tới việc lần này sẽ thất bại. Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, quân Tống bắt đầu chính thức công thành. Binh lính quân Tống đang đẩy những cỗ xe công thành cao vút, chầm chậm tiến tới, ở phía trên lại được phủ một lớp da trâu dày, vì thế những làn tên của quân Tử Hạ bắn tới, về cơ bản không thể xuyên thủng được, do đó quân Tống đã dễ dàng hạ được bức tường thành, về phần bức tường thành nằm phía bên ngoài của con hào, mấy ngày trước đã sớm bị quân Tống dùng cát lấp đi rồi, giờ đây nó biến thành một con đường giúp cho quân Tống có thể dễ dàng vượt qua.
Đợi cho sau khi xe công thành tiến sát đến tường thành của quân địch, quân Tống lúc này mới lập tức theo các đường cầu thang phía trong xe, leo lên phía trên rồi sau đó nhảy vào phía bên trong tường thành của quân địch và giao chiến. Hầu hết quân lính của Đại Tống lần này đi công phủ Hạ Vũ đều là những binh lính trước đây của Tây Hạ. Mặc dù những kẻ này đánh không lại quân Tống nhưng cũng phải nói rằng quân Tống thắng được là nhờ có hỏa khí chứ trên thực tế sức chiến đấu của quân Tây Hạ là vô cùng dũng mãnh, đặc biệt là khi tác chiến theo từng nhóm nhỏ họ phối hợp rất ăn ý với nhau do vậy một khi đã để cho bọn họ lên đến được tường thành thì người bên Tử Hạ rất khó có thể hạ được bọn họ.
Đối diện với sức công phá mạnh mẽ của quân Tống, Lưu Trọng Cát không thể nghĩ ra được chiến thuật nào để có thể đẩy lùi được sức mạnh của quân địch, cuối cùng chỉ có thể cắn răng mà hạ lệnh cho quân lính của mình tiến lên phía trước. Có lẽ một binh lính của Đại Tống có thể địch lại được 3 người bên Tử Hạ, nhưng nếu là 3 người không đủ thì có thể phái 5 người, 5 người vẫn chưa đủ thì phái 10 người, dù sao thì binh lực trong thành cũng chiếm lợi thế hơn rồi lại cộng thêm yếu tố địa lợi nữa thế nên Lưu Trọng Cát tin rằng quân Tống sẽ không thể địch lại nổi quân Tử Hạ, chỉ cần mức độ thương vong đạt đến một mức độ nhất định, quân Tống nhất định sẽ phải rút lui.
Thật đáng tiếc là Lưu Trọng Cát bất luận như thế nào đi nữa cũng không thể ngờ được rằng cách nghĩ của lão lại đúng như những gì Lư Doãn đã dự liệu trước. Cái mà Lư Doãn muốn là quân Tử Hạ sẽ dùng chiêu lấy mạng đổi mạng để giao chiến, dù sao thì quân mà ông dùng để công thành đều là những người Tây Hạ, bọn này chết đi một đứa thì coi như Đại Tống cũng bớt bị phiền hà thêm một phần, tốt nhất là để cho bọn Tây Hạ này cùng với người Tử Hạ giao chiến kịch liệt với nhau đi rồi cuối cùng chỉ còn lại có quân Tống mà thôi, đến lúc đó thế giới này quả là thanh tịnh hơn rất nhiều rồi.
Tất nhiên Lư Doãn biết rằng những điều trên chỉ là sự vọng tưởng của bản thân. Hiện tại trong đám quân Tây Hạ kia đã xuất hiện những lời đồn đại rằng lần này quân Tống đưa bọn chúng tới đây giao chiến là chỉ muốn lợi dụng mạng sống của bọn chúng mà thôi, và như thế bọn chúng chẳng khác gì là đang đi vào chỗ chết vậy. Mặc dù Lư Doãn đã lệnh cấm tất cả quân lính không được truyền bá những tư tưởng như vậy thế nhưng điều này cũng đã phần nào chứng tỏ được rằng quân Tây Hạ không phải là những kẻ ngốc, chúng cũng đều là nhưng kẻ tinh ranh và đương nhiên là dễ dàng nhìn ra được mọi việc, điều này cũng làm cho Lư Doãn có phần tỉnh ngộ, vì thế khi ông đưa những chiến binh Tây Hạ tới chỗ phải nạp mạng này, ông lại càng phải bí mật và khéo léo để không làm lộ ý đồ của bản thân.
Cuộc tấn công ngày đầu tiên mặc dù vô cùng kịch liệt nhưng cả quá trình lại vô cùng đơn điệu, mặc dù là quân Tống liều mạng xông lên nhưng cũng vấp phải sự chống trả quyết liệt đến từ phía quân Tử Hạ, và vài lần quân Tống đã bị quân Tử Hạ đẩy lùi, có thể nói đây là cuộc chiến giằng co giữa hai bên, chỉ qua một ngày thôi mà trên chiến trường đã la liệt xác chết, mặt tường thành nhuộm đỏ màu máu tươi, thậm chí cả con hào phòng thủ trước cổng thành cũng vậy, giờ là một màu đỏ tươi của máu chiến trường. Trên mặt hào là những xác chết trôi nổi, trong đó gồm cả xác chết của binh sĩ Đại Tống và Tử Hạ.
Rạng sáng ngày thứ hai, Lư Doãn lại lệnh cho đại quân công thành. Ngày hôm nay cũng không khác tình hình ngày hôm qua là mấy, chỉ có điều chiến sự ngày hôm nay khốc liệt hơn hôm qua rất nhiều. Lư Doãn giờ đây dường như bất kể là phải tổn thất bao nhiêu đi nữa cũng xua quân tiến lên phía trước và điều này cũng khiến cho hệ thống phòng ngự của quân Tử Hạ đã hổng một khoảng lớn, thậm chí đã có lần quân Đại Tống chiếm được một khoảng thành tầm hơn một trăm mét, cuối cùng Lưu Trọng Cát đích thân dẫn theo đám thị vệ thân cận của mình lên nghênh chiến mới có thể đẩy lùi được quân Đại Tống xuống phía dưới.
Đến hoàng hôn, quân Đại Tống nổi kèn thu binh, điều này giúp cho quân Tử Hạ đang phòng thủ phía bên trên tường thành kia có cảm giác như được giải thoát vậy, không ít kẻ vì quá mệt mỏi mà nằm vật xuống đất, bất chấp bên cạnh mình là xác chết và máu chiến trường, thậm chí cả Lưu Trọng Cát cũng ngồi bệt xuống tường thành rồi nhìn sang phía doanh trại của quân Tống ở phía trước mặt, trong lòng đang phán đoán xem quân Đại Tống giờ đang muốn giở trò gì nữa đây. Rốt cuộc căn cứ vào cách đánh của Lư Doãn, e là không cần tới mấy ngày nữa, quân Tống tổn thất khá nặng nề, lúc đó không cần nói tới việc công thành mà e là lúc đó quân Tống tự sụp đổ mà thôi.
Trên thực tế, Lư Doãn cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng ngày hôm nay sau khi cuộc chiến kết thúc cũng đã có binh lính trước đây thuộc Tây Hạ tìm đến ông rồi khéo léo trình bày việc quân Tây Hạ đã phải chịu sự tổn thất nặng nề, không còn cách nào để họ có thể sẵn sàng tham gia công thành nữa. Kì thực đây là một đòn làm tăng áp lực lên Lư Doãn, rốt cuộc bọn người Tây Hạ đâu phải là những kẻ ngốc, nếu như tiếp tục tấn công như thế này, bọn chúng sớm muộn cũng bỏ mạng dưới chân phủ Hạ Vũ mà thôi, do đó những người này đã nghi ngờ rằng liệu có phải triều đình Đại Tống muốn bọn họ phải bỏ mạng tại đây, nếu đúng triều đình Đại Tống dự định là như vậy thì bọn họ nhất định phải làm loạn, thậm chí là còn tính đến khả năng tạo phản.
Lư Doãn cũng đã sớm tính đến tình hình này, song ông lại làm ra vẻ như mình rất phẫn nộ. Trước là giáo huấn cho bọn người Tây Hạ này một trận, sau mới bảo với bọn chúng rằng, bản thân ông đã cho tập hợp một lực lượng lớn thuốc súng từ hậu phương, muộn nhất là sáng ngày mai sẽ có mặt tại đây, đến lúc đó có thể dùng thuốc súng để công thành rồi, cũng chính những lời nói này của Lư Doãn mới làm cho những thuộc hạ người Tây Hạ kia tạm thời yên tâm lại trở lại.