Thành Tử Hoa nước Tử Hạ vốn là thủ đô trước đây của nước Tử Hạ, chỉ có điều sau này một vị quốc vương cho rằng nơi này quá nhỏ, bất lợi cho sự phát triển của Tử Hạ, vì thế bỏ qua nơi này, dời đến phủ Hạ Vũ bên song Thái Ân. Tuy rằng Tử Hoa bị bỏ, nhưng hoàng cung vẫn còn, chỉ có điều đã nhiều năm như vậy, hoàng cung Tử Hoa đã tồi tàn rách nát. Gần đây Lưu Thiên Đạo bại trận ở phủ Hạ Vũ, chỉ đành dẫn người chạy trốn tới Tử Hoa tạm cư, triệu tập binh lực mưu đồ phản công.
Trong vương cung cũ nát, Lưu Thiên Đạo đứng ở trên tường thành nhìn hướng tây bắc, lại không kìm nổi thở dài, nơi đó vốn là thủ đô Hạ Vũ của Lan Lăng quốc, nhưng bây giờ lại bị Đại Tống chiếm cứ, nghe nói hiện giờ quân Tống đốt giết cướp của không có điều ác nào mà không làm, chỉ sợ phủ Hạ Vũ đã biến thành một đống hoang tàn, về phần vàng bạc của cải không kịp mang đi ở trong thành chỉ sợ đều đã trở thành chiến lợi phẩm của Đại Tống rồi.
- Vương thượng, hạ thần đã gửi công văn cầu viện cho hai mươi bốn lộ châu mục trong cả nước, nhưng đến hiện tại đồng ý phái binh cũng chỉ có mười một lộ, các lộ còn lại hoặc là bị quân Tống tiêu diệt hoặc là án binh bất động có dã tâm khác. Hơn nữa cho dù mười một lộ kia phái quân đội tới cứu viện thì cộng thêm tàn quân trong tay chúng ta chỉ sợ cũng không được mười vạn. Căn bản không thể đối đầu phản công phủ Hạ Vũ!
Lúc này Lưu Trọng Cát đứng ở phía sau Lưu Thiên Đạo thấp giọng nói.
Trong mấy tháng ngắn ngủn, Lưu Trọng Cát cũng đã già đi rất nhiều, ông ta vẫn chưa tới năm mươi tuổi nhưng bây giờ tóc đã trắng xóa, trên mặt cũng đầy nếp nhăn, xem ra trong khoảng thời gian này thảm bại đả kích rất lớn với ông ta.
- Hừ, một đám tầm nhìn hạn hẹp, chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng bổn vương bị Đại Tống diệt thì bọn họ có thể nhân cơ hội tranh đoạt vương vị Lan Lăng của ta sao?
Lưu Thiên Đạo nghe được lời nói của Lưu Trọng Cát tức giận vỗ tường thành mắng.
Sau khi lập quốc Tử Hạ chia làm hai mươi lộ. Quan đứng đầu mỗi lộ được xưng là Châu Mục, nắm giữ quyền lực trong lộ. Có thể nói quyền lực của Châu Mục có thể sánh với Tiết Độ Sứ cuối thời Đường. Nhưng trong tay quốc vương Tử Hạ nắm giữ một đội quân, có thể áp chế Châu Mục của các lộ, vì thế mấy năm nay cũng không xuất hiện Châu Mục phản loạn. Chỉ có điều hiện tại đại quân trong tay Lưu Thiên Đạo bị Đại Tống đánh cho thảm bại, gần như là bị tiêu diệt hầu như không còn. Đã không còn ưu thế để áp chế châu mục các nơi, kể từ đó, trong những châu mục đó lập tức xuất hiện không ít người có tư tâm, tính đợi đến sau khi Lưu Thiên Đạo diệt vong thì thừa cơ nhảy vào. Vì thế đối với công văn cầu viện của Lưu Thiên Đạo, phần lớn bọn họ đều không hưởng ứng.
- Vương thượng bớt giận! Hiện tại Lan Lăng ta là loạn trong giặc ngoài, nhưng so sánh với hoạ ngoại xâm, hạ thần vẫn cảm thấy Đại Tống cũng không tính tiêu diệt chúng ta. Bởi vì sau khi bọn họ đánh hạ phủ Hạ Vũ thì vẫn luôn án binh bất động, cho nên bây giờ đối với Lan Lăng chúng ta mà nói, quan trọng nhất là nghị hòa với Đại Tống, sau đó giải quyết người mang ý đồ xấu trong nước. Chỉ cần căn cơ nước Lan Lăng còn thì sau này còn có cơ hội đông sơn tái khởi!
Lúc này Lưu Trọng Cát trầm giọng nói.
Lưu Thiên Đạo có thể dẫn dắt Tử Hạ mấy lần đánh bại giặc ngoại xâm, thậm chí ngay cả Tinh Thành cũng bị y cướp đoạt, tự nhiên không phải là hạng người vô năng, nghe được phân tích của Lưu Trọng Cát cũng tán đồng gật đầu. Lại nói tiếp tuy rằng Lưu Trọng Cát bại trận nhưng đó cũng không phải do Lưu Trọng Cát bất lực mà do quân đội của Đại Tống thật sự quá lợi hại, đặc biệt là hỏa khí sử dụng khi phá thành, quả thực không phải sức người có thể đỡ được. Vì thế Lưu Thiên Đạo vẫn hết sức coi trọng Lưu Trọng Cát.
- Thái Bảo, ngươi nói Đại Tống sẽ đồng ý nghị hòa với chúng ta sao?
Lúc này Lưu Thiên Đạo bỗng nhiên mở miệng hỏi. Kỳ thật từ khi quân Tống bao vây phủ Hạ Vũ y cũng đã muốn nghị hòa với Đại Tống. Đáng tiếc Đại Tống bất ngờ tấn công phủ Hạ Vũ khiến y cho thất bại mà chạy trốn. Đặc phái viên lúc trước Đại Tống phái đến cũng không có bất kỳ tin tức nào. Vì thế điều này cũng làm cho y không hiểu được suy nghĩ của triều đình Đại Tống.
- Nhất định sẽ đồng ý!
Vẻ mặt Lưu Trọng Cát tự tin trả lời:
- Đại Tống vừa mới tiêu diệt Tây Hạ, quốc lực còn chưa khôi phục. Lần này lại tốn công viễn chinh Lan Lăng ta, trong nước chắc chắn cũng cố hết sức. Mặt khác Đại Tống tiêu diệt chúng ta cũng không có lợi ích gì cả, chỉ lợi cho các nước Đại Lý và Tinh Thành ở lân cận. Hiện tại bọn họ chiếm cứ thủ đô chúng ta, đơn giản là muốn mượn chuyện này để áp chế chúng ta, tranh thủ một ít điều kiện cho nghị hòa sau này mà thôi!
Nhưng ngay khi Lưu Trọng Cát vừa dứt lời, đã thấy Lưu Thiên Đạo nhíu mày nói:
- Thái Bảo, ta nhớ lúc trước khi phủ Hạ Vũ chưa bị đánh hạ thì ngươi cũng nói như thế đấy. Nhưng sau này quân Tống bất ngờ tấn công chúng ta, kết quả làm cho phủ Hạ Vũ bị chiếm, hiện tại ngươi còn nói như vậy, thật sự khó có thể khiến cho bổn vương tin tưởng!
- Vương thượng, đối với chuyện quân Tống đột nhiên tấn công phủ Hạ Vũ, hạ thần mới bắt đầu cũng hết sức hoang mang khó hiểu, nhưng sau một số mật thám ẩn thân trong phủ Hạ Vũ đã báo lại, sau khi quân Tống chiếm lĩnh phủ Hạ Vũ thì lập tức phong tỏa ngân khố và nội khố trong hoàng cung. Sau đó nhanh chóng vận chuyển tài vật về Đại Tống, cho nên hạ thần đoán rằng quân Tống đột nhiên tấn công phủ Hạ Vũ chỉ sợ là biết trong thành chúng ta dự trữ một số lượng lớn tài vật. Mà hiện tại vừa lúc ngân khố quốc gia của Đại Tống trống không, đang là lúc rất cần tiền, mà vừa vặn Đại Tống cũng không biết từ nơi nào mà biết được tin tức phủ Hạ Vũ dự trữ số lượng lớn tài vật. Kết quả đã dẫn đến bị phá thành như bây giờ.
Lưu Trọng Cát lập tức mở miệng nói, ông ta vắt óc suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được như vậy.
Sau khi Lưu Thiên Đạo nghe lời giải thích như vậy thì lộ ra vẻ mặt trầm tư, cuối cùng thở dài một tiếng nói:
- Giải thích này cũng là hợp tình hợp lý, chỉ có điều Đại Tống luôn rêu rao nhân nghĩa đạo đức, lại không ngờ tới cũng nổi máu tham lam, thật sự khiến người ta khinh thường.
Nghe được lời nói oán giận của Lưu Thiên Đạo, Lưu Trọng Cát ở phía sau cười khổ một tiếng, Đại Tống đích thật là rêu rao nhân nghĩa đạo đức, nhưng người ta lại không phải là kẻ ngốc. Lan Lăng bọn họ hết lần này đến lần khác khiêu khích Đại Tống, sớm đã chọc giận Đại Tống, vừa vặn trong nước bọn họ lại cất giấu một số lượng tiền tài lớn. Nếu Đại Tống không lấy thì mới là đồ ngốc đó.
Vài ngày sau, đặc phái viên rốt cục đã tới thành Tử Hoa, sau đó nói ra điều kiện cắt đất đền tiền của Đại Tống. Kết quả điều này làm cho Lưu Thiên Đạo giận dữ, tuy rằng lúc trước y đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Đại Tống đâm một nhát, nhưng lại không nghĩ tới nhát đao này quá độc ác. Đền tiền cũng thôi đi, nhưng điều kiện cắt đất khiến y thật sự khó có thể đồng ý, dù sao đất đai của Lan Lăng đều do tổ tiên Lưu gia bọn họ dùng đao thương lấy được, sao có thể dễ dàng như vậy mà nhường cho người ngoài được?
- Vương thượng bớt giận, Đại Tống đề xuất điều kiện tuy rằng quá đáng, nhưng tình thế hiện tại không do chúng ta quyết định, Đại Tống rõ ràng muốn mượn lần này kiếm một số tiền lớn từ chúng ta. Chúng ta cũng không có cò kè mặc cả, vì thế kính xin vương thượng suy nghĩ kỹ!
Đối mặt với cơn giận của Lưu Thiên Đạo, các đại thần khác cũng không dám đứng ra lên tiếng, cuối cùng chỉ có thể do Lưu Trọng Cát kiên trì khuyên nhủ.
- Bớt giận? Ngươi bảo bổn vương bớt giận như thế nào? Đường đường Đại Tống không ngờ lại mơ ước lãnh thổ Lan Lăng của ta, chẳng lẽ không sợ truyền đi khiến người trong thiên hạ nhạo báng sao?
Lưu Thiên Đạo lúc này đang nổi nóng, căn bản không nghe vào lời nói của Lưu Trọng Cát.
Nhìn đến đây, Lưu Trọng Cát cũng chỉ thấp đầu lui ra, về phần những người khác tự nhiên càng không dám lên tiếng, toàn bộ đại điện chỉ còn lại tiếng gầm gừ phẫn nộ của Lưu Thiên Đạo. Cứ như vậy qua hơn nửa canh giờ, Lưu Thiên Đạo lúc này mới giải phóng hết cơn tức trong lồng ngực, cả người cũng rốt cục tỉnh táo lại.
- Vương thượng, hiện tại tình thế nguy cấp, Đại Tống có thể đợi nhưng chúng ta không thể chờ được, vì thế xin vương thượng sớm đưa ra quyết định!
Lúc này Lưu Trọng Cát rốt cục lại đi ra mở miệng nói, những châu mục trong nước đều đang nhìn bọn họ chằm chằm. Một khi không cẩn thận thì sẽ rước lấy kết cục diệt quốc, vì thế Lưu Trọng Cát mới lo lắng như thế mà thúc giục Lưu Thiên Đạo.
Chỉ thấy ánh mắt hung ác của Lưu Thiên Đạo quét một vòng các quần thần trong đại điện, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Nếu Đại Tống đề xuất để cho chúng ta phái đặc phái viên đến Quảng Châu đàm luận chuyện nghị hòa thì mọi người đề nghị xem nên phái ai đi nghị hòa đây?
Nghe được Lưu Thiên Đạo cuối cùng đã đồng ý chấp nhận điều kiện nghị hòa hà khắc của Đại Tống, các đại thần trong điện cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Nhưng khi nghe được Lưu Thiên Đạo hỏi người đi nghị hòa thì cả đám đều co rút thân mình về phía sau. Lần nghị hòa này rõ ràng là đi cắt đất đền tiền đấy, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì, thậm chí sau này rất có thể sẽ bị triều đình đẩy ra làm người chịu tội thay, cho nên chỉ cần người có đầu óc bình thường thì sẽ không muốn đi.
Nhìn thấy quần thần phía dưới không nói lời nào, Lưu Thiên Đạo cũng hiểu được ý nghĩ của bọn họ, lập tức không khỏi hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp chỉ định một đại thần xui xẻo đảm nhiệm đặc phái viên. Kết quả đại thần bị lựa chọn sợ đến co quắp cả người, Lưu Thiên Đạo cũng không cho đối phương cơ hội từ chối, trực tiếp tuyên bố bãi triều, ngày hôm sau sai người kèm hai bên đặc phái viên kia đi Quảng Châu.
Đức Ninh công chúa và trượng phu Vương Sư Ước cũng đã sớm nhận được bổ nhiệm của triều đình, đảm nhiệm đặc phái viên đàm phán với Tử Hạ lần này. Kỳ thật nhiệm vụ của bọn họ cũng rất đơn giản, trước khi đến thì triều đình đã quy định rồi, tuyệt đối không thể ít hơn năm mươi triệu quan. Đối với con số này, cảm giác đầu tiên của phu thê Đức Ninh công chúa chính là có phải triều đình nghèo đến điên rồi hay không. Phải biết rằng thu nhập tài chính một năm của triều đình là khoảng một trăm triệu bạc quan, lần này không ngờ lại khiến cho Tử Hạ nho nhỏ bồi thường đến thu nhập tài chính trong nửa năm của Đại Tống, con số khổng lồ như thế, dù là Tử Hạ không ăn không uống thì cũng cần ít nhất là vài chục năm mới trả hết được.
Nhưng triều đình quy định như vậy, dù sao thì thủ đô của Tử Hạ vẫn đang nằm trong tay của Đại Tống, không sợ Tử Hạ không đồng ý, hơn nữa thánh chỉ mà triều đình đưa cho Đức Ninh công chúa cũng đã nói rất rõ ràng, có thể cho Tử Hạ trả tiền luân phiên hằng năm. Nhưng số tiền trả trong năm đầu tiên tuyệt đối không thể ít hơn năm trăm ngàn quan, đây cũng không phải là một con số nhỏ, phỏng chừng Tử Hạ phải vét sạch tiền trong cả nước mới có thể trả được.
Ngoại trừ bồi thường bằng tiền thì chính là cắt đất, lần này triều đình cho phu thê Đức Ninh công chúa quyền hạn khá lớn. Bởi vì triều đình cũng không quen thuộc với lãnh thổ Tử Hạ, hơn nữa đất đai bị cắt lần này chủ yếu là để Đại Tống dùng để làm hải cảng, cho nên vị trí cắt đất liền do phu thê Đức Ninh công chúa quyết định. Nhưng nhất định phải xây dựng một hải cảng thật tốt, đương nhiên diện tích cũng không thể quá nhỏ.