- Thế nào thế nào, có kết quả chưa?
Tào Tung nhìn thấy Triệu Nhan từ cửa cung đi ra, lập tức nhảy xuống xe ngựa chạy lên trước truy hỏi. Trên mặt tràn đầy lo lắng, vài người được chọn làm phò mã hôm qua đã được đưa đến trong cung để phu thê Triệu Thự cùng với Tào Thái hậu lựa chọn. Việc này vốn cần vài ngày mới có kết quả, nhưng Tào Tung lại không đợi được, buộc Triệu Nhan tiến cung tìm hiểu tin tức.
- Có rồi, ngươi… ai…!
Lúc này vẻ mặt Triệu Nhan tiếc hận nhìn Tào Tung lắc đầu nói.
- Sao vậy? Chẳng lẽ ta không được chọn sao?
Lúc này Tào Tung thất vọng và khó hiểu hỏi, trong vài người được chọn làm phò mã thì điều kiện của y là xuất sắc nhất, hơn nữa lại có Tào Thái hậu ủng hộ, theo lý thuyết hẳn là không có người nào có thể đẩy y xuống mới đúng.
- Ha ha ha ha…
Lúc Tào Tung đang trong trạng thái thất vọng thậm chí là tuyệt vọng thì không nghĩ rằng Triệu Nhan đột nhiên cười to vui sướng, hắn vỗ bờ vai của Tào Tung nói:
- Thằng ngốc, ta lừa đệ đây, sao đệ không ngẫm lại những người được chọn là loại như thế nào, sao có thể được phụ hoàng chọn chứ?
Lời nói của Triệu Nhan cũng không phải khích lệ Tào Tung, mà sự thật đúng là như thế, lại nói tiếp thanh danh của Thọ Khang công chúa kỳ thật cũng không tốt lắm. Chủ yếu là bởi vì bình thường nàng nóng nảy, căn bản không giống như một hiền thê lương mẫu, vì vậy khi các quý tộc nghe nói Thọ Khang công chúa chuẩn bị kén phò mã thì chỉ phái những người không nên thân trong gia tộc đến cuộc tuyển chọn. Những người này không khác gì với Tào Tung lúc trước, nhưng tài năng và thanh danh hiện tại của Tào Tung đã vượt qua bọn họ không biết bao nhiêu lần.
- Tam... Tam ca nhi, ý của huynh là ta đã được chọn rồi sao?
Tào Tung căn bản không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Triệu Nhan với những người kia, vẻ mặt mừng rỡ như điên hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, đệ thật sự đã được chọn, đây cũng là chuyện nằm trong dự đoán.
Triệu Nhan lập tức cười ha hả nói, hắn vốn có chút băn khoăn với chuyện của Thọ Khang công chúa và Tào Tung, nhưng sau khi chuyện được xác định, hắn không còn gì lo lắng nữa. Đối với hôn sự của bọn họ chỉ còn lại thật tâm chúc mừng.
- Ha ha, thật tốt quá! Ta được chọn rồi!
Tào Tung nghe thấy câu trả lời khẳng định của Triệu Nhan, lập tức không kìm nổi hai mắt trợn lên. Vẻ mặt mừng như điên thét lớn, may mắn là thị vệ trước cửa cung đều nhận ra bọn họ. Nếu không thế nào cũng sẽ trị tội bọn họ gây rối ở cửa cung.
- Được rồi, muốn vui mừng thì đợi đến ngày kết hôn rồi vui cũng không muộn. Hôm nay đệ phải mời khách, vừa vặn ta đang muốn ăn vịt nướng. Chúng ta đến cửa hàng vịt nướng của nhà tam tỷ của đệ đi!
Triệu Nhan lập tức cắt ngang sự vui mừng của Tào Tung, cửa hàng vịt nướng là cửa hàng do hắn và vợ chồng Hô Diên Bình hợp tác mở ra. Món ăn chủ đạo trong cửa hàng là vịt nướng và một số món về vịt, tuy rằng ít món ăn nhưng rất tinh xảo, vì thế nổi tiếng rất nhanh ở kinh thành, trở thành một trong những món ăn nổi tiếng ở thành Đông Kinh.
- Đi, dù sao nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, lại nói tiếp Hô Diên huynh hình như hôm nay cũng ra khỏi học viện quân sự. Chúng ta gọi y cùng đi ăn mừng một phen.
Tào Tung lúc này vô cùng sảng khoái nói, trước kia y thích Thọ Khang công chúa, nhưng bởi vì thanh danh của bản thân nên cũng chỉ có thể mơ được kết hôn với nàng mà thôi. Nhưng không nghĩ tới mới vài năm ngắn ngủi, giấc mộng đẹp của mình đã trở thành sự thật, điều này làm cho y có chút hoài nghi mình có phải vẫn đang nằm mơ hay không?
Triệu Nhan và Tào Tung ngay sau đó đi đến nhà của Hô Diên Bình, kết quả phát hiện y quả nhiên ở nhà. Lại nói tiếp từ khi y được Trực Lỗ Cổ và Tào Dật cùng nhau khám và chữa bệnh thì sau gần một năm bệnh của y đã khỏi hẳn, không còn giống như lúc trước động một chút là đơ người. Sau khi chữa khỏi bệnh thì y tới trường quân đội, từ đó về sau muốn gặp y rất khó khăn, vừa vặn lần này là trường quân đội cho nghỉ, vì thế Hô Diên Bình mới có thể về nhà.
Trường quân đội ngăn cách mọi tin tức từ bên ngoài truyền vào, vì thế trước đó Hô Diên Bình cũng không biết chuyện Thọ Khang công chúa tuyển Phò mã. Nhưng y lại biết Tào Tung thích Thọ Khang công chúa, bây giờ nghe Tào Tung gần như được chọn là phò mã của Thọ Khang công chúa, điều này làm cho y cũng hết sức vui mừng cho Tào Tung, ba người lập tức đến cửa hàng vịt nướng bao một phòng, gọi vịt nướng và rượu ngon vừa ăn vừa nói chuyện.
- Cửu ca nhi, tên nhóc ngươi rốt cục đạt được ước muốn rồi, nhưng ngươi cũng biết tính tình của Thọ Khang công chúa rồi đấy. Sau khi kết hôn tuyệt đối đừng làm ra chuyện gì có lỗi với nàng, nếu không không cần tam ca nhi ra tay, một mình Thọ Khang công chúa cũng có thể phế được ngươi.
Hô Diên Bình uống vài ly rượu, cười ha hả nói với Tào Tung. Kỳ thật thê tử của y cũng nổi tiếng hung hãn, lập gia đình nhiều năm như vậy, y cũng bị quản rất nghiêm. Bây giờ nhìn thấy Tào Tung cũng kết hôn với một thê tử hung hãn, điều này làm cho y không khỏi có loại cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
- Hừ, huynh nghĩ rằng ta phong lưu giống như huynh sao? Tình cảm của ta với công chúa trời đất có thể làm chứng, cuộc đời này có thể lấy được công chúa thì đã là hạnh phúc lớn nhất của ta. Sao có thể liếc mắt nhìn nữ tử khác được chứ?
Tào Tung nghe đến đó cũng vô cùng buồn nôn mà nói.
- Trước khi lập gia đình ngươi đương nhiên là nói như vậy, nhưng đợi sau vài năm, ngươi sẽ từ từ phát hiện các loại phiền não trong hôn nhân, không tin ngươi có thể hỏi tam ca nhi, chúng ta đều là người từng trải.
Lúc này Hô Diên Bình phản bác, lại nói tiếp sau khi bệnh của y được chữa khỏi, chỉ số thông minh giống như cũng được tăng lên rất nhiều, có đôi khi sẽ nói ra một vài lời nói vô cùng có triết lý.
- Ha ha, ta nhớ rõ có người đã từng nói, hôn nhân giống như là một tòa thành bị bao vây, người ngoài thành muốn đi vào, người trong thành lại muốn đi ra ngoài. Cũng có người nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nhưng những lời này đều có chút bất công. Hôn nhân cũng không có đáng sợ như vậy, chỉ cần lòng đệ ngay thẳng, nghiêm túc với cuộc hôn nhân của mình, đệ sẽ phát hiện ra có rất nhiều điều thú vị trong hôn nhân.
Lúc này Triệu Nhan lắc đầu cười nói, những thứ này đều là tổng kết của hắn từ cuộc hôn nhân của mình, hiện tại nói cho Tào Tung coi như là tặng cho y một món quà đặc biệt đi.
- Xem đi, vẫn là tam ca nhi nói chuyện có trình độ, suy nghĩ về cuộc sống sau khi kết hôn của hai người, gặp phải chuyện gì cũng có một người có thể thương lượng, cuộc sống này thật sự là làm cho người ta hướng tới, ta còn hận không thể lập tức thành thân ngay với công chúa đó!
Tào Tung cao giọng cười nói, đối với lời nói của Triệu Nhan y vẫn không thể hiểu được. Dù sao thì người chưa trải qua cuộc sống hôn nhân thì rất khó lý giải các loại tình cảm tinh tế trong hôn nhân.
Nhưng Hô Diên Bình là người từng trải, nghe được lời nói của Triệu Nhan thì tán đồng gật đầu. Lúc này y bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, lập tức không kìm nổi mở miệng nói:
- Đúng rồi, cửu ca nhi sắp trở thành phò mã, nhưng trong tay y còn quản lý ngân hàng. Như vậy sau khi trở thành phò mã thì phải tránh đi một ít việc công, đến lúc đó có bỏ các sự vụ của ngân hàng không?
Nghe được lo lắng của Hô Diên Bình, Tào Tung không khỏi quay đầu nhìn Triệu Nhan, trong ánh mắt cũng lộ ra lo lắng. Lại nói tiếp từ khi ngân hàng mở rộng, lực ảnh hưởng của ngân hàng cũng càng lúc càng lớn, đặc biệt là về mặt tài chính, có thể sánh ngang với ngân khố quốc gia Đại Tống. Vì thế không ít người gọi ngân hàng là ngân khố quốc gia thứ hai của Đại Tống, Tào Tung quản lý ngân hàng, quả thực có thể tương đương với Tam Ti Sứ của Đại Tống. Mà phò mã của Đại Tống thường đều rời xa triều chính, cho nên Hô Diên Bình mới hỏi như vậy.
- Không đâu, ngân hàng cũng không phải là của triều đình, mà của ta, đại ca và Tào gia xây dựng. Tuy rằng tác dụng của ngân hàng có chút đặc thù, nhưng bản chất của nó vẫn là để buôn bán kiếm tiền. Vì thế cửu ca nhi không cần phải lo lắng!
Triệu Nhan vung tay lên quyết đoán nói, hắn cũng không muốn giao ngân hàng vào tay người khác, cho nên chỉ cần hắn ở đây một ngày, Tào Tung có thể yên tâm đảm nhiệm hành trưởng ngân hàng.
- Có những lời này của tam ca nhi thì ta yên tâm rồi, nhưng nếu cưới công chúa mà xảy ra xung đột với chuyện quản lý ngân hàng thì ta thà từ bỏ ngân hàng mà cưới công chúa!
Lúc này Tào Tung lại tỏ thái độ nói, lúc nói xong lời cuối cùng trên mặt y lộ ra vẻ kiên định. Y không phải là luyến tiếc ngân hàng, có điều ngân hàng là do một tay y và Triệu Nhan dựng lên, nếu đột nhiên bảo y từ bỏ ngân hàng, trong lòng của y chắc chắn cũng sẽ cảm thấy không cam lòng.
Ba người thật vất vả mới ngồi cùng với nhau, lại gặp được chuyện vui Tào Tung được chọn làm phò mã, bởi vậy ba người rất hào hứng, kết quả uống quá chén. Tửu lượng của Triệu Nhan coi như không tệ, cuối cùng chỉ hơi say, nhưng Hô Diên Bình và Tào Tung thì say mèm, nằm trên mặt đất giống như một bãi bùn lầy, đỡ cũng không đứng dậy. Cuối cùng Triệu Nhan đành phải gọi thị vệ đến đỡ bọn họ lên xe ngựa chở về nhà.
Lúc này vừa mới đến xế chiều, mặc dù Triệu Nhan không say rượu, nhưng cũng có chút mệt mỏi. Vì thế sau khi tiễn Tào Tung và Hô Diên Bình thì lập tức trở về nhà, nhưng khi hắn tiến vào nội trạch thì bỗng nhiên không còn mệt nhọc nữa. Vì thế hắn đi tìm mấy đứa bé chơi, lại không nghĩ rằng Tư Nguyệt bọn chúng vừa thấy hắn đều nói người hắn “thối thối”. Điều này làm cho Triệu Nhan không khỏi có chút buồn bực, đành phải đi tắm, như vậy Tư Nguyệt chúng nó mới không ghét bỏ hắn.
Chơi với đám Tư Nguyệt đến hoàng hôn, mấy đứa bé đều một thân bùn đất, Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi nhìn thấy tình trạng của Triệu Nhan và mấy đứa bé không khỏi che miệng cười trộm, sau đó gọi bà vú mang mấy đứa bé về tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm chiều.
- Nương tử, đồ đạc của tam tỷ đã thu dọn xong chưa?
Nhìn mấy đứa trẻ rời khỏi, Triệu Nhan lúc này mới cười hỏi Tào Dĩnh, Thọ Khang công chúa bình thường ở chỗ của hắn. Nhưng bây giờ chuẩn bị làm đám cưới, đương nhiên phải chuyển về trong hoàng cung.
- Đã thu dọn xong rồi, hôm nay Thái hậu và Hoàng hậu phái người đến thúc giục, cho nên tam tỷ trở về hoàng cung trước. Ngày mai phái người mang đồ đạc đưa qua đó là được.
Tào Dĩnh cười trả lời, nàng cũng biết chuyện Tào Tung được chọn làm phò mã, điều này làm cho nàng hết sức cao hứng.
- Vậy là tốt rồi, tam tỷ rốt cục sắp gả đi rồi!
Triệu Nhan cũng có chút cảm thán nói, trước kia hắn còn lo lắng Thọ Khang công chúa không gả được, may mắn có tên Tào Tung sở thích không giống người bình thường này.
Nhưng lúc này Tào Dĩnh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, sau khi suy tính một lát thì vẻ mặt trịnh trọng mở miệng nói:
- Phu quân, ta có một việc muốn nói với chàng, là chuyện về nhị tỷ!