Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 568 - Chương 570.1: Hạ Vũ Thành Thất Thủ.

Chưa xác định
Chương 570.1: Hạ Vũ thành thất thủ.

Người Tử Hạ liên tiếp phải hứng chịu những đợt nã pháo từ những cỗ nỏ pháo của quân Đại Tống, giờ đây đội hình đã tan tác, đặc biệt là Lưu Trọng Cát giờ đây vô cùng kinh hãi. Trước đây khi đánh Uyển Châu, Lưu Trọng Cát đã từng được lĩnh giáo qua sự lợi hại của hỏa khí, thế nhưng hỏa khí ở Uyển Châu chỉ là những quả đạn pháo nhỏ sử dụng lực tay để ném về phía đối phương thế nên uy lực của nó có phần không được lớn cho lắm, điều này khiến cho Lưu Trọng Cát đã mắc phải một sai lầm lớn khi đánh giá không đúng về sức mạnh của những quả pháo được phóng đi từ những cỗ nỏ pháo của quân Tống, lão chỉ cho rằng hỏa lực của hỏa khí chỉ ngang ngửa với những quả đạn pháo được ném đi bằng tay kia thế nên giờ đây khi được mục sở thị mọi thứ trước mắt đã khiến cho lão nhận ra sai lầm của mình. Chẳng trách mà Đại Tống có thể ỷ vào hỏa khí mà hạ được Tây Hạ, loại hỏa khí này thực không khác gì thiên lôi, về cơ bản con người không thể chống đỡ nổi.

Đến một kẻ đứng đầu với vai trò là thống soái như Lưu Trọng Cát cũng còn phải thất kinh thì những kẻ binh sĩ bình thường của Tử Hạ lại càng không cần phải nói nữa, bọn chúng đều là những kẻ mê tín đạo phật nhưng giờ đây lại cứ ngỡ như phật tổ giáng thế và đang nổi giận mà ra tay trừng trị bọn chúng vậy. Tất cả bọn chúng ai nấy đều quỳ sụp xuống đất rồi dập đầu, đến khi một tiếng ầm vang lên, cùng với đó là cảnh cổng thành bị vỡ vụn thì những kẻ này chân tay lại càng bủn rủn, một chút phản kháng yếu ớt cũng đã không còn tồn tại trong bọn chúng nữa rồi.

- Lợi thế lớn nhất đã mất rồi, lẽ nào Tây Hạ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến như vậy đã bị tiêu diệt!

Phía trên tường thành Lưu Trọng Cát chứng kiến những gì đang diễn ra trước mắt mình thì không khỏi thở dài một tiếng. Đối diện với thứ vũ khí có uy lực khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng giờ lão không còn bất cứ một cách nào để chống đỡ cả, và quân Tống trong hoàn cảnh như thế này cũng không để cho lão có nhiều thời gian để suy nghĩ tìm ra cách ứng phó.

Tận mắt chứng kiến, ở phía dưới quân Tống đã tiến vào trong thành, đồng thời binh lính dưới quyền của mình giờ đây đã mất đi tinh thần chiến đấu và phản kháng lại đối phương, Lưu Trọng Cát biết rằng nếu như không lập tức rời đi e là lát nữa sẽ không còn cơ hội, do đó lão lập tức cùng đám thị vệ của mình vội chạy tới hoàng cung rồi sau đó mời Lưu Thiên Đạo cùng đi với lão. Lúc này Lưu Thiên Đạo cũng đã biết được lợi thế của quân mình đã mất, cũng không buồn trách tội Lưu Trọng Cát nữa mà lập tức đem theo gia quyến cùng tháo chạy khỏi thành Hạ Vũ.

Lưu Thiên Đạo cũng không thể ngờ rằng thành Hạ Vũ lại thất thủ nhanh đến vậy vì thế không hề có bất cứ một sự chuẩn bị nào, lúc tháo chạy cũng chỉ kịp mang theo gia quyến cùng một ít vật tùy thân. Nhưng dù cho là như vậy đi chăng nữa thì quân Tống cũng quyết không bỏ qua cho y mà truy đuổi đến cùng. Đến khi Lưu Thiên Đạo mở đường máu theo phía đông của thành Hạ Vũ mà thoát ra ngoài, chạy chưa được năm dặm đã gặp phải một đội phục kích của quân Tống, hơn thế nữa đám phục kích này toàn bộ đều là kị binh, điều này khiến cho Lưu Thiên Đạo khiếp sợ đến kinh hồn bạt vía, vội vàng quăng bỏ những đồ tùy thân nặng nề và gia quyến mà tháo chạy thoát thân. Đám tàn binh bại tướng của Lưu Trọng Cát cũng chẳng dám giao chiến với quân Tống mà giờ đây nhiệm vụ duy nhất của bọn chúng là bảo vệ Lưu Thiên Đạo nhằm hướng rừng sâu mà tháo chạy.

Song đám kị binh của Đại Tống kia hình như không có ý định tiêu diệt Lưu Thiên Đạo, nhìn thấy Lưu Thiên Đạo vứt lại một cỗ xe to và cồng kềnh cùng với phụ nữ và trẻ em, đám kị binh lập tức nhào tới mà tranh giành. Kì thực đây là đám quân mà Lư Doãn đã lệnh cho bọn chúng sớm mai phục ở đây với mục đích ngăn không cho Lưu Thiên Đạo khi tháo chạy có thể mang theo vàng bạc châu báu, thế nên Lưu Thiên Đạo và Lưu Trọng Cát mới có thể tạm thời bảo toàn được mạng sống, nếu như hai người này mà chết đi thì đương nhiên Tử Hạ coi như xong đời, lúc đó Đại Lý và Tinh Thành coi như là chiếm lợi thế lớn rồi.

- Ha ha ha ha, công nhận là uy lực của hỏa khí thật ghê gớm!

Lư Doãn ở phía ngoài cổng thành nhìn thấy đám quân Tử Hạ phía bên trong đã mất hết ý chí chiến đấu, điều này làm cho gã không khỏi cảm thấy đắc ý mà cười lớn, đồng thời gã cũng hiểu ra một điều rằng tại sao Tây Hạ lại dễ dàng bị tiêu diệt đến thế, chỉ tiếc là gã không thể tham gia trận chiến ở Tây Hạ, nếu không thì bản thân gã cũng đã có thể góp được công lớn rồi.

- Tổng quản, chúng ta mau tiến vào thôi, đặc biệt là hoàng cung, chúng ta phải tới đó ngay, không thể để cho người khác đến trước được!

Dương Hoài Ngọc tỏ vẻ vội vã nói. Bọn hàng quân Tây Hạ đều đã tiến vào thành Hạ Vũ, bọn chúng tất thảy đều là những cao thủ trong việc cướp bóc thế nên Dương Hoài Ngọc y mới lo rằng nếu để bọn này vào được hoàng cung nơi có nhiều của cải châu báu nhất thì không biết bọn Tây Hạ sẽ giở những trò gì ra nữa.

- Không sai, Dương tướng quân mau đem cấm quân vào trong thành trấn giữ những nơi trọng yếu nhất như hoàng cung trước, không có lệnh của bổn tướng ta đây không kẻ nào được bước chân vào những nơi đó!

Lư Doãn lập tức ra lệnh. Mục đích chủ yếu của việc tiến đánh thành Hạ Vũ chính là vì nơi đây của cải châu báu rất nhiều, bọn hàng quân Tây Hạ kia là những kẻ không đáng tin cậy, thế nên không thể để cho bọn chúng tiến vào những nơi có nhiều của cải trong thành trước được.

Dương Hoài Ngọc lập tức ra lệnh cho đại quân tiến vào trong thành. Kì thực cùng với sự tháo chạy của Lưu Thiên Đạo và Lưu Trọng Cát, cả thành Hạ Vũ giờ đây đã loạn thành một mớ hỗn độn. Đám tàn quân của Tử Hạ giờ không còn tâm trí chiến đấu nữa, thậm chí có những kẻ còn cởi bỏ binh giáp, đóng giả thành thường dân để không bị quân Tống truy sát.

Cũng chính vì lẽ đó mà khi Dương Hoài Ngọc tiến vào Hạ Vũ thành không vấp phải bất kì sự phản kháng nào, thậm chí trên đường tiến vào trong thành y còn nhìn thấy những kẻ hàng quân người Tây Hạ đang xông vào những căn nhà của nhân dân Tử Hạ và cướp bóc, những việc như thế này cũng đã được Lư Doãn ngầm bật đèn xanh rồi thế nên Dương Hoài Ngọc cũng ngước mắt làm ngơ rồi dùng tốc độ nhanh nhất có thể tiến tới phía hoàng cung. Dương Hoài Ngọc chỉ huy binh lính của mình trấn giữ ở hoàng cung cùng những nơi trọng yếu khác trong thành Hạ Vũ, cũng có một số kẻ Tây Hạ cố tình xông vào nhưng đều bị quân lính đang trấn giữ ở đây giết chết, chỉ đến khi nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy, những kẻ đang điên cuồng vì tiền bạc của cải người Tây Hạ kia mới bình tĩnh trở lại rồi đem tất cả sự giận dữ trút lên đám người Tử Hạ.

Hồ Tam sau khi tiến vào trong thành, tên cấp trên ngu ngốc của gã đang to tiếng muốn tiến vào hoàng cung để cướp tiền cướp mĩ nữ. Đối với việc này gã không hề phản đối, gã liên hệ với mấy người anh em tương đối thân tình của gã nhân cơ hội giao chiến cùng người Tử Hạ mà thoát ra khỏi hàng ngũ của đại quân, dù sao thì trong lúc chiến tranh loạn lạc này, một vài người bị thất lạc khỏi hàng ngũ cũng là điều bình thường, nếu như sau này bị phát hiện thì cũng có thể mượn cớ là bị kẻ địch tấn công, thế nên về cơ bản sẽ không bị người khác truy cứu.

Bình Luận (0)
Comment