Vẻ mặt Triệu Nhan cô đơn ngồi trên xe ngựa, theo thói quen mở cửa sổ ra nhìn con đường phồn hoa Đông Kinh bên ngoài, tuy rằng đường Đông Kinh vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng Triệu Nhan lại nhạy cảm phát hiện từ sau khi tân pháp ban bố, dân chúng trong thành Đông Kinh đã chịu ảnh hưởng không nhỏ. Đặc biệt là ban bố Quân Thâu pháp, đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đối với cuộc sống của các thương nhân nhỏ và vừa trong thành Đông Kinh, gia tăng rất nhiều gánh nặng cho các thương nhân. Khi những người này nhắc tới tân pháp thì hoặc cắn răng căm hận, hoặc là lắc đầu thở dài.
Cảm nhận rõ ràng được không khí bất đồng trên đường phố Đông Kinh, Triệu Nhan ở trong xe ngựa cũng không khỏi thở dài một tiếng, trong khoảng thời gian này hắn khuyên bảo Triệu Húc không dưới trăm lần, đáng tiếc Triệu Húc rất kiên quyết thực hiện cải cách này. Căn bản không nghe lời khuyên của hắn, thậm chí huynh đệ hai người còn vì chuyện này mà lần đầu tiên cãi vã với nhau, chuyện này cũng đã ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ bọn họ.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này không chỉ Triệu Nhan khuyên bảo Triệu Húc, văn võ cả triều ngoại trừ tân đảng thì gần như đều khuyên bảo Triệu Húc thay đổi suy nghĩ. Bởi vì từ sau khi tân pháp được thực thi thì chẳng những đụng chạm đến ích lợi của dân chúng mà còn tổn hại đến ích lợi của hầu hết các tầng lớp khác, trong đó chủ yếu là đại quý tộc đại thương nhân, những người này thông qua đủ mọi cách để biểu đạt sự bất mãn với Triệu Húc, thậm chí nghe nói ngay cả Cao Thái hậu và Tào Thái Hoàng Thái Hậu đều ra mặt. Đáng tiếc Triệu Húc vẫn bất động, có đôi khi Triệu Nhan hoài nghi, Triệu Húc kiên quyết ủng hộ cải cách rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ là vì mục đích trở thành cường quốc sao?
Mang theo tràn đầy nghi hoặc, trước khi mặt trời lặn, xe ngựa của Triệu Nhan rốt cục về đến nhà. Lúc này mới vừa vào nội trạch thì thấy Tư Nguyệt sắp tám tuổi dẫn theo một đám đệ đệ muội muội chạy tới, hô to phụ thân rồi bổ nhào vào người Triệu Nhan, khiến cho Triệu Nhan không ngừng cười to. Hắn lần lượt ôm con trai, con gái, sau đó mới dẫn bọn nó đến nhà ăn ăn cơm.
Mấy năm này Tào Dĩnh và đám người Tiết Ninh Nhi lại sinh thêm vài đứa con gái cho Triệu Nhan, hiện tại số lượng con gái của hắn đã đạt đến chín. Nếu như trong bụng Âu Dương Uyển Linh cũng là con gái thì chính là mười người rồi, đây cũng là một chuyện đắc ý nhất trong mấy năm gần đây của Triệu Nhan, phải biết rằng ở đời sau đừng nói mười đứa bé, bình thường có thể sinh được hai đứa cũng đã vô cùng khó có được rồi.
Hiện tại đã là giờ dùng cơm chiều, Tào Dĩnh các nàng cũng đều ở nhà ăn chờ Triệu Nhan. Đợi cho hắn dẫn mấy đứa nhỏ đi vào, Tào Dĩnh lập tức tuyên bố ăn cơm, hiện tại bởi vì số lượng đứa bé tăng lên nên ngồi chung một bàn đã không được nữa rồi. Dù sao thì bàn quá lớn thì không tiện lấy đồ ăn, vì thế liền chia thành hai bàn, trong đó Triệu Nhan và Tào Dĩnh cùng những người lớn trong nhà thì ngồi cùng nhau ăn, trẻ con thì được bà vú bón ăn. Nhưng trẻ con khi ăn cơm thì không bao giờ là không quậy phá, đặc biệt còn có tỷ tỷ Tư Nguyệt chuyên gây sự làm gương, vì thế thường thường là ăn được một nửa thì tất cả đứa bé đều chạy đến chỗ Triệu Nhan. Có thức ăn nào ăn không hết hoặc không thích ăn đều cho vào bát của Triệu Nhan. Tào Dĩnh giễu cợt không cần chuẩn bị cơm cho hắn, cơm của mấy đứa bé cho cũng đủ để Triệu Nhan ăn no rồi.
Buổi cơm tối náo nhiệt kết thúc, Triệu Nhan lại kể chuyện xưa cho bọn trẻ, thật vất vả mới dỗ được bọn chúng ngủ, nhìn một đám được bà vú ôm đi nghỉ ngơi, trên mặt Triệu Nhan lộ ra nụ cười ấm áp.
- Phu quân, hôm nay tiến cung có phải lại cãi nhau với Quan gia hay không?
Cũng đúng lúc này, Tào Dĩnh bỗng nhiên đi tới hạ giọng nói.
Triệu Nhan nghe thấy lời nói của Tào Dĩnh thì biến sắc, sau đó có chút trầm trọng gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta không nghĩ đến đại ca lại quyết tâm thực hiện cải cách như vậy, cái gì cũng đã nói rồi. Ngay cả tác hại của tân pháp ta cũng nói cho y, nhưng y vẫn bất động, thật không rõ tại sao đại ca lại biến thành như vậy?
Nghe Triệu Nhan nói như thế, thần sắc trên mặt Tào Dĩnh rõ ràng có chút thay đổi, dường như là muốn nói gì, nhưng lại dường như sợ gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng. Lúc này Triệu Nhan chỉ lo tức giận, cũng không phát hiện sự thay đổi trên khuôn mặt Tào Dĩnh.
Hôm nay Triệu Nhan nghỉ ngơi ở chỗ Tào Dĩnh, bởi vậy sau khi nói chuyện với Tiết Ninh Nhi các nàng thì cùng với Tào Dĩnh trở lại phòng rửa mặt. Nhưng ngay khi hắn định cởi áo ra nghỉ ngơi thì Tào Dĩnh lại mở miệng lần nữa nói:
- Phu quân, thiếp cảm thấy chàng không cần khuyên đại ca nữa, bởi vì dù chàng khuyên thế nào thì y cũng sẽ không nghe đâu!
- Hả? Vì sao vậy? Nương tử có phải nàng biết cái gì hay không?
Triệu Nhan nghe được lời nói của Tào Dĩnh không khỏi hết sức kinh ngạc mà nói.
Chỉ thấy Tào Dĩnh cũng không trả lời ngay câu hỏi của Triệu Nhan mà đi ra phòng ngủ dặn dò Mịch Tuyết đứng ngoài canh giữ, đừng cho bất cứ kẻ nào tới gần phòng ngủ, sau đó mới đóng cửa lại hạ giọng nói với Triệu Nhan:
- Phu quân, lúc trước ta cũng cho rằng đại ca là muốn trở thành cường quốc, khiến cho dân giàu mới tiến hành cải cách của Vương An Thạch, nhưng trong khoảng thời gian này ta đã nhìn ra một số việc!
- Nương tử nàng biết được gì vậy?
Triệu Nhan lúc này có chút vội vàng nói, hắn hết sức bội phục đối với ánh mắt nhạy cảm chuyện chính trị của Tào Dĩnh. Mặt khác chính hắn cũng cảm thấy có chút hoang mang với việc Triệu Húc liều lĩnh muốn thi hành tân pháp, bởi vì suy đoán theo lẽ thường, thêm vào tính cách trước kia của Triệu Húc thì y không thể cố chấp giống như hiện tại.
- Xem ra phu quân cũng là bị mặt ngoài của tân pháp này mê hoặc, nhưng bây giờ phu quân chàng suy nghĩ thử, từ sau khi cải cách thì sự thay đổi lớn nhất của triều đình là gì?
Tào Dĩnh cũng không trực tiếp nói cho Triệu Nhan suy nghĩ của mình, mà dẫn dắt vấn đề nói.
- Sự thay đổi lớn nhất của triều đình?
Triệu Nhan nghe câu hỏi này cũng sững sờ, Tào Dĩnh hỏi sự thay đổi lớn nhất của triều đình, mà không phải là sự thay đổi lớn nhất của Đại Tống, như vậy nói cách khác chủ yếu là thay đổi về mặt chính trị của Đại Tống, ít có quan hệ với dân chúng.
- Ta nghĩ ra rồi, nương tử nói là quan viên trong triều liên tiếp bị giáng chức đuổi khỏi kinh!
Lúc này Triệu Nhan bỗng nhiên lóe ra một ý tưởng nói. Từ sau khi đề xuất cải cách, các lão thần như Hàn Kỳ, Âu Dương Tu bởi vì đủ loại nguyên nhân mà phải giao ra chức vị tể tướng. Sau khi tân pháp thi hành thì quan viên đảng cũ trong triều thi nhau phản đối, kết quả từng người bị giáng chức đuổi khỏi kinh. Đội ngũ đưa tiễn ở cửa nam của triều đình gần như chưa bao giờ nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả Tư Mã Quang cũng tự xin rời khỏi kinh, từ đó có thể biết số lượng quan viên bị giáng chức nhiều như thế nào.
- Phu quân nói không sai, sau khi những quan viên này bị giáng chức đuổi khỏi kinh thì sự thay đổi lớn kế tiếp sẽ là gì đây?
Tào Dĩnh lại mở miệng hỏi.
- Này…
Triệu Nhan nghe được câu hỏi này cũng trầm ngâm không nói, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Quan viên bị giáng chức rời khỏi kinh đều là đảng cũ, sau khi bọn họ rời khỏi thì chức vị lập tức bị tân đảng tiếp nhận, điều này cũng khiến cho thực lực của tân đảng tăng lên mạnh mẽ. Hiện tại quan lại cả triều, quan viên của tân đảng mặc dù tuổi tác đều rất trẻ, nhưng chức vị của mỗi người đều rất lớn, thực lực đã vượt qua đảng cũ.
Đối với câu trả lời này của Triệu Nhan, Tào Dĩnh cũng không đồng ý, chỉ thấy nàng khẽ lắc đầu hạ giọng nói:
- Phu quân chỉ thấy quyền lực trong tay tân đảng tăng lên, sao lại không thấy quyền lực trong tay một người khác cũng được tăng lên chứ?
- Một người khác?
Triệu Nhan nghe đến đó đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền trừng to mắt nhìn Tào Dĩnh rung giọng nói:
- Nương tử nàng nói là... đại… đại ca y…
- Đúng vậy, ta đích thật là đang hoài nghi đại ca dựa vào cái danh cải cách mà nắm lấy quyền lực, phải biết rằng Đại Tống chúng ta từ khi lập quốc tới nay đã có cách nói “Quân và sĩ phu cùng trị thiên hạ”. Đây cũng không phải là một lời nói suông, quyền lực của Hoàng đế Đại Tống chúng ta luôn bị sĩ phu áp chế, đặc biệt là tướng quyền kiềm chế hoàng quyền càng lúc càng nghiêm trọng. Có thể nói trong các triều đại thì quyền lực trong tay Hoàng đế Đại Tống chúng ta là ít nhất!
Tào Dĩnh nghiêm túc nói.
Triệu Nhan nghe đến đó hít vào một hơi, hắn đương nhiên biết hoàng quyền của Đại Tống luôn bị tướng quyền áp chế, quyền lực trong tay Hoàng đế chẳng những là ít nhất so với các triều đại trước mà còn ít hơn cả triều Nguyên, Minh, Thanh ở đời sau. Thậm chí thánh chỉ của Hoàng đế phải trải qua sự thẩm duyệt của vài vị tướng công, nếu không thì gần như không có hiệu lực.
Kỳ thật loại cục diện chính trị này của Đại Tống đã có chút giống với nội các của một số quốc gia ở đời sau rồi. Hơn nữa theo Triệu Nhan, thế cục chính trị hoàng quyền bị tướng quyền áp chế cũng không có gì không tốt, dù sao có tướng quyền kiềm chế thì sẽ tránh khỏi triều đình bị Hoàng đế độc đoán, như vậy cho dù Đại Tống xuất hiện hôn quân thì chỉ cần có vài vị tể tướng đắc lực thì Đại Tống sẽ không đến mức trở nên quá tệ.
Điểm ấy cũng sớm đã được chứng minh, ví dụ như Tống Chân Tông lúc trước, luyện đan uống thuốc một lòng cầu trường sinh, làm chuyện vô cùng hoang đường, hơn nữa lại gặp Bắc Liêu xuôi nam với quy mô lớn, có thể nói là loạn trong giặc ngoài. Nhưng có sự chủ trì của Khấu Chuẩn và mấy vị Tể tướng, cuối cùng cũng không để cho Đại Tống rơi vào hoàn cảnh mất nước.
- Đại ca... Đại ca chẳng lẽ thật muốn mượn cơ hội này để nắm giữ hết quyền lực sao?
Lúc này Triệu Nhan vẫn có chút không dám tin tưởng mà lẩm bẩm, kỳ thật trong lòng của hắn đã có đáp án. Lấy sự hiểu biết của hắn với Triệu Húc thì đối phương một lòng muốn làm Hoàng đế như Đường Thái Tông, chắc chắn không cam lòng quyền lực trong tay bị hạn chế. Vì thế sau khi đăng cơ, bước đầu tiên của y là tăng cường hoàng quyền, hiện tại Hàn Kỳ và vài vị Tể tướng lần lượt rời khỏi kinh, chỉ còn lại có Tăng Công Lượng và Trần Thăng Chi chỉ lo phần mình, Vương An Thạch chỉ lo cải cách. Từ đó, tướng quyền gần như đều rơi vào trong tay Triệu Húc, khiến cho quyền lực trong tay y đạt tới cực đỉnh của Hoàng đế Đại Tống, chỉ sợ cũng chỉ có hai vị Hoàng đế khai quốc Thái Tổ và Thái Tông năm xưa mới có thể so sánh được với y.
- Lấy hiểu biết của phu quân với đại ca, hẳn là càng hiểu đại ca muốn làm cái gì, nhưng mà tập trung quyền lực hết trong tay như vậy có phải là chuyện tốt không?
Khi Tào Dĩnh nói xong lời cuối cùng thì trên mặt cũng lộ vẻ lo lắng.
- Không được, ta nhất định phải ngăn cản đại ca!
Triệu Nhan nói xong xoay người muốn tới hoàng cung gặp Triệu Húc, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt, quyền lực tập trung cũng như vậy. Tập quyền có thể có quyền lực làm được nhiều việc mà trước đó không thể làm, nhưng tác hại của tập quyền cũng rất rõ ràng. Nếu chẳng may người quyết định xảy ra vấn đề, như vậy sẽ dẫn đến mối nguy hại mất nước, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà sau khi cải cách được thực hiện, Bắc Tống rất nhanh liền mất nước.