Trong biệt thự của Tần gia phía tây nam Đông Kinh, Tần Phương thân là chủ gia đình mặt mày ủ rũ ngồi trong thư phòng, trong đầu đang suy nghĩ về chuyện trong nhà. Tần Phương tổng cộng có ba con gái một con trai, trong đó ba con gái đều sớm đã lấy chồng, duy chỉ còn một cậu con trai Tần Tương khiến ông vô cùng phiền não, vì Tần Tương vẫn không chịu thành hôn, bà mai giới thiệu rất nhiều con gái nhà danh giá, nhưng Tần Tương lại không ưng một ai, cuối cùng khiến người mai mối cũng tức giận, dứt khoát không bước đến cửa nhà họ nữa.
Tần Phương vì hôn sự của con trai cũng lao tâm khổ tứ, đáng tiếc Tần Tương lại không sốt ruột, kể ra Tần Tương cái gì cũng tốt, tướng mạo bình thường, nhưng hào hoa phong nhã, tính cách cũng rất ôn hòa, cũng theo ông học được bản lĩnh kinh doanh rồi, một nửa việc kinh doanh trong nhà đều do y giải quyết, nhưng chỉ duy chuyện hôn sự lại rất cố chấp, đến hơn hai mươi tuổi đầu vẫn chưa thành thân, thậm chí Tần Phương từng nghi ngờ con trai của mình liệu có phải là đoạn tụ không, nếu thật sự như vậy, thì ông đúng là khóc cũng không có nơi mà khóc, dù sao thì ông chỉ có một người con trai này.
Tuy nhiên muôn phần may mắn là, hai năm trước Tần Tương ra ngoài thu nợ, lại cứu được một thiếu nữ trên sông, lúc đó Tần Phương cũng không để tâm, chỉ là khiến ông không ngờ, Tần Tương lại bị tiếng sét ái tình với cô gái tên Ẩn Nương này, không những chăm sóc nàng từng li từng tí, mà còn khổ não để chiếm được tình cảm của đối phương, đây là lần đầu tiên Tần Phương nhìn thấy con trai nảy sinh tình cảm với phụ nữ.
Tần Phương cũng gặp Ẩn Nương vài lần, cũng cảm thấy cô nương thông minh lanh lợi này rất được, vốn dĩ cho dù Ẩn Nương xuất thân thấp một chút, Tần Phương cũng không để ý, dù sao ông đã sắp bị hôn sự của con trai làm cho phát điên rồi, nhưng Ẩn Nương lại không phải người con gái tầm thường, vì nàng không những biết chữ, mà còn thông thạo toán học, âm luật vân vân. Mặt khác đối với thân thế của nàng, Tần Phương cũng từng hỏi vài lần, nhưng Ẩn Nương lần nào cũng lảng đi, còn Tần Tương tuy cũng muốn biết thân thế của Ẩn Nương, nhưng thấy Ẩn Nương không nói, y cũng không tiện hỏi nhiều, theo lời y nói, đó là y căn bản không quan tâm xuất thân Ẩn Nương trước kia, chỉ cần nàng đồng ý ở bên cạnh mình là được.
Đối với lòng si tình của con trai, Tần Phương cũng bó tay, còn Ẩn Nương mới đầu có thể hơi đắn đo, không muốn chấp nhận Tần Tương lắm, chỉ là sau đó dần dần cảm động trước Tần Tương, kết quả năm ngoái, cuối cùng chấp thuận gả cho Tần Tương, kết quả Tần Tương quá đỗi sung sướng, lập tức muốn cưới nàng làm vợ. Tần Phương tuy còn hơi băn khoăn về thân thế của Ẩn Nương, nhưng cũng không trói buộc nổi sự kiên trì của con trai, sau cùng đành phải đồng ý, thế là mùa hè năm ngoái, tổ chức hôn lễ cho họ.
Sau khi cưới hai phu thê Tần Tương và Ẩn Nương vô cùng đằm thắm, khiến cho Tần Phương yên tâm hơn nhiều, mặt khác biểu hiện của Ẩn Nương cũng khiến ông hết sức hài lòng, không những hiếu thuận với phu thê họ, mà còn đối xử rất tốt với ba con gái đã gả đi, càng khiến ông không ngờ là, Ẩn Nương lại còn thông hiểu toán học kiểu mới mà Quảng Dương quận vương sáng tạo, lại thêm trí thông minh của nàng, đối với chuyện kinh doanh cũng học một hiểu mười, kết quả nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực cho Tần Tương. Dưới sự quản lí của phu thê chúng, việc buôn bán lương thực của Tần gia họ phát triển không ngừng, tăng thêm một bậc so với khi ông nắm quyền kinh doanh.
Càng khiến Tần Phương vừa ý là, vừa qua năm nay, Ẩn Nương đã mang thai, tuy bây giờ vẫn chưa lộ rõ, nhưng đây cũng đủ để mấy người lớn của Tần gia ăn mừng lớn. Tần Phương vì điều này còn uống một trận say mèm, thậm chí đã tưởng tượng viễn cảnh sau này vui đùa bên con cháu rồi.
Tuy nhiên cũng có thể vì dạo này Tần gia thực sự quá suôn sẻ, không ngờ xảy ra một chuyện lớn vui quá hóa buồn, đó chính là chuyện kinh doanh trong nhà họ đang nở rộ đột nhiên xuất hiện vấn đề, thực chất mà nói phải là chọc phải kẻ tiểu nhân mới đúng.
Ai cũng biết kinh doanh lương thực tuy lợi nhuận không cao, nhưng lại khá ổn định, chỉ cần không quá kém may mắn, thông thường sẽ không lỗ, cũng chính vì như vậy, nên việc kinh doanh lương thực trong kinh thành đã bão hòa, mà người làm lũng đoạn lại là hoàng tộc giống như Triệu Nhan, chẳng hạn như những thúc bá huynh đệ của hắn, rất nhiều người đều kinh doanh chính bằng mở cửa hàng lương thực, điểm này gần giống như tình huống hai nhà Tào, Cao làm lũng đoạn ngành than của kinh thành.
Công việc kinh doanh lương thực của Tần gia, nói thực ra là kinh doanh vận chuyển lương thực, chủ yếu vận chuyển các lương thực như gạo từ phương nam đến, sau đó bán cho các cửa hàng lương thực mà hoàng tộc mở, từ đó ăn giá chênh lệch. Tuy nhiên phàm là kinh doanh vận chuyển, chắc chắn đều khó khăn, dù sao chỉ riêng quá trình vận chuyển đã đầy ắp chông gai rồi, sơ sảy là có thể xảy ra vấn đề, cũng chính vì như thế, nên những hoàng tộc đó mới không thích kinh doanh vận chuyển, vì vậy những thương nhân lương thực như Tần gia mới có thể sinh tồn ở kinh thành.
Vốn dĩ Tần gia làm ăn vận chuyển lương thực không lớn, cũng chỉ cung ứng lương thực cho năm cửa hàng, nhưng sau khi Tần Tương và Ẩn Nương tiếp quản kinh doanh, lại nhận cung ứng lương thực thêm cho một nhà hàng lương thực lớn, khiến cho quy mô kinh doanh của Tần gia chốc lát đã tăng hơn ba lần, khiến trên dưới Tần gia đều vui sướng khôn tả.
Tuy nhiên lần mở rộng này của Tần gia lại mang đến một hiểm họa cho họ, chẳng hạn thương nhân cung ứng lương thực lớn nhất của kinh thành là Hồ gia ở thành nam, chiếm mất non nửa địa bàn cung ứng lương thực của cả kinh thành, trùng hợp lần này lão gia chủ của Hồ gia thoái vị nhượng chức, con trai của lão là Hồ Mạc lên thay, có câu quan mới nhậm chức đốt ba bó đuốc, bó đuốc đầu tiên khi Hồ Mạc lên nhậm chức chính là mở rộng địa bàn làm ăn của gia đình, nhưng địa bàn kinh doanh vận chuyển lương thực sớm đã bị các thương nhân lương thực lớn nhỏ phân chia rồi, nên nếu gã muốn mở rộng, thì chỉ có thể tranh giành mối làm ăn với thương nhân khác.
Nếu là trước kia, các thương nhân vừa và nhỏ như Tần gia không lọt được vào mắt xanh của Hồ Mạc, nhưng thời gian trước sự mở rộng của Tần gia lại thu hút không ít sự chú ý của người trong nghề, kết quả Hồ Mạc gần như quyết định chớp nhoáng, thu mua lại việc làm ăn của Tần gia, thứ nhất là mở rộng việc làm ăn của gia đình, thứ hai cũng là tạo tiếng vang cho bản thân, để người bên ngoài biết chủ nhà mới của Hồ gia là gã không dễ động vào.
Cha con Tần Phương vạn phần không ngờ họa từ trên trời rơi xuống, lại bị hùm lớn như Hồ gia cho vào tầm ngắm, hơn nữa hành động của Hồ gia rất nhanh, sáu cửa hàng lương thực Tần gia cung ứng chỉ trong ngắn ngủi vài ngày đã bị đối phương cướp phăng một nửa, một nửa còn lại cũng đều đang do dự, đương nhiên đây không chỉ vì nguyên nhân Hồ gia giàu có quyền thế, mặt khác Hồ gia còn có quan hệ thông gia thân thiết với hoàng tộc, nương nhờ mối quan hệ thân thích này, khiến họ rất dễ cướp đi cửa hàng lương thực của Tần gia.
Cửa hàng lương thực cung ứng mất một nửa, đã khiến Tần gia rơi vào nguy cơ, mặt khác càng thảm hơn là, Tần gia trước đó đã nhập một lô lớn lương thực tích trữ, vốn số lương thực này để phân phối cho sáu cửa hàng lương thực không quá khó, nhưng bây giờ sáu cửa hàng lương thực đã mất một nửa, hơn nữa một nửa còn lại cũng thái độ quanh co, căn bản không vội nhập hàng, khiến lô lương thực này gần như đều tồn đọng trong tay Tần gia, không thu hồi được vốn liếng.
Thương nhân vận chuyển lương thực thông thường đều mua nợ lương thực từ nơi sản xuất, sau đó chuyển hàng đến nơi bán đi, thu được tiền bán lương thực mới cầm tiền trả cho nơi sản xuất, nhưng bây giờ Tần gia không lấy được tiền, căn bản không trả được nợ, kết quả đến thương đội vận chuyển lương thực cũng bị người ta khấu trừ, nên giờ Tần gia cũng nóng lòng cần tiền mang trả nợ.
Nghĩ đến tình thế làm ăn nguy khốn, Tần Phương trong thư phòng cũng không khỏi thở dài, đối với sự chèn ép của Hồ gia, ông trước đó cũng đã cho người đến Hồ gia hòa giải, hi vọng đối phương có thể giơ cao đánh khẽ, đáng tiếc tên Hồ Mạc đó lại cứng rắn muốn lấy Tần gia để ra oai, căn bản không thèm đếm xỉa đến thái độ hòa hoãn của Tần gia, cho dù Tần gia chịu nhường một cửa hàng lương thực, chỉ giữ lại mối cung ứng hai cửa hàng cũng không được.
- Xem ra lần này thật sự tai vạ khó tránh rồi, nếu không được thì thu dọn hành lí về quê ở phía nam!
Cuối cùng Tần Phương bỗng nhiên lẩm bẩm, người kinh doanh đều giữ lại cho mình một đường lui, Tần gia cũng không ngoại lệ, ở quê nhà họ còn có hơn trăm mẫu ruộng tốt, nếu không xong thì về quê trồng trọt thuê mướn, cũng không cần lo chết đói.
Tuy nhiên Tần Phương vừa dứt lời, thì thấy Tần Tương vội vội vàng vàng lao vào thư phòng, mặt mày hớn hở hét lớn:
- Cha! Người mau ra ngoài xem, Hồ Mạc và chủ của sáu cửa hàng lương thực đều đến, nói là tặng quà xin lỗi!
- Tặng quà xin lỗi? Tai của ta không nghe nhầm chứ?
Tần Phương nghe thấy tin này cũng kinh ngạc đứng bật dậy, ông bây giờ còn đang hoài nghi mình có phải đang nằm mơ không, nếu không sao có thể xảy ra chuyện này được.
- Cha, người đi ra ngoài xem sẽ rõ, đích thực là Hồ Mạc mang quà đến, hơn nữa thái độ rất khiêm nhường, luôn miệng nói có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đây không phải xin lỗi thì là gì?
Tần Tương lúc này lại vui sướng nói, y bình thường cũng vô cùng điềm đạm, chỉ là chuyện hôm nay quá bất ngờ, nên mới hưng phấn như vậy.
Tần Phương nghe thấy con trai nói thế, không thể ở im được nữa, vội đi nhanh ra ngoài tiền sảnh, quả nhiên nhìn thấy Hồ Mạc chạc ba mươi tuổi bó tay đứng trong sảnh, ngoài ra còn có sáu người đàn ông cả già cả trẻ, chính là sáu chủ quán của cửa hàng lương thực ông cung ứng trước kia. Chỉ là những người này bây giờ cũng giống như Hồ Mạc, ai nấy đều vẻ mặt khiêm nhường đứng ở đó, không còn cái vẻ ngạo mạn và khéo đưa đẩy như trước.
Tần Phương vừa bước vào, Hồ Mạc lập tức đưa sáu người chủ quán lên trước, vừa tặng quà vừa xin lỗi, không chút để tâm đến sĩ diện của họ. Tần Phương tuy sớm có sự chuẩn bị tâm lí, nhưng vẫn không khỏi vui quá hóa sợ, bản thân cũng không biết nói gì, chỉ có thể cố khách khí vài câu, sau đó Hồ Mạc dẫn đầu tặng quà, ngoài ra để thể hiện sự áy náy của Hồ gia, ngoài trả lại ba cửa hàng lương thực cho Tần gia, còn chủ động nhường cho Tần gia mối cung ứng lương thực hai cửa hàng nữa, khiến Tần gia nhanh chóng có được tám mối cung ứng lương thực cho cửa hàng.
Đối với món quà hậu hĩnh như vậy của Hồ Mạc, Tần Phương cũng lập tức bối rối, nhưng đối phương căn bản không cho ông cơ hội từ chối, lấy ra một chứng từ đã viết xong ngay tại đó, rồi kéo Tần Phương đang hoang mang kí tên lên, mới đứng dậy cáo từ. Lúc này cha con Tần Phương cuối cùng bừng tỉnh, liền hấp tấp tiễn đối phương ra cửa.
Chỉ là sau khi tiễn Hồ Mạc xong, cha con Tần Phương và Tần Tương lại vẫn đầu óc mông lung, căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra? Nhưng nói tóm lại vẫn là một chuyện tốt, thế là Tần Tương vội vã chạy vào trong nhà kể lại câu chuyện cho Ẩn Nương thê tử của mình, chỉ là Ẩn Nương sau khi nghe xong, khuôn mặt lại không giấu được thần sắc phức tạp, nàng đã mơ hồ đoán được nguyên nhân Hồ gia đột nhiên thay đổi thái độ rồi.