Tuy Vương Bàng cố gắng giảm nhẹ tình tiết chuyện y lan truyền thân phận của Liễu Không, nhưng Vương An Thạch liếc mắt đã nhìn ra sự cất công của y liền hừ lạnh nói:
- Con đừng giảo biện nữa, hồi trước Liễu Không đến thăm ta, kết quả con về mặt học vấn thua y một bậc, lúc đó ta chẳng qua chỉ khen y vài câu, con đã hận y thấu xương, lòng dạ như vậy sao có thể làm nên chuyện lớn?
Nghe thấy phụ thân nói trúng tim đen của mình, Vương Bàng cũng không khỏi có chút xấu hổ cúi đầu, nhưng y không phải kiểu người dễ dàng nhận lỗi, trái lại trong lòng càng ghét cay ghét đắng Liễu Không, hồi trước y tài hoa xuất chúng, được xưng là tài tử số một Nam Kinh, vậy mà lại thua Liễu Không đau như vậy, tuy người biết chuyện này không nhiều, song Vương Bàng lại thấy đây là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời. Lần này thấy người mà mình căm hận lại phút chốc trở thành thủ lĩnh quân La Sát, càng khiến y nổi lên cảm giác phẫn nộ khó diễn tả, vì vậy mới lan truyền khắp nơi thân phận trước đây của Liễu Không, để từ đó đánh vào tiếng tăm của Liễu Không.
Vương An Thạch sau khi dạy bảo con trai mình, lại quay đầu liếc nhìn Vương Sân ở bên cạnh, lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Tấn Khanh, sư phụ sở dĩ thu nhận con làm đồ đệ, là vì nhìn thấy được tiềm năng của con, sau này khi thái tử lên ngôi, sự nghiệp cải cách của sư phụ cũng sắp được thực hiện, khi đó chính là lúc cần người tài, mà con lại là một trong những trợ thủ đắc lực của sư phụ, nên thời gian này con không được suy nghĩ vẩn vơ, một lòng chuẩn bị cho cải cách mới đúng!
- Sư phụ dạy dỗ chí phải, học trò xin ghi tạc trong lòng!
Vương Sân nghe thấy vậy lập tức cúi đầu đáp, khuôn mặt cũng mang theo sự sợ hãi và bất an, vì nhờ có sự trọng dụng của Vương An Thạch, gã mới có cơ hội quay lại kinh thành, nếu Vương An Thạch đuổi gã đi, thì gã sợ chỉ có thể về quê nhà dưỡng lão thôi.
Vương An Thạch sau khi răn dạy Vương Sân, mới nhìn con trai Vương Bàng của mình, cuối cùng lắc đầu ngán ngẩm, rồi quay người đi. Kể ra học vấn của Vương Bàng đích thực hơn người, đáng tiếc tính cách quá ư kiêu ngạo, hơn nữa lại không có lòng khoan dung nhẫn nại, bây giờ đã đắc tội với Triệu Nhan, sau này còn không biết sẽ làm loạn thế nào?
Tuy nhiên Vương An Thạch không hề biết, sau khi ông rời đi, bầu không khí trong phòng khách lại thay đổi đột ngột, chỉ thấy Vương Bàng ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Vương Sân bên cạnh nói:
- Tấn Khanh huynh, vừa rồi Triệu Nhan nói huynh lợi dụng ta, không biết huynh có gì để giải thích không?
- Nguyên Trạch huynh sao lại hỏi vậy, với trí thông minh của Nguyên Trạch huynh, sao tại hạ có thể lợi dụng chứ?
Vương Sân lúc này lại ngẩng đầu cười trừ nói, sự lo sợ và hoang mang khi đối diện với Vương An Thạch lúc nãy sớm đã biến mất rồi.
- Ha ha, uổng cho ta trước nay luôn tự cho mình thông minh, không ngờ lại trúng kế của người nào đó, như hôm đó rõ ràng ta không muốn ra đường, nhưng cứ bị Tấn Khanh huynh ép kéo ra đường chơi, lại hết sức tình cờ gặp Triệu Nhan nghênh tiếp Liễu Không vào kinh, vốn dĩ ta còn chưa nhận ra Liễu Không, nhưng lại được huynh nhắc mới khiến ta nhớ ra, những chuyện này khi đó trông thì rất bình thường, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, chẳng lẽ Tấn Khanh huynh không cảm thấy có hơi quá trùng hợp sao?
Vương Bàng khi nói đến cuối, trong ánh mắt lộ ra tia nhìn sắc bén.
Tuy y vẫn chưa biết nguyên nhân Vương Sân dùng trăm phương ngàn kế để mình loan tin thân phận thật của Liễu Không, nhưng từ thái độ Triệu Nhan tới hỏi tội hôm nay có thể thấy, bản thân chắc chắn gây họa lớn rồi, thậm chí xử lí không tốt sẽ khiến Triệu Nhan trong cơn giận coi mình như kẻ thù, với địa vị và sức ảnh hưởng hiện nay của Triệu Nhan, nếu trở thành kẻ thù của hắn, e rằng mình đừng mơ đến việc đứng trong kinh thành.
- Ha ha, Nguyên Trạch huynh thật biết nói đùa, bạn bè cùng nhau đi chơi vốn là chuyện rất thường tình, còn gặp Liễu Không vào kinh càng tình cờ hơn, lúc đó mặc dù ta nhận ra Liễu Không trước, nhưng cũng chỉ vì hiếu kì, sau này không phải ta đã nhắc huynh nhất định không được nói bừa bãi khắp nơi thân phận của Liễu Không sao, kết quả huynh lại không chịu nghe, mới gây nên họa lớn như vậy, sao đến giờ lại đổ hết tội lên đầu ta chứ?
Vương Sân lại mặt mày thản nhiên cười phản bác, không hề thừa nhận cái bẫy mình rắp tâm bày ra.
- Huynh...
Vương Bàng thấy Vương Sân chối đây đẩy trách nhiệm sự việc, liền không khỏi giận dữ, nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại, khi Vương Sân làm cái bẫy này, đã nghĩ rất chu toàn tất cả vấn đề, không cho người ta cầm đằng chuôi chút nào, thậm chí đến Triệu Nhan tuy đoán ra đây là quỷ kế đằng sau của Vương Sân, nhưng cũng chả có bằng chứng nào, đến Triệu Nhan còn như vậy, đừng nói đến y.
Nghĩ tới đây, Vương Bàng không khỏi tức điên cười khểnh nói:
- Hay! Hay cho một cái bẫy tinh vi, đều trách Vương mỗ lúc đó bị lòng đố kị làm mờ mắt, mới cam tâm tình nguyện chui đầu vào rọ, nhưng Tấn Khanh huynh quỷ kế đa đoan như vậy, cẩn thận sau này bị phụ thân nhìn ra, tống huynh ra khỏi cửa!
- Ha ha, sư phụ một lòng say mê cải cách, đang lúc cần nhân tài, đồng thời sư phụ sở dĩ nhận ta làm đồ đệ, chính là vì ngắm trúng chút tài năng này của ta, sao có thể dễ dàng đuổi ta đi chứ?
Vương Sân lại không chút nhượng bộ nói, gã không sợ Vương Bàng đến chỗ Vương An Thạch tố cáo, vì với tính cách sĩ diện của Vương Bàng, sa vào bẫy người khác cho dù thua thiệt lớn, cũng tuyệt đối không tuyên truyền ra ngoài.
Vương Bàng nghe thấy vậy lại hừ lạnh một tiếng, quay người đi khỏi phòng khách, cùng lúc trong lòng đã ghi dấu Vương Sân là loại tiểu nhân nham hiểm, sau này chung sống với gã nhất định phải cẩn thận. Vương Sân nhìn bóng lưng Vương Bàng rời đi, cũng khinh thường hừ một tiếng, theo gã thấy tuy Vương Bàng khá tài hoa, nhưng lại hẹp hòi cao ngạo, còn không biết tiến lui, loại người này sớm muộn cũng sẽ chịu thiệt lớn, nên gã căn bản không thèm để mắt tới Vương Bàng.
Triệu Nhan không biết chuyện xảy ra ở phủ Vương An Thạch sau khi mình rời đi, nhưng cho dù hắn biết cũng không thấy ngạc nhiên, vì hắn tin chắc Vương Sân tham gia vào chuyện này, đây không chỉ là trực giác của hắn, mà hội tụ đủ loại trùng hợp, thực sự khiến hắn không thể không hoài nghi.
Tuy nhiên hoài nghi thì hoài nghi, trong tay Triệu Nhan cũng không có bằng chứng gì, thậm chí cho dù có bằng chứng cũng không thể định tội cho Vương Sân, cho nên hắn cũng bó tay với Vương Sân, bây giờ điều quan trọng nhất là quay về tìm Triệu Thự thương lượng đối sách.
Đợi khi Triệu Nhan trở về hoàng cung, vừa vào đến điện Thùy Củng thì nhìn thấy Triệu Thự, ông cười ha ha nhìn hắn nói:
- Sao, đi tìm người ta trút giận rồi chứ, có động thủ không?
Triệu Nhan nghe thấy lời của Triệu Thự mặt đỏ ửng, liếc nhìn Hoàng Ngũ Đức đứng bên cạnh, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là ông mách lẻo. Lúc đó Triệu Nhan cúi người hành lễ nói:
- Phụ hoàng thứ tội, nhi thần có hơi lỗ mãng!
- Người trẻ tuổi tất có lúc không kiểm soát được tính khí của mình, huống hồ chuyện này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của Thư Ninh, con và Thư Ninh xưa nay tình cảm sâu đậm, giận dữ như vậy cũng có thể thông cảm, vì thế cha không có ý trách con.
Triệu Thự lúc này vô cùng hiền hòa nói, ông thực chất không sợ con cái của mình phẩm chất không tốt, mà lo lắng giữa chúng xảy ra mâu thuẫn, bây giờ thấy Triệu Nhan có thể bảo vệ tỷ tỷ của hắn như vậy, khiến Triệu Thự hết sức vui mừng.
- Đa tạ phụ hoàng!
Triệu Nhan nghe đến đây cũng trịnh trọng hành lễ với Triệu Thự nói, nhưng lập tức hắn lại có chút phiền não nói:
- Nhưng thân phận của Liễu Không đã bị bại lộ ra ngoài rồi, bây giờ còn có thể ban hôn cho y và nhị tỷ không?
Đối với nỗi lo của Triệu Nhan, Triệu Thự lại cười ha ha nói:
- Nhan nhi, ta hỏi con, đồn đại bên ngoài kia mặc dù rất sôi nổi, nhưng bản thân Liễu Không đã thừa nhận chưa?
- Cái này đương nhiên là chưa, con đoán Liễu Không hiện tại chắc cũng hết sức căng thẳng.
Triệu Nhan lúc này lập tức trả lời, hắn nghe thấy lời đồn đại bên ngoài xong thì vào cung tức khắc, còn chưa kịp đi gặp Liễu Không, nhưng Liễu Không nhất định không dễ dãi thừa nhận chuyện trước kia mình từng làm hòa thượng.
- Ha ha, chỉ cần Liễu Không chưa thừa nhận, thì tất cả dễ dàng rồi!
Triệu Thự lúc này lại cười lớn nói, ông trước đó đã nghĩ ra kế sách ứng phó chuyện này, nên mới điềm tĩnh được như vậy.
- Phụ hoàng người có cách gì, mau nói với nhi thần.
Triệu Nhan nghe thấy vậy lập tức nôn nóng hỏi.
- Ha ha, nếu Liễu Không đã chưa thừa nhận, thì bảo y cắn rắng trối chết là được, nếu thực sự không thể, thì bảo y thanh minh trên mặt báo, nói Liễu Không là huynh đệ sinh đôi thất lạc nhiều năm của y, nếu nhị tỷ và tam tỷ của con có thể là tỷ muội sinh đôi, thì Từ Nguyên và Liễu Không tất nhiên cũng có khả năng là huynh đệ sinh đôi!
Triệu Thự lúc này bỗng nhiên vô cùng đắc ý nói, lộ ra bộ mặt gian xảo hiếm hoi.
- Cái này... cái này không phải là giở mánh khóe sao?
Triệu Nhan nghe thấy lời của Triệu Thự cũng thất kinh, người bình thường dùng thủ đoạn bỉ ổi thì bỏ đi, nhưng Triệu Thự là đấng thiên tử, nếu ông cũng dùng thủ đoạn vô liêm sỉ này, thì hơi quá giới hạn rồi, thậm chí nói không chừng còn gây nên sự công kích của các đại thần.
- Ha ha ha ha ~, Nhan nhi nói rất đúng, trẫm muốn bày trò, kể ra trẫm tuy chỉ làm hoàng đế vài năm, đã lãnh đạo Đại Tống tiêu diệt đại họa lớn là Tây Hạ, còn dọa cho Liêu quốc không dám manh động, dẹp yên được loạn Tử Hạ ở phía nam, giúp cho tình hình trong nước chuyển biến tốt đẹp, cũng coi như không có lỗi gì với thần dân Đại Tống, nhưng bây giờ ngày tháng của ta không còn nhiều, vì hạnh phúc con gái ta, trẫm cho dù giở chút thủ đoạn thì đã sao?
Triệu Thự khi nói đến cuối, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ thản nhiên.
Trong những thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Triệu Thự thông suốt rất nhiều chuyện, đồng thời cũng càng coi trọng tình thân hơn, thậm chí cái gì giang sơn xã tắc đối với ông lúc này, đều không quan trọng bằng con cái của mình, cho nên sau khi biết thân phận của Liễu Không bị vạch trần trước, ông dứt khoát nghĩ đến cách làm bỉ ổi này, dù sao chỉ cần Liễu Không chối chết không thừa nhận, chẳng ai làm gì được y.
- Phụ hoàng...
Triệu Nhan cũng không ngờ Triệu Thự lại thoáng như vậy, đồng thời trong lòng cũng hết sức cảm động, lúc này hắn mới cảm thấy người đàn ông mặc long bào trước mặt mình này là một người cha, một người cha vì hạnh phúc con gái mình mà tình nguyện gánh theo tiếng xấu, chứ không phải vị hoàng đế trước kia tất cả đều lấy quốc gia làm trọng, bình thường căn bản không có thời gian đi ngó con cái của mình.