Nghe thấy âm thanh quen thuộc từ sau lưng, Triệu Nhan không khỏi cười khổ bất đắc dĩ, liền xoay người lại nói với Triệu Húc:
- Biết ngay là không thể giấu giếm được đại ca mà, tuy nhiên đây cũng là duyên phận giữa nhị tỷ và Liễu Không, ngay cả Phật tổ cũng không thể ngăn cản họ, cho nên ta và phụ hoàng cũng chỉ có thể cố hết sức giúp đỡ bọn họ thôi.
Người nói chính là Triệu Húc, chỉ thấy y nhìn thấy Triệu Nhan không hề do dự mà nói sự thật với mình, trên gương mặt của y mang theo vẻ mỉm cười rồi đi đến bên cạnh Triệu Nhan nói:
- Không chỉ ta nhìn ra, ta tin là lão cáo già Hàn Kỳ cũng nhìn ra, chỉ là bọn họ không muốn vì chuyện này mà khiến phụ hoàng bất mãn, càng không muốn kết thù với vị hoàng tử vang danh bác học khắp thiên hạ là đệ, cho nên lúc đó mới giữ thái độ yên lặng, nếu không chuyện hôm nay e là không xong đâu.
- Thì ra là thế, ta nói sao bọn người Hàn Kỳ hôm nay người nào người nấy thành thật như vậy, hoá ra là vì nguyên nhân này, xem ra ta còn phải nhận nhân tình này của họ.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, hôm nay trên triều cũng chỉ có Chu Thận và mấy ti gián là phản đối mấy câu, mấy vị tướng quốc Hàn Kỳ đều không biểu lộ thái độ, đại bộ phận triều thần đều giả làm đầu gỗ, đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà việc ban hôn cho Liễu Không có thể thuận lợi được thông qua, nếu không cho dù là Triệu Thự có ủng hộ thì cũng phải tốn không ít công sức.
- Đó là đương nhiên, những người như Hàn Kỳ đều là những lão già đã thành tinh, việc không có lợi ích gì mà còn đắc tội với người khác bọn họ sẽ không làm, càng huống hồ gì chuyện hôn sự của nhị tỷ cũng không xung đột lợi ích lớn gì với họ, nếu đã vậy, bọn họ càng không chịu vì chuyện này mà ra mặt.
Triệu Húc lại lần nữa cười nói, nếu như nói về chuyện trên triều, y giỏi hơn Triệu Nhan nhiều.
- Ha ha, bọn họ không muốn nhúng tay vào là tốt nhất rồi, quả thật là đã giảm bớt không ít phiền toái cho ta, tuy nhiên đại ca huynh nghĩ thế nào, có để ý đến thân phận trước đây của Liễu Không không?
Lúc Triệu Nhan nói đến câu cuối, còn cố ý thử thăm dò ý kiến của Triệu Húc. Sau này Liễu Không trở thành phò mà, thì chính là thần tử của Đại Tống, mà Triệu Húc sau này lại là vua một nước, cho nên cách nhìn của y đối với Liễu Không cũng ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của Liễu Không.
- Ha ha, chỉ cần nhị tỷ nguyện ý, ta tuyệt đối sẽ không phản đối. Tuy nhiên nói đến Liễu Không người này, có thể từ một hoà thượng trở thành một thế hệ kiêu hùng trên biển, đây quả là một chuyện không dễ dàng gì, đồng thời cũng đã chứng minh được năng lực của tên Liễu Không này, đáng tiếc sau khi y trở thành phò mã một số chuyện cần tránh tị hiềm, ta cũng không tiện mà dùng y nữa, cho nên e là ngày sau y cũng sẽ giống đại tỷ phu vậy, cho dù là lập nhiều đại công thêm đi nữa, cũng khó lòng mà tiến vào trung tâm quyền lực của triều đình!
Triệu Húc không hề e ngại mà nói.
- Ha ha, như vậy là tốt nhất, Liễu Không người này ta biết rõ, từ trình độ nào đó mà nói, chúng ta đều là cùng một loại người, trước đây nếu không phải vì nâng cao thân phận để xứng với nhị tỷ, e là y cũng sẽ không đến nơi biển xa xôi ngàn dặm đi làm hải tặc, hiện giờ nếu mục đích đã thành, hẳn là y sẽ càng nguyện cùng nhị tỷ song túc song phi, làm một đôi thần tiên quyến lữ vô tư lự.
Triệu Nhan nghe đến đây thì cười lớn nói.
Kỳ thật hắn cũng rất không muốn để ý đến những chuyện thế tục bên ngoài mà một lòng ở nhà, đáng tiếc có một vài chuyện hắn không thể không ra mặt. Hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Đại Tống rơi vào vực sâu, càng không thể chỉ lo cho mình mà mặc kệ con cháu, để cho bọn chúng trải qua những biến động to lớn trong lịch sử kia của Đại Tống, cho nên hắn mới phải làm nhiều việc như vậy, hy vọng là có thể dùng sức của mình để thay đổi quỹ đạo lịch sử. Hiện giờ tuy là đã đạt được một số thành tựu, nhưng có một vài sự kiện lịch sử vẫn chưa thể thay đổi được, ví dụ như Triệu Húc đoản mệnh, cùng với cải cách Vương An Thạch rất có thể sẽ đến trong tương lai.
Triệu Húc nghe thấy lời của Triệu Nhan cũng chỉ cười mà không nói, ngược lại bắt đầu hỏi về chuyện La Sát quân, tuy là chuyện này Triệu Húc đã thông qua các quan viên mà biết được đôi chút, nhưng y biết với quan hệ của Triệu Nhan và Liễu Không, khẳng định là biết nhiều hơn, đối với điều này, Triệu Nhan cũng không hề giấu giếm, nói hết những gì mình biết về tình hình của La Sát quân.
Triệu Húc sau khi nghe xong liền trầm tư một lát, sau đó mới mở miệng nói:
- Nói như thế thì quân La Sát ngoại trừ đầu lĩnh là Từ Nguyên, ngoài ra còn có hai phó đầu lĩnh quan trọng, bọn họ chia ra thống lĩnh một chi của quân La Sát, hơn nữa hai tên phó đầu lĩnh này cũng không cùng Từ Nguyên vào kinh, xem ra Từ Nguyên cũng có đề phòng triều đình.
Nghe thấy câu cuối cùng của Triệu Húc, Triệu Nhan cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, liền không kìm được mà hỏi:
- Đại ca huynh nói vậy là có ý gì, lẽ nào Liễu Không còn lo lắng là chúng ta sẽ hại y hay sao?
- Ha ha, Tam đệ, cái gọi là lòng người khó dò, kiêu hùng trên biển như Từ Nguyên khẳng định càng rõ điểm này hơn nữa. Cho nên y phòng chúng ta cũng rất bình thường, hơn nữa đây cũng không nhất định là do y cố tình an bài, cũng có thể là thủ hạ của y không hề nguyện ý cùng y vào kinh thành mạo hiểm, cho nên Từ Nguyên mới một mình đến kinh thành.
Triệu Húc liền lần nữa cười nói, y thăm dò tình hình của La Sát quân kỳ thật cũng là muốn có thể sớm thu La Sát quân vào tay, dù sao thì Đại Tống có một nhánh quân không chịu sự khống chế của lực lượng trên biển như thế này, quả thật là khiến người khác không thể ngủ yên được.
Tuy nhiên Triệu Nhan nghe xong lời của Triệu Húc vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, thậm chí ngay cả khi Triệu Húc cáo từ hắn, hắn cũng chỉ ứng phó cho qua, sau đó lên xe ngựa của mình nhưng hắn không có về nhà, mà dặn xa phu đưa hắn đến dịch quán của Liễu Không, sau đó ở trong phòng khách chờ Liễu Không trở về, hắn muốn giáp mặt hỏi cho rõ.
Triệu Nhan đợi đến khi sắp xế chiều, Liễu Không mới từ hoàng cung trở về, thấy dáng vẻ mang theo nụ cười của y, hẳn là trò chuyện với Triệu Thự đã ổn thoả, tuy nhiên khi Liễu Không nhìn thấy Triệu Nhan đang đợi y, thì lại sửng sốt, sau đó tiến lên cười nói:
- Sao quận vương không về, có phải là có chuyện gì hay không?
Lúc này trong lòng Triệu Nhan quả thật là rất không thoải mái, bởi hắn xem Liễu Không như bằng hữu, nhưng người bằng hữu này lại đề phòng hắn, cho nên hắn càng nghĩ càng thấy tức, cuối cùng dứt khoát mở miệng chất vấn:
- Liễu Không, La Sát quân ngoài ngươi, còn có hai phó đầu lĩnh là Ngư Nương và Ác Quỷ, bọn họ chưởng quản một bộ phận binh lực của La Sát quân, nhưng lần này lại không cùng ngươi tiến kinh, đây có phải là ngươi đang phòng bị triều đình hay không?
Nghe thấy Triệu Nhan chất vấn trắng trợn như thế, Liễu Không trước tiên là sửng sốt, sau đó trầm mặc hồi lâu, ngay khi Triệu Nhan sắp không chờ nổi nữa, Liễu Không lúc đó mới mở miệng nói:
- Quận vương, sau dịch quán có con sông, cảnh sắc bên bờ sông không tệ, không bằng chúng ta đi đến đó vừa đi vừa nói chuyện, vừa hay có chút tâm sự ta cũng muốn tìm người để thổ lộ.
- Được!
Triệu Nhan lập tức gật đầu đáp ứng, xem ra quả thật là Liễu Không có vài chuyện đang giấu mình, điều này khiến trong lòng hắn càng thêm khó chịu, liền theo Liễu Không đến bờ sông sau dịch quán, bên bờ sông trồng đầy liễu, phất phơ theo gió, hết sức thoải mái.
- Hiện giờ có thể nói được chưa?
Triệu Nhan mở miệng thúc giục với giọng điệu vô cùng không hài lòng.
Chỉ thấy lúc này Liễu Không trước tiên là nhìn Triệu Nhan, sau đó thở dài nói:
- Vừa nãy quận vương ngài nói không sai, ta quả thật là đang phòng bị triều đình, trên thực tế trước khi đến ta từng dặn Ngư Nương bọn họ, nếu như triều đình gây bất lợi với ta, vậy thì bọn họ sẽ mang người trốn thật xa đến Cao Ly hoặc Oa Quốc, với thực lực của bọn họ, hẳn là có thể dễ dàng gây dựng ở nơi đó.
- Vì sao, lẽ nào cả ta và nhị tỷ ngươi cũng không tin hay sao?
Lúc này Triệu Nhan vô cùng không hiểu mà nói, hắn và Liễu Không có thể xem như là sinh tử chi giao, thậm chí Triệu Nhan còn là muội phu của Liễu Không, trong lòng Triệu Nhan đã sớm xem đối phương như người bằng hữu tốt nhất rồi, nhưng Liễu Không lại phòng bị hắn, điều này dù thế nào đi nữa cũng không nghĩ thông được.
- Ôi, ta đương nhiên là tin tưởng quận vương, chỉ là quận vương người chỉ là một quận vương, triều đình Đại Tống cũng không phải do người làm chủ, trên người còn có bệ hạ và thái tử, hơn nữa ngươi cũng nói qua với ta, giữa các quốc gia không có tình hữu nghị vĩnh viễn, chỉ có lợi ích chung vĩnh viễn, sự tồn tại của La Sát quân chúng ta đã uy hiếp đến an nguy vùng duyên hải của Đại Tống, cho nên ta cũng không thể không đề phòng!
Nghe thấy Liễu Không nói thế, Triệu Nhan vừa định phản bác, tuy nhiên chỉ thấy lúc này Liễu Không lại mỉm cười ngăn hắn rồi tiếp tục nói:
- Có lẽ quận vương cho rằng ta làm như vậy là không tín nhiệm người, tuy nhiên quận vương phải biết rằng, người có thể thay đổi, mấy năm nay ta ở trên biển, tuy là phát triển rất thuận lợi, nhưng cũng biết được thế gian hiểm ác, vì chút lợi ích, huynh đệ có thể phản bội, phụ tử có thể thành thù, việc bằng hữu phản bội càng là không thể đếm hết được, thậm chí ngay cả giữa phu thê cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, quận vương trước đó vẫn luôn nói ta thay đổi rất nhiều, kỳ thực ngay cả ta cũng phát hiện ra ta thay đổi rất nhiều, nhưng với tâm cảnh hiện giờ của ta, e là không thể trở lại như ngày trước được nữa rồi.
Triệu Nhan nghe thấy những lời này của Liễu Không, vẻ mặt biến đổi không ngừng, hắn không ngờ được là 3 năm sinh sống trên biển lại ảnh hưởng đến Liễu Không lớn đến vậy, thậm chí ngay cả bằng hữu với nhau cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm nữa, Liễu Không như vậy có còn là Liễu Không mà nhị tỷ thích kia nữa hay không?
Liễu Không thấy biến hoá trên gương mặt của Triệu Nhan, cũng đoán ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì, liền lần nữa mở miệng nói:
- Tuy nhiên mặc dù là ta thay đổi nhiều, nhưng tình cảm ta đối với công chúa vẫn không thay đổi, chỉ là lúc làm việc muốn chừa lại cho mình một con đường lui mà thôi!
- Ta biết, nếu tình cảm ngươi đối với nhị tỷ thay đổi, e là sẽ không mạo hiểm đến kinh thành, còn dâng thế lực mình vất vả gây dựng cho Đại Tống.
Triệu Nhan cũng liền gật đầu nói.
Tuy nhiên khi Triệu Nhan vừa dứt lời, lại vô cùng ngoài ý muốn khi thấy Liễu Không lắc đầu, sau đó trầm ngâm một lúc rồi mới nở một nụ cười, vẻ mặt thẳng thắn nói:
- Lần này quận vương đoán sai rồi, ta đến kinh thành nguyên nhân chủ yếu là vì công chúa, nhưng ngoại trừ công chúa, còn có một người khiến ta không thể không tiến kinh.
- Ồ? Lẽ nào ngươi còn thích một nữ nhân khác?
Triệu Nhan nghe đến đây vừa kinh ngạc vừa tức giận mà nói, nhị tỷ của mình đường đường là một vị công chúa, hơn nữa còn si tình với Liễu Không như thế, đau khổ chờ y suốt ba năm, nhưng Liễu Không lại còn thích một nữ nhân khác, vậy quá có lỗi với nàng rồi.
- Ha ha, người đó không phải là nữ nhân nào khác, mà là quận vương ngài!
Liễu Không vừa nói vừa chỉ vào Triệu Nhan, tuy nhiên điều này khiến Triệu Nhan giật mình, lòng nghĩ lẽ nào Liễu Không không chỉ thích nữ nhân, mà còn thích nam nhân? Nếu quả thật là vậy, vậy mình có nên một đao chém chết y, để nhị tỷ ngày sau đỡ phải thương tâm?