- Nào, hai vị hiền tế bồi vi phụ uống vài chén nào!
Hôm nay Triệu Thự vô cùng vui vẻ, từ lúc bắt đầu đã không ngừng mời rượu Tào Tung và Liễu Không, bản thân ông cũng không ngừng uống, hiện giờ đã ngà ngà say rồi.
Huynh đệ Triệu Nhan và Triệu Húc bồi bên cạnh thấy Triệu Thự không ngừng uống rượu, trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì trước đó Triệu Thự từng phát bệnh một lần, khoảng thời gian này vẫn luôn nhờ hai vị thần y Trực Lỗ Cổ và Tào Dật áp chế mới không phát bệnh trở lại, chỉ là hiện giờ thời hạn 3 tháng sắp trôi qua, sức khoẻ của Triệu Thự cũng càng lúc càng kém, y nếu cứ uống rượu tiếp thế này, e là sẽ khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
- Phụ hoàng, sức khoẻ của người không được tốt, không bằng để nhi thần thay người uống chén này đi!
Lúc này Triệu Húc rốt cục không nhịn được nữa, liền đứng dậy nói với Triệu Thự, y quả thật lo lắng là Triệu Thự cứ uống tiếp như vậy thì sẽ phát bệnh trước thời hạn mất.
- Ha ha, đời người có việc vui thì phải vui hết mình, khó có khi cao hứng như hôm nay, Húc nhi ngươi tự uống rượu của mình được rồi, sức khoẻ của vi phụ ta tự hiểu rõ.
Triệu Thự lại trực tiếp cự tuyệt ý tốt của nhi tử, chỉ là xem bộ dạng nói chuyện của ông, chỉ sợ là đã say rồi.
- Phụ hoàng tửu lượng cao, tự nhiên sẽ không sợ chút rượu này, chỉ là tửu lượng của nhi thần kém, đã không chịu nổi nữa, cho nên còn không bằng uống ít rượu chút, mọi người trò chuyện nhiều thêm chút.
Triệu Thự vừa dứt lời, Triệu Nhan liền lập tức đứng dậy khuyên nhủ, hắn biết là Triệu Thự đã say, thế là liền thuận theo lời của ông mà khuyên.
Quả nhiên, Triệu Thự nghe thấy lời của Triệu Nhan thì rất thích, liền cười lớn một tiếng, sau đó mới bỏ ly rượu xuống, bắt đầu kéo 4 đứa con trai và 2 đứa con rể trò chuyện cùng ông, có thể là mượn men rượu, lúc này Triệu Thự đã bỏ đi thân phận hoàng đế, mà lấy thân phận của một người làm cha bắt đầu nói chuyện không ngừng với Triệu Nhan bọn họ, đối với điều này Triệu Nhan bọn họ cũng chỉ đành liên thanh phụ hoạ.
Cuối cùng, Triệu Thự mượn men rượu bắt đầu dặn dò từng người một Triệu Nhan bọn họ, mà bắt đầu từ Triệu Quần, người nhỏ tuổi nhất. Chỉ thấy Triệu Thự kéo Triệu Quần ngồi vào trong lòng mình nói:
- Quần nhi, con và tam ca con giống nhau, không có dã tâm gì, trong đầu chỉ có y thuật, về điểm này vi phụ cũng cảm thấy rất yên tâm, sau này phải nghe lời của các ca ca con, ngoài ra cũng phải nỗ lực học y thuật. Trong nhà có ai mắc bệnh, có người huynh đệ biết y thuật như con ở bên cạnh cũng có thể càng thêm yên tâm.
- Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ không khiến người thất vọng!
Triệu Quần nghe đến đây cũng rất vui mừng, bởi vì từ sau khi y học y thuật, rất nhiều người đều nói y đường đường là một quận vương mà không đọc sách thánh hiền, lại đi thích thứ y thuật tầm thường này, quả thật là không đường hoàng, điều này khiến y phải chịu không ít áp lực, lại không nghĩ tới hôm nay lại nhận được sự khẳng định của phụ hoàng Triệu Thự, điều này khiến y cảm thấy sự lựa chọn của mình là không hề sai lầm.
Triệu Thự dặn dò xong Triệu Quần, lúc này mới quay đầu nhìn Triệu Nhan, sau đó nở nụ cười vui vẻ nói:
- Nhan nhi, con thông minh tài giỏi hơn hẳn người thường, trong thiên hạ dường như không có gì có thể làm khó con được, cho nên ta rất yên tâm về con, chỉ là bình thường con quá lười biếng, khó có khi thấy con chủ động làm việc gì đó. Chỉ là nếu vi phụ không còn nữa, con nhất định phải giúp đỡ đại ca của con nhiều hơn!
Lúc Triệu Thự nói xong lời cuối cùng, ánh mắt nhìn Triệu Nhan lộ ra vài phần thâm ý, Triệu Nhan cũng biết ông đang nghĩ gì trong lòng, liền vội vàng khom người nói:
- Nhi thần biết, ngày sau nếu đại ca có chỗ nào cần đến con, nhi thần nhất định sẽ dốc toàn lực.
Nghe thấy lời cam đoan của Triệu Nhan, Triệu Thự lập tức gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía đứa con thứ hai Triệu Hạo, tuy nhiên với đứa con này, Triệu Thự không nói gì nhiều, chỉ giơ tay vỗ vai y nói:
- Hạo nhi, con thích đọc sách, ngày sau ta đặc biệt cho phép con có thể tự do ra vào Quốc Tử Giám, nơi đó sách khá nhiều, đủ cho con đọc cả đời rồi!
- Đa tạ phụ hoàng!
Triệu Hạo nói với vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là trong mắt y loé qua vẻ xấu hổ và giận dữ, lại nói tiếp tuy bề ngoài y tỏ ra thích đọc sách, ngày nào cũng đóng cửa không ra ngoài, giống như không hề có dã tâm gì, nhưng kỳ thật lại thầm tranh thủ sự ủng hộ của một vài đại thần trong triều, hy vọng có thể tranh vị cùng Triệu Húc, nhưng đáng tiếc cách làm này của y căn bản không thể qua được ánh mắt của Triệu Thự, cho nên mượn cơ hội ngày hôm nay Triệu Thự mới bảo y đọc sách cả đời, kỳ thật chính là muốn cảnh tỉnh y, chỉ đáng tiếc là Triệu Hạo không hề nghe lọt tai.
Sau khi dặn dò xong ba đứa con trai, cuối cùng Triệu Thự mới nhìn đứa con lớn nhất Triệu Húc, đồng thời cũng chính là thái tử Đại Tống mà ông sắc phong, chỉ thấy ông nhìn Triệu Húc một hồi rồi mới nói một cách thấm thía:
- Húc nhi, con là trưởng tử của ta, đồng thời cũng là hoàng đế bệ hạ sau này của Đại Tống, đối với năng lực trên tất cả các phương diện của con, vi phụ cũng hết sức hài lòng, ngoài ra vi phụ cũng để lại cho con không ít trợ thủ, Nhan nhi thì không nói nữa, các con huynh đệ tình thâm, lúc có chuyện gì khó quyết định, có thể thương nghị cùng nó.
Lúc nói đến đây, chỉ thấy Triệu Húc dừng lại một chút, sau đó chỉ vào Liễu Không và Tào Tung rồi lại nói tiếp:
- Ngoại trừ Nhan nhi, Tào Tung và Từ Nguyên chẳng những là tỷ phu của con, mà đồng thời cũng là nhân tài khó gặp, tuy phò mã Đại Tống phải tị hiềm, nhưng đối với người thật sự có tài, cũng có thể phá lệ khai ân, ví dụ như ngân hàng mà Tào Tung chưởng quản, hội tụ gần nửa tài phú trong thiên hạ, phần tài phú này nếu có thể vận dụng tốt, sẽ sinh ra ảnh hưởng không thể nào đong đếm được đối với Đại Tống, còn về Từ Nguyên quen thuộc với việc buôn bán trên biển, những năm nay việc buôn bán trên biển càng lúc càng hưng thịnh, chỉ dựa vào hai phu thê nhị tỷ phu của con thì không thể quản xuể được, cho nên đến lúc đó con có thể giao một bộ phận việc mua bán trên biển cho Từ Nguyên, ngoài ra tam đệ con cũng từng nói, biển cả đem lại nguồn tài phú vô hạn cho Đại Tống, cho nên con nhất định không được coi thường việc mua bán trên biển!
- Nhi thần xin ghi nhớ lời dạy bảo của phụ hoàng!
Triệu Húc lập tức cúi đầu mở miệng nói.
Nhìn thấy 4 đứa con trai của mình đều nghe lời đến vậy, Triệu Thự cũng cảm thấy có một cơn men say dâng lên, lại liền kéo Tào Tung và Liễu Không nói mấy câu, cuối cùng càng lúc càng buồn ngủ, ngay cả mắt cũng mở không nổi. Triệu Húc thấy vậy, vội vàng bảo cung nhân đỡ Triệu Thự xuống nghỉ ngơi, còn y thì thay Triệu Thự chiêu đãi Tào Tung và Liễu Không.
- Đại ca, thân thể phụ hoàng không sao chứ, có cần tìm ngự y đến xem một chút không?
Triệu Nhan nhìn Triệu Thự được đỡ xuống, liền có chút lo lắng nói, với sức khoẻ của Triệu Thự mà uống nhiều rượu như vậy, quả thật là khiến người ta không thể yên lòng mà.
- Tam ca yên tâm đi, vừa nãy ta đã bắt mạch qua cho phụ hoàng, mạch tượng của phụ hoàng không có biến hoá gì lớn, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu!
Chưa đợi Triệu Húc mở miệng, Triệu Quần ở bên cạnh liền cướp lời nói, vừa nãy y ngồi trong lòng của Triệu Thự, cho nên đã nhân cơ hội bắt mạch cho phụ thân.
- Y thuật của tứ đệ có ổn không đó, ta thấy vẫn là nên tìm ngự y đến xem thử đi!
Lúc này Triệu Hạo giành mở miệng nói trước, trong số những người có mặt ở nơi đây, y là người không hy vọng sức khoẻ Triệu Thự xảy ra chuyện gì nhất, bởi vì lỡ như Triệu Thự chết đi, vậy thì hoàng vị sẽ triệt để vô duyên với y rồi.
- Nhị ca huynh chớ xem thường người khác, y thuật của ta tuy chưa bằng nhị vị lão sư, nhưng trong số các ngự y, ngoại trừ những lão ngự y có kinh nghiệm phong phú ra, những người khác chả có mấy ai giỏi hơn ta đâu, hơn nữa ta cũng đã tìm hiểu kỹ càng bệnh tình của phụ hoàng từ chỗ lão sư, cho nên ta nói sức khoẻ của phụ hoàng không có vấn đề, vậy thì nhất định không có vấn đề!
Triệu Quần nghe thấy lời của nhị ca liền không phục mà tự tranh luận cho bản thân mình, kỳ thật tính tình của y rất tốt, bình thường rất ít khi cãi cọ với người khác, chỉ là nếu đụng chạm đến y thuật, y sẽ không chịu nhún nhường nửa bước, không cho phép người khác coi khinh y thuật của y.
- Được rồi, tứ đệ cũng đừng cãi nữa, chẳng qua là để chắc chắn, vẫn là nên gọi ngự y đi xem thử đi!
Lúc này cuối cùng Triệu Húc đã mở miệng nói, y không phải là không tin vào y thuật của Triệu Quần, chỉ là vì không để người khác mượn cớ thêu dệt, cho nên mới phải nói như thế, dù gì thì trong thời kỳ nhạy cảm này, từng lời nói cử chỉ của y đều bị vô số người nhìn chằm chằm.
Nghe thấy lời của Triệu Húc, lúc này Triệu Hạo và Triệu Quần mới không nói tiếp nữa, tuy nhiên không khí có phần cứng nhắc, Triệu Nhan thấy vậy vội nở nụ cười phá vỡ bầu không khí này nói:
- Đại ca, Cửu ca nhi và Từ Nguyên đều đã thành tỷ phu của chúng ta, ngày sau liệu có an bài đặc biệt nào cho họ không?
Triệu Nhan vừa nói, Tào Tung và Liễu Không đều nhìn về phía Triệu Húc, khoảng thời gian này Triệu Thự bệnh nặng, cho nên đã giao đại bộ phận chính vụ cho Triệu Húc, cho nên đối với an bài ngày sau của bọn họ, hiện giờ đều phải nhìn xem Triệu Húc nói như thế nào.
Triệu Húc nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan thì khẽ mỉm cười nói:
- Cửu ca nhi, không đúng, là tam tỷ phu, tam tỷ phu đang chưởng quản ngân hàng, lại nói tiếp sự vụ ngân hàng phức tạp, quả thật là còn nặng nề hơn so với Tam Ty, tam tỷ phu mỗi ngày đều xử lý sự vụ ngân hàng e là cũng không thể nào phân thân ra được, cho nên theo ta thấy hết thảy vẫn như cũ đi, chỉ cần tam tỷ phu có thể chưởng quản tốt ngân hàng là được rồi.
Tào Tung nghe thấy Triệu Húc nói như vậy, trong lòng cũng thầm thở phào, y vốn lo lắng là sau khi lập gia đình, triều đình sẽ đoạt đi quyền chưởng quản ngân hàng từ trong tay của y, dù gì thì ngân hàng quả thật là quá trọng yếu, y thân là phò mã vốn là phải tị hiềm, tuy nhiên hiện giờ nghe thấy Triệu Húc vẫn để cho y chưởng quản ngân hàng, lúc này mới có thể yên lòng.
Triệu Húc nói xong an bài của Tào Tung, lại quay đầu nhìn về phía Liễu Không, sau một lát mới mở miệng nói:
- Về phần nhị tỷ phu huynh quen thuộc với việc mua bán trên biển, vốn là nên gánh vác trọng trách, chỉ là huynh vừa thành hôn cùng nhị tỷ, nếu để huynh về vùng duyên hải miền nam quả thật là không thoả đáng, ta lại không nỡ để nhị tỷ vừa xuất giá đã phải đi xa, cho nên theo ta thấy không bằng nhị tỷ phu tạm thời ở lại kinh thành, đợi qua một khoảng thời gian rồi lại an bài tiếp vậy!
- Đa tạ thái tử đã thông cảm, thần cũng dự định là sẽ như vậy!
Từ Nguyên nghe thấy lời an bài của Triệu Húc cũng liền lập tức đứng dậy hành lễ nói, trên gương mặt lộ ra vẻ vui mừng, dường như là hết sức hài lòng với an bài của Triệu Húc.
Triệu Nhan ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của Triệu Húc và Liễu Không, trong lòng lại hết sức không thoải mái, bởi vì Triệu Húc tuy nói rất êm tai, nhưng kỳ thật vẫn là không yên lòng để Liễu Không trở về La Sát quân, cho nên mới bảo y ở lại kinh thành, kế đó hẳn là sẽ phái người đi tiếp quản La Sát quân, còn về an bài ngày sau của Liễu Không, chỉ sợ cũng chỉ là một công việc nhàn hạ, chỉ là hắn không hề nhìn thấy Liễu Không lộ ra thần sắc không hài lòng gì, cho nên cũng không nói gì.
Đợi sau khi tiệc rượu chấm dứt, Triệu Nhan còn đặc biệt đi gặp Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa, cùng họ nói chuyện vài câu, từ lời nói và nét mặt của các nàng, Triệu Nhan cũng nhìn ra được các nàng rất vừa lòng về phu quân của mình, điều này khiến Triệu Nhan cuối cùng cũng đã yên tâm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt một cái đã qua 3 tháng từ cái ngày mà Triệu Thự phát bệnh, điều này cũng có nghĩa là Trực Lỗ Cổ và Tào Dật đã không thể đảm bảo cho sự an toàn của Triệu Thự được nữa, mà Triệu Thự cũng có thể phát bệnh mà chết bất cứ lúc nào, điều này khiến tất cả những người biết tin tức này trong kinh thành đều trở nên lo lắng.