Đám hoa cảnh này của Bảo An công chúa mặc dù không thể so sánh với hơn ngàn mẫu cây nông nghiệp nhưng diện tích của khu nhà kính lớn như vậy, hoa cảnh lại được trồng với mật độ dày đặc thế kia, như vậy một là có thể khẳng định buộc lòng phải bỏ đi một số luống, hoặc nếu không thì về cơ bản phải dành ra một khoảng đất khá lớn để tiến hành trị bệnh cho cây, chỉ có điều nhìn qua tâm tình của Bảo An công chúa cũng có thể hiểu được rằng, đám hoa cảnh kia chẳng khác gì những cục cưng của nàng, e là dù bỏ đi bất cứ luống hoa nào cũng sẽ khiến nàng trở nên vô cùng đau lòng.
Bảo An công chúa sau khi nghe Ngô Sung trình bày biện pháp trị bệnh cho hoa, trên gương mặt nàng lập tức hiện lên nét u buồn. Mỗi một khóm hoa nơi đây đều do nàng dày công vun xới, nói cách khác chúng không khác gì những đứa con của nàng vậy, nhưng hiện giờ Ngô Sung nói với nàng rằng, buộc lòng phải bỏ đi một số cây, điều này cứ như nhát dao cứa vào ruột gan của nàng vậy.
Kì thực kiểu tâm lý này của Bảo An công chúa cũng có thể dễ dàng được lý giải. Ở hậu thế, một số người không xây dựng gia đình và không muốn có con cái thì đều đem hết yêu thương của mình dành cho một số loại thú cưng do họ nuôi dưỡng vậy. Đối với bọn họ mà nói, những con thú cưng kia không khác gì con cái của họ, hiện tại tâm lý của Bảo An công chúa cũng giống như vậy, chỉ có điều là nàng trồng cây chứ không nuôi thú cưng. Song bất luận là như thế nào đi nữa, về bản chất loại tình cảm này kì thực cũng như vậy mà thôi.
- Vậy bây giờ phải làm thế nào, bây giờ xây một gian nhà kính nữa thì cũng không kịp, vậy không lẽ cứ nhất thiết phải đem một số ra ngoài để cho chúng bị chết lạnh hay sao.
Thọ Khang công chúa đau khổ nói. Hơn ai hết nàng rất hiểu tỷ tỷ mình, nàng biết Bảo An công chúa yêu hoa đến mức độ nào, và nàng cũng không muốn tỷ tỷ mình vì những chậu hoa này mà phải đau khổ.
Bỗng lúc này từ phía ngoài gian nhà kính có tiếng bước chân người đang vội chạy tới, Triệu Nhan một tay dắt tay Thù Nhi, một tay đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào đã nhìn thấy Bảo An công chúa ở đây, hắn mừng rỡ nói:
- Tỷ tỷ đã về rồi đó sao, vừa hay đệ cũng vừa mới chuẩn bị xong thuốc sâu, chúng ta cùng trị bệnh cho hoa nào!
- Trị bệnh? Tam đệ, đệ biết cách trị bệnh cho đám hoa của ta sao?
Bảo An công chúa thấy Triệu Nhan nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên mà hỏi lại. Nàng biết Triệu Nhan tuy là học rộng hiểu cao nhưng không thể nào cái gì cũng tinh thông được, đặc biệt là về lĩnh vực trồng hoa nuôi cỏ này, nàng từ trước đến nay cũng chưa bao giờ thấy Triệu Nhan có hứng thú với những việc này thế nên sau khi đám hoa cảnh kia của nàng bị bệnh, nàng tuyệt nhiên không hề nghĩ tới việc sẽ nhờ hắn tới giúp.
- Ha ha, tỷ tỷ không biết đó thôi, chủng loại thực vật tuy là nhiều nhưng kì thực trên một số phương diện đều có cùng điểm chung, ví dụ như hoa cảnh của tỷ đã mắc phải bệnh sương mốc, hoa màu trên đồng ruộng cũng mắc phải loại bệnh tương tự, vừa khéo đệ lại có chút kiến thức về việc phòng và trị bệnh cho hoa màu, và cũng thật may, bệnh sương mốc này đệ cũng biết cách chữa trị thế nên đã đi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi.
Nói dứt lời hắn đắc ý giơ chiếc thùng nhỏ làm bằng gỗ lên, để tạo ra thứ này hắn đã phải tốn không ít thời gian do đó hắn mới tới muộn như vậy.
- Quận... Quận vương, ngài thực sự là biết cách phòng và trị bệnh vàng lá này sao?
Lúc này Ngô Sung đang đứng bên cạnh nghe hắn nói như vậy thì không khỏi bị kích động mà tiến lên phía trước để hỏi. Bệnh vàng lá chỉ là cái tên mà Ngô Sung y tự đặt ra mà thôi, bởi thế Triệu Nhan mặc dù nói đây là bệnh sương mốc nhưng cũng đều là chỉ hiện tượng mà đám hoa của công chúa Bảo An đang mắc phải vậy.
- A? Vị này đây là?
Triệu Nhan bị Ngô Sung làm cho giật mình, vừa nãy hắn chỉ lo đến việc báo tin vui cho Bảo An công chúa mà không hề để ý đến việc trong khu nhà kính kia còn có thêm vài vị nam nhân nữa, và bất ngờ hơn nữa là lại có một vị có vẻ đang khá là kích động bước đến trước mặt hắn để nói chuyện nữa.
- Ha ha, vị này là Ngô phán giám của Ti nông tự, tỷ mời đến để trị bệnh cho hoa đó, nhưng cách mà bọn họ đưa ra thì chẳng ra làm sao cả, thật không ngờ tam đệ lại có cách khác nữa.
Thọ Khang công chúa lúc này bỗng mỉm cười bước tới rồi nói, đồng thời nàng cũng chẳng nể nang gì mà chỉ ra biện pháp ba người Ngô Sung đưa ra chẳng có gì hay ho.
Ngô Sung nghe những lời nói của Thọ Khang công chúa mặc dù cảm thấy có chút bối rối song lúc này y lại rất muốn biết Triệu Nhan liệu có thực sự có thể trị bệnh cho cây hay không, do vậy y lại mở miệng nói:
- Tại hạ là Ngô Sung, là giám quan có nhiệm vụ chăm sóc vườn Ngự uyển. Lần này được công chúa mời đến để xem xét tình hình bệnh tình của cây, tuy nhiên hạ quan tài hèn sức mọn, kiến thức còn hạn hẹp, đối với loại bệnh vàng lá này hay nói cách khác là bệnh sương mốc như quận vương vừa nói, tại hạ chưa thể đưa ra được liệu pháp chữa trị gì đặc sắc cho lắm, mặt khác loại bệnh này gây hại rất lớn cho cây nông nghiệp. Trận dịch bệnh vàng lá xảy ra vào hai năm trước đã làm cho hơn vạn mẫu ruộng bị thất thu, làm cho bách tánh phải đi tha phương cầu thực, nếu thực sự quận vương có cách để trị loại bệnh này thì đây quả thực là cái phúc của muôn dân.
- Hóa ra là Ngô phán giám à, nếu như ngươi có hứng với việc trị bệnh cho cây này, vậy thì hãy cùng ta bắt đầu chế nông dược đi!
Triệu Nhan chẳng hề giấu diếm gì cả, dù sao thì hắn cũng không phải là một nông phu, không cần phải dựa vào việc trồng trọt để nuôi gia đình thế nên nông dược để trị liệu cho bệnh vàng lá mà hắn cũng chẳng giấu cho riêng mình để làm gì cả, chi bằng để cho Ngô Sung, một người chuyên phụ trách và nghiên cứu về cây trồng thao tác thì sẽ tốt hơn. Nói không chừng có thể giúp cho kho lương của Đại Tống đầy lên gấp nhiều lần.
Ngô Sung và hai vị quan tượng đi cùng Y nghe Triệu Nhan nói như vậy thì mừng lắm. Bệnh vàng lá trước nay luôn là một vấn đề nan giải trong nông nghiệp. Mặc dù bọn họ biết một số cách trong phòng và trị bệnh nhưng chỉ có thể áp dụng trong một phạm vi nhỏ mà thôi, một khi dịch bệnh đã bùng phát ở một phạm vi lớn thì bọn họ cũng kể như bó tay. Song bây giờ cái thứ thuốc sâu mà vị quận vương kia nói, mặc dù bọn họ không biết là cái thứ gì nhưng đã là thuốc thì có thể được dùng để trị bệnh cho cây, và cái này chắc chắn cũng hiệu quả hơn nhiều so với mấy cái biện pháp rườm rà nhiêu khê của bọn họ.
Triệu Nhan nói xong bèn đặt chiếc xô bằng gỗ xuống đất. Lúc này Bảo An công chúa mới nhìn thấy, hóa ra trong xô đang đựng một thứ gì đó có màu xanh như ngọc bích, nhìn rất đẹp mắt. Trong đó Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa đều không biết thứ đó là thứ gì, song Ngô Sung đang đứng bên cạnh liền lập tức nhận ra đây chính là phèn chua. Chỉ là thứ này bình thường dùng để nhuộm vải, lẽ nào cái thứ này còn có công dụng khác là để chưa bệnh cho cây?
Triệu Nhan cũng không khách khí, hắn dặn dò tỉ mỉ Ngô Sung và hai vị quan tượng đi lấy nước rồi sau đó chia nước làm hai phần, trong đó một phần đem hòa với phèn chua. Khi Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa nhìn thấy thứ có màu xanh như ngọc bích bị hòa tan trong nước cả hai đều tấm tắc tỏ cảm thấy điều này như thể rất kì bí vậy.
Tiếp theo đó Triệu Nhan lại lấy bọc đồ từ tay của Thù Nhi, sau khi mở bọc đó ra là một mùi xộc thẳng vào mũi, cái này Bảo An công chúa cũng nhận ra, mấy thứ có màu trắng như những viên đá nhỏ kia có lẽ là vôi. Chỉ thấy Triệu Nhan đem mấy cục vôi đó hòa vào phần nước còn lại, cuối cùng phần nước này lại được hòa với phần nước vừa mới được trộn với phèn chua lúc ban nãy. Triệu Nhan vừa đổ hai phần nước vào nhau vừa quấy đều, cuối cùng có được một dung dịch màu xanh nhạt, nhìn rất đẹp, chỉ có điều dung dịch này có mùi khá là khó ngửi, làm cho Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa đều phải chau mày nhăn mặt lùi lại đằng sau mấy bước. Song Ngô Sung và hai vị quan tượng mặt vẫn tỉnh bơ, bởi dẫu sao bọn họ thường ngày đều phải chăm sóc cho cây cối trong trang viên, khi bón phân cho cây bọn họ còn phải tiếp xúc với những loại mùi kinh khủng hơn thế này nhiều.
Sau khi Triệu Nhan tạo ra dung dịch thuốc trừ sâu theo tỷ lệ nhất định thì Thù Nhi giống như một nghệ sĩ ảo thuật từ đằng sau cầm mấy ống phun nước được làm bằng tre đi tới. Mấy thứ này vốn đồ là chơi phun nước mà Triệu Nhan làm cho Thù Nhi và Tư Nguyệt chơi, nếu về lý mà nói thì nó không khác gì mấy cái xi lanh khổng lồ được làm bằng tre vậy, chỉ có điều lần này Triệu Nhan đã có chút thay đổi ở phần miệng ống, chỗ để nước phun ra ngoài, và sự cải tiến này của hắn giúp cho mỗi lần nước được phun ra ngoài sẽ thành dạng kiểu như phun sương, giúp cho thuốc sâu có thể được rải đều lên mặt lá của tất cả các khóm hoa tại đây.
Triệu Nhan lần lượt phát mấy cây súng phun nước này cho Ngô Sung và hai vị viên tượng, còn như Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa đều không được hắn phát cho bởi dẫu sao đã là thuốc trừ sâu thì kiểu gì cũng có độc, tốt nhất là không nên để cho phụ nữ tiếp xúc, bên cạnh đó không gian của khu nhà kính này không lớn, bốn người bọn họ thôi là đủ rồi. Thù Nhi mới đầu cũng định lấy một cây súng phun nước ra nghịch, nhưng đã sớm bị Triệu Nhan đẩy sang cho Bảo An và Thọ Khang công chúa trông coi rồi.
Triệu Nhan, Ngô Sung, và hai vị viên tượng, bốn người bọn họ cùng bắt tay vào làm việc, rất nhanh sau đó toàn bộ chỗ hoa cảnh trong khu nhà kính đã được phun qua một loạt thuốc trừ sâu, chỉ có điều lúc này không khí trong nhà kính đặc quánh một mùi khó ngửi, Triệu Nhan sợ bị trúng độc bèn cho gọi tất cả mọi người đi ra ngoài, lúc này Bảo An công chúa mới có cơ hội lên tiếng:
- Tam đệ, có phải là thứ thuốc này của đệ ngày nào cũng phải phun không, rốt cuộc là phải phun trong vòng bao lâu mới có thể trị bệnh cho hoa của ta được?
Bảo An công chúa thực là không hề có chút khái niệm gì về thuốc trừ sâu cả, thậm chí nàng còn tưởng là cây cối cũng như con người, hễ ốm là ngày nào cũng phải uống thuốc mới khỏi được, thế nên nàng mới cất lời hỏi như vậy. Triệu Nhan nghe thấy vậy thì cười lớn mà rằng:
- Tỷ tỷ không biết rồi, cây cối khác với con người, bị dịch bệnh tấn công thì chỉ cần phun một lần là được rồi, nếu như phun quá nhiều thì nói không chừng ngược lại lại làm cho cây bị chết vì trúng độc, bởi rốt cuộc loại nông dược này cũng là một loại độc dược, con người tuyệt đối không được uống, nếu nhỡ uống vào rồi thì phải uống một lượng lớn sữa bò tươi hoặc là húp trứng sống thì mới có thể giải được độc.
Triệu Nhan sau khi nói xong còn cẩn thận dặn dò mọi người về cách giải độc nếu như có lỡ uống phải dung dịch này. Dung dịch nông dược mà hắn pha chế kia kì thực chính là thuốc sát trùng mà sau này mọi người vẫn thường dùng, và cũng chính là dung dịch Bordeaux. Loại dung dịch này lần đầu tiên xuất hiện ở Bordeaux của nước Pháp, thế là cái tên dung dịch Bordeaux cũng từ đó mà ra đời, chỉ là Triệu Nhan hiện tại không muốn lấy cái tên ở hậu thế đem về áp dụng tại đây. Nhưng nhất thời cũng chưa thể nghĩ ra được cái tên nào thích hợp vào lúc này cả, thế nên hắn mới không giới thiệu về tên gọi của loại nông dược này.
- Vậy là chỉ cần phun một lần là có thể trị được bệnh cho cây trồng, điều này giúp cho tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cũng giảm được nhiều chi phí, việc làm lần này của quận vương thật đúng là thay trời hành đạo tạo phúc cho dân, về sau bách tánh của Đại Tống hễ nhắc tới quận vương nhất định cũng sẽ phải quỳ lạy khắc ghi, khắc ghi công ơn tái sinh của quận vương!
Lúc này Ngô Sung hứng khởi cất lời.
Kì thực Ngô Sung hết lời ca tụng Triệu Nhan như vậy cũng là có chút tính toán của y, đó chính là hi vọng Triệu Nhan có thể đem thứ dung dịch nông dược này giao cho y, rồi sau đó để cho y thử nghiệm qua vài lần rồi báo cáo lại với triều đình. Mặc dù người phát minh vẫn là Triệu Nhan nhưng y cũng có công tiến cử, thậm chí dựa vào những công lao này mà có thể giúp cho y xóa đi tội năm xưa, từ đó mà có thể tìm lại được tiền đồ của mình.
Triệu Nhan không phải dạng gà mờ như xưa nữa, hắn lập tức nhận ra việc Ngô Sung tán dương mình hết lời như vậy là có dụng ý riêng, song Triệu Nhan cũng chẳng để bụng chuyện này, bởi dù sao loại nông dược này bất luận là giao cho ai đi nữa thì hắn cũng vẫn là người phát minh, tuyệt đối không ai dám tranh công của hắn cả. Ngoài ra việc Ngô Sung vất vả tới đây tìm cách trị bệnh cho hoa của công chúa kể ra thì không có công cũng có sức, thế nên đem dung dịch Bordeaux này truyền lại cho y cũng coi như là thưởng cho y một phần thưởng nho nhỏ vậy.