Cả nhà Triệu Nhan vui vẻ rộn ràng ăn cơm tối, kể ra từ khi Tư Nguyệt bọn chúng ra đời, số lượng thành viên gia đình Triệu Nhan tăng mạnh, hoàn toàn có thể chia ra ăn, nhưng Triệu Nhan lại thích không khí cả nhà náo nhiệt, nên mấy đứa trẻ ngồi chung một chỗ, mỗi bữa ăn đều giống như đánh trận. Gia giáo của Tào Dĩnh rất nghiêm, mỗi lần ăn cơm không được để thừa, có điều đôi lúc mấy đứa nhóc thực sự không ăn hết, thì lén lút trút vào bát Triệu Nhan, Triệu Nhan thương lũ nhỏ, thế là một mình ăn hết, dẫn đến hắn cảm thấy dạo này cân nặng của mình tăng vài kí, sáng sớm đành phải tăng cường vận động, nếu không chuyên gia giảm béo như hắn lại biến thành người béo phì mới là chuyện hài.
Sau bữa cơm tối, Triệu Nhan đưa cả nhà tập trung trong phòng Tào Dĩnh, phụ nữ hàn huyên bên ngoài, Triệu Nhan thì kể chuyện cho mấy đứa trẻ hoặc chơi trò chơi với chúng, Triệu Nhan lúc này quả thực như hóa thân thành hiệu trưởng trường mầm non, bất luận là Tư Nguyệt lớn nhất hay Tư Hạ nhỏ nhất, đều có thể chơi đùa vui vẻ bên Triệu Nhan, mấy đứa trẻ có bí mật gì, cũng đều muốn tâm sự với phụ thân, khiến Tào Dĩnh bọn họ đều ghen, cảm thấy con không thân với mẫu thân như mình.
Đợi khi trời đã tối, mấy đứa bé cũng đều đã mệt, lần lượt ngủ hết, Triệu Nhan lúc này mới ra ngoài bảo Tiết Ninh Nhi bọn họ bế con đi ngủ, hôm nay đến lượt Triệu Nhan ngủ ở chỗ Tào Dĩnh, nên hắn tự mình bế Triệu Giai đến gian phòng bên cạnh, để nhũ mẫu chăm sóc nó.
Đúng lúc Triệu Nhan và Tào Dĩnh đang chuẩn bị cởi áo đi ngủ, thì không ngờ bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng gõ cửa dồn dập, đợi khi họ mở cửa phòng, thì phát hiện Mịch Tuyết thở hổn hển đứng bên ngoài nói:
- Vừa nãy Lã quản gia hấp tấp chạy vào trong nhà tìm tiểu nữ, nói là có khách quan trọng đến thăm, nhất định phải do quận vương đích thân đi nghênh đón.
Từ sau khi Tào Dĩnh gả về đây, trong quận vương phủ lập tức lập ra rất nhiều quy củ, ví dụ người làm là nam nhân không được vào nội trạch, đặc biệt là sau khi trời tối. Đến lão quản gia như lão Phúc cũng không được, Mịch Tuyết là nữ quản gia trong nhà, nên lão Phúc có chuyện gì cũng chỉ có thể tìm Mịch Tuyết thông báo.
- Khách quan trọng?
Triệu Nhan và Tào Dĩnh nghe thấy vậy cũng không khỏi nghi hoặc nhìn nhau, muộn như vậy rồi, ai còn đến thăm hỏi vào lúc này chứ, hơn nữa còn có thể khiến lão Phúc đặc biệt chạy vào trong nhà thông báo, tất nghĩ thân phận của đối phương chắc chắn không đơn giản.
- Nương tử, nàng nghỉ trước đi, ta đi xem ai đến!
Triệu Nhan liền nói với Tào Dĩnh.
- Ừm, phu quân quay về sớm nhé!
Tào Dĩnh liền nhắc nhở, đối với công việc bên ngoài của Triệu Nhan, nàng trước giờ không chủ động hỏi, trừ phi Triệu Nhan chủ động nói với nàng.
Lúc đó Triệu Nhan ra khỏi nội trạch, lập tức nhìn thấy lão Phúc đứng ngoài cửa nhà, sau đó hắn lập tức tiến lên hỏi:
- Lão Phúc, rốt cuộc là vị khách thế nào lại đến muộn như vậy, hơn nữa còn đòi ta đích thân tiếp đón?
- Điều này...
Lão Phúc nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan đầu tiên cẩn trọng nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh tuy không còn ai khác, nhưng tối om om, trời biết có người nghe lén không, thế là cuối cùng cười khổ một tiếng nói:
- Quận vương người hay là tự mình đi xem đi, lão nô không dám lắm điều.
Nhìn thấy lão Phúc lại cẩn trọng như vậy, Triệu Nhan càng tò mò, phải biết lão Phúc là quản gia trong phủ của mình, với danh tiếng của mình ở Đại Tống, lão Phúc cũng là nhân vật hiếm có trong kinh thành, người có thể khiến lão kiêng dè như vậy, e rằng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lúc đó Triệu Nhan theo lão Phúc đến tiền viện, nhưng khiến hắn bất ngờ là, lão Phúc không dẫn Triệu Nhan đến tiền sảnh, mà đưa hắn đến thư phòng ở tiền viện, tiền và hậu viện của Triệu Nhan đều có thư phòng, trong đó thư phòng ở tiền viện so sánh ra thì không quá quan trọng, nhưng đây cũng là chốn riêng tư của Triệu Nhan, trong phòng có rất nhiều cơ mật, cho nên bình thường chưa có sự cho phép của Triệu Nhan, người khác tuyệt đối không được vào.
- Lão Phúc, lão mời khách vào thư phòng sao?
Triệu Nhan lúc này nhíu mày nói, lẽ ra lão Phúc nên rõ nhất quy định trong phủ, cho dù là khách đến, cũng nên mời vào tiền sảnh, chứ không phải mời đối phương đến thư phòng chứ?
- Quận vương, vị khách này có hơi đặc biệt, hơn nữa chính vị khách đó yêu cầu đến thư phòng, lão nô không dám chống đối, nên mới để khách đợi trong thư phòng.
Lão Phúc lúc này mặt mày khó xử nói, lão hoàn toàn không ngờ người khách lại là người đó, nếu không cũng sẽ không đồng ý mời đối phương tới thư phòng.
Triệu Nhan nghe thấy vậy càng kì lạ, hơn nữa nhìn thái độ lão Phúc dường như cũng không tra ra được gì, thế là dứt khoát bước đến trước thư phòng đẩy cửa đi vào, kết quả khi nhìn thấy người bên trong, cũng kinh ngạc kêu lên:
- Phụ hoàng, người... sao người lại đến?
Triệu Nhan bất luận thế nào cũng không nghĩ tới, người khách đêm khuya đến thăm lại là Triệu Thự, hèn nào lão Phúc ban nãy đến thân phận khách cũng không dám nói, đoán là sợ người khác nghe được sẽ phiền phức, chỉ có điều Triệu Nhan khi nhìn thấy Triệu Thự càng không hiểu, vì Triệu Thự thần sắc vẫn rất ốm yếu, nằm dựa trên chiếc ghế trúc phủ một tấm chăn lông, chắc hẳn là được người khiêng đến, ngoài ra Hoàng Ngũ Đức lại đứng một bên hầu hạ, ngoài ông ra, trong thư phòng không còn ai khác.
- Ha ha, cha đêm khuya đến thăm, e là đã quấy rầy đến giấc ngủ của Nhan nhi con đúng không?
Chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch của Triệu Thự lộ ra một nụ cười nói, tuy sắc mặt vẫn kém như cũ, nhưng thoạt nhìn khỏe hơn sáng nay một chút, chí ít không còn chốc chốc lại ho dữ dội nữa.
- Phụ hoàng, người long thể bất an, là lúc cần nằm trên giường nghỉ ngơi nhất, sao muộn như vậy còn đến chỗ nhi thần?
Triệu Nhan liền đóng cửa thư phòng lại, sau đó mới biểu lộ vẻ ân cần hỏi han.
- Ha ha, cha tuy mang bệnh, nhưng vẫn chưa bệnh đến mức chỉ có thể nằm trên giường không di chuyển, vừa hay hôm nay tâm trạng tốt, thế là đến chỗ con chơi.
Triệu Thự liền cười trả lời, nhưng lời của ông căn bản không thể tin, ít nhất Triệu Nhan không tin nếu Triệu Thự không có chuyện gì, sẽ lê thân thể đau ốm nửa đêm đến chỗ mình.
Tuy nhiên Triệu Thự lại không chịu nói thẳng, Triệu Nhan cũng không truy vấn tiếp, liền ngồi xuống nói chuyện phiếm với Triệu Thự vài câu, đặc biệt là hỏi thăm bệnh tình của ông, Triệu Thự cũng cười ha ha trả lời vài câu, đến gần nửa canh giờ sau, Triệu Thự mới chuyển chủ đề nói:
- Nhan nhi, hôm nay thái độ của đại ca con con cũng thấy rồi, con cho rằng sau khi nó lên ngôi, có tiến hành cải cách không?
- Cái này...
Triệu Nhan ban nãy thực ra cũng đoán được ý đồ đến đây của Triệu Thự, đồng thời cũng cảm thấy khả năng lớn nhất là chuyện liên quan đến Triệu Húc, bây giờ xem ra quả nhiên không sai, nhưng điều này khiến hắn không biết nên trả lời thế nào.
- Phụ hoàng, đại ca hiện tại khả năng có chút hứng thú với cải cách, nhưng đó chỉ là ý nghĩ thích thú nhất thời mà thôi, đợi huynh ấy ngồi lên ngai vàng của phụ hoàng, cảm nhận được trách nhiệm trên người, có lẽ sẽ thay đổi tư tưởng.
Chỉ thấy Triệu Nhan trầm tư lúc lâu, cuối cùng lên tiếng, những thứ khác hắn không thể nói nhiều, cho nên chỉ có thể suy đoán hàm hồ chỉ ra suy nghĩ của Triệu Húc.
- Ôi, nếu thật sự giống như con nói thì tốt, quan trọng là ta lo với sự cố chấp của đại ca con, e rằng sẽ đi con đường dẫn đến hố đen, đến lúc đó thật sự sẽ phát động cải cách, sợ là muốn dừng cũng khó.
Triệu Thự lúc này lại thở vắn than dài, ông không lạc quan được như Triệu Nhan, hơn nữa với sự hiểu biết của ông về Triệu Húc, gần như có thể khẳng định Triệu Húc sẽ phát động cải cách.
Triệu Nhan kì thực cũng rất tán đồng lời của Triệu Thự, chỉ là thân phận của hắn đặc biệt, hơn nữa lại là thời điểm then chốt Triệu Thự mang trọng bệnh này, khiến hắn nhất thời không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, dứt khoát không nói nữa.
Triệu Thự nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Nhan, cũng biết trong lòng hắn đang kiêng kị điều gì, nên cũng không làm khó hắn, liền phối hợp mở miệng:
- Tính cách của đại ca con con cũng biết, ta gần như có thể chắc chắn, đợi sau khi nó đăng cơ, nhất định sẽ trọng dụng Vương An Thạch tiến hành cải cách, đến lúc đó không có người cha như ta, e rằng sẽ không còn ai có thể áp chế nó nữa, khi ấy Nhan nhi định làm thế nào?
- Phụ hoàng, người cũng biết nhi nhần trước giờ không ham hố gì về chính sự, tuy con chẳng thích thú gì với cải cách, nhưng cải cách đối với con mà nói cũng không ảnh hưởng quá lớn, cùng lắm đến lúc đó con bế quan đọc sách, đợi sóng gió cải cách qua đi lại ra ngoài.
Triệu Nhan lúc này lại cười hi hi mà chặn đầu đuôi ông nói.
- Đừng đánh trống lảng, ta hỏi con lẽ nào trơ mắt nhìn đại ca con làm loạn, thậm chí phá tan cục diện tốt đẹp hôm nay của Đại Tống sao?
Triệu Thự nghe thấy câu trả lời không đúng chủ đề của Triệu Nhan thì hừ lạnh một tiếng nói.
Triệu Nhan nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Triệu Thự, liền bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đành phải thật thà trả lời:
- Phụ hoàng, nếu đại ca một lòng cố chấp tiến hành cải cách, nhi thần cho dù muốn ngăn cũng không ngăn nổi, nên đến lúc đó chỉ có thể tận lực giúp huynh ấy đắp đậy khiếm khuyết, cố gắng phát huy mặt tích cực của cải cách, tránh để cải cách nảy sinh tác động xấu.
Nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy, Triệu Thự cũng vô cùng cảm động nhìn hắn một cái, tuy nhiên lập tức thở dài nói:
- Nhan nhi, ý tưởng của con tuy hay, nhưng với tính cách nôn nóng của đại ca con, lại thêm Vương An Thạch là một gã cứng đầu, hơn nữa học vấn của Vương An Thạch người này tuy uyên bác, nhưng lại thích chuyên quyền độc đoán, chắc chắn không dễ dãi để người khác nhúng tay vào cải cách, đến lúc đó con cho dù muốn giúp, e là cũng rất khó giúp được gì, thậm chí nói không chừng còn rước lấy phiền toái vào người.
Triệu Nhan nghe thấy phân tích của Triệu Thự cũng cực kì kính phục, đặc biệt là phân tích về Vương An Thạch, càng nói trúng phóc, Vương An Thạch không những ngoan cố, mà khi làm việc cũng không nghe ý kiến người khác, điều này cũng là nguyên nhân dẫn đến những người vốn dĩ ủng hộ cải cách đó, sau này dần dần phản đối cải cách, ngoài ra thậm chí cuối cùng đến một số người trong phái cải cách vì bất đồng quan điểm, cũng bị Vương An Thạch chèn ép, gây nên nội bộ phái cải cách mâu thuẫn khôn cùng, sau cùng đưa cải cách đến thất bại.
- Phụ hoàng, đối với chuyện này nhi thần cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi, nếu thực sự không thể làm gì, cùng lắm con đến phía nam giúp đại tỷ, còn kinh thành để lại cho người cải cách dày vò đi.
Triệu Nhan lúc này cũng hơi nản lòng thoái chí nói, hắn đã cả thẳng cả ngầm khuyên Triệu Húc rất nhiều lần, nhưng đối phương căn bản không để vào tai, đây cũng coi như là hắn đã làm tròn trách nhiệm của một người đệ đệ rồi.
Tuy nhiên Triệu Nhan vừa dứt lời, thì thấy Triệu Thự mặt mày nghiêm nghị nói:
- Nhan nhi, đối với cải cách con tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, bây giờ ta có một nhiệm vụ quan trọng giao cho con, cũng coi như chuyện cuối cùng cha muốn nhờ con trước khi chết!