Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 622 - Chương 624: Đến Hàng Châu.

Chưa xác định
Chương 624: Đến Hàng Châu.

Thục Quốc công chúa không trông thấy Vương Sân ngoài cửa sổ, nàng đang trò chuyện với Từ Nguyên bên cạnh, hỏi thăm tình hình bên ngoài, khi biết được Vương Sân đang cố ý gây khó dễ không cho bọn họ đi, khuôn mặt cũng lộ ra vài phần tức giận, trong tim nàng sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với Vương Sân rồi, nhưng đối phương lần này cố ý làm khó, khiến nàng khó tránh có chút tức giận.

Chỉ tiếc Thục Quốc công chúa không hề biết, dáng vẻ giận dữ của nàng vừa hay lọt vào tầm mắt của Vương Sân đứng ngoài cửa sổ, khiến gã đứng hình lúc lâu, gương mặt cũng toát lên vẻ phức tạp, nếu trước kia gã không chia tay với Thục Quốc công chúa, thì hôm nay người ngồi trong xe ngựa cùng công chúa phải là mình mới đúng.

Đối với sự thay đổi sắc mặt của Vương Sân, Triệu Nhan và đám người Tào Tung bên cạnh cũng trông thấy, trong đó Triệu Nhan căn bản không để tâm, quay người lên ngựa rời đi, nhưng Tào Tung lại cố ý rớt lại cuối cùng, hình như nói gì đó với Vương Sân, kết quả khiến Vương Sân giận run lên, y thì cười sảng khoái đuổi theo Triệu Nhan bọn họ.

- Này, đệ nói gì với Vương Sân vậy, sao khiến gã tức như thế?

Hô Diên Bình vẫn luôn chú ý đến hành động của Tào Tung, liền vô cùng tò mò truy hỏi.

- Ha ha, không có gì, ta chẳng qua chỉ nói với gã, nhị tỷ đã mang thai rồi, sau này nếu gã có cơ hội đi phương nam, có thể mời gã uống rượu đầy tháng của đứa nhỏ.

Tào Tung mặt mày đểu cáng cười nói.

- Vãi, đệ thật ác, hèn chi khiến Vương Sân giận như thế, nhưng mà ta thích.

Hô Diên Bình nói đến cuối cùng cười lớn, nhưng y lại nhanh chóng nhớ tới một việc, liền nói với Tào Tung:

- Cửu ca, đệ đã có hai hài nhi với Vệ Quốc công chúa rồi, nhưng Thục Quốc công chúa và Từ Nguyên sao vẫn chưa có con?

- Nhị tỷ không phải không muốn, chỉ là vẫn chưa thể mang thai, nhưng cũng không sao, ta và Dĩnh nhi cũng thành hôn mấy năm trời mới mang thai, nên chuyện này không cần vội.

Triệu Nhan lúc này bỗng nhiên chen miệng vào. Đối với chuyện Từ Nguyên và Thục Quốc công chúa vẫn chưa có con, Triệu Nhan cũng rất nóng ruột, cũng từng hỏi riêng nhị tỷ của mình, kết quả Thục Quốc công chúa nói với hắn, phu thê họ cũng rất sốt ruột, vì điều này còn mời Tào Dật giúp hai người họ bắt mạch, kết quả không phát hiện vấn đề gì, nên tất cả chỉ có thể giải thích là vận may chưa tới.

- Cái này cũng phải, nhưng tam ca đệ mấy năm nay mắn thật, bây giờ đã có mười đứa con rồi, còn nhiều hơn con của ta và cửu ca cộng lại, đệ xem chúng ta có nên đính ước cho các con không?

Hô Diên Bình lúc này lại cười lớn nói, y hiện tại đã có năm đứa con, nhưng so với Triệu Nhan thì ít hơn một nửa.

- Ha ha. Con cháu ắt có phúc của chúng, nếu sau này chúng lớn lên thích nhau, chúng ta có cấm cũng vô dụng, nếu chúng đã không thích đối phương, chúng ta lại ép hôn, nói không chừng sẽ gây họa lớn, nên chi bằng mọi sự tùy duyên đi.

Triệu Nhan không muốn vì kích động nhất thời mà mang lại trói buộc cho con cái, vì thế vô cùng lí trí từ chối.

Hô Diên Bình nghe thấy Triệu Nhan nói cũng cảm thấy có lí, liền gật đầu cho qua. Đến khi bọn họ đến trước cổng phủ Triệu Nhan, Từ Nguyên và Thục Quốc công chúa, và Vệ Quốc công chúa lúc nãy lên xe ngựa cùng tỷ tỷ đã ở đó, lúc này thời gian cũng không còn sớm, nên Triệu Nhan lập tức ra lệnh khởi hành.

Khi đoàn xe của Triệu Nhan đến cổng thành, phát hiện có rất nhiều bạn bè thân thiết trong kinh thành đến đưa tiễn, trong đó huynh đệ Tô Thức và Lý Công Lân cũng mang theo hành lí đến đợi, họ sẽ cùng Triệu Nhan rời khỏi kinh thành đến phương nam nhậm chức. Thực ra chính là làm trợ thủ của Triệu Nhan, còn cụ thể làm gì, tất cả đều chờ Triệu Nhan đến phương nam mới sắp xếp.

Với thanh danh và địa vị của Triệu Nhan, lại thêm hai tỷ tỷ của hắn đều cùng rời kinh, nên hôm nay người đi tiễn rất đông. Triệu Nhan và Tào Tung bọn họ cùng xuống xe ngựa hàn huyên với người đến tiễn vài câu, sau đó uống mấy ly rượu tiễn biệt, rồi mới vẫy tay cáo từ mọi người, Triệu Nhan ngồi trên ngựa nhìn thành Đông Kinh mỗi lúc một xa phía sau, cũng không khỏi thở dài một tiếng, lần này đi không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể trở về.

Đích đến của Triệu Nhan bọn họ là Quảng Châu, vừa đúng là hướng nam của Khai Phong, vốn dĩ ra khỏi kinh thành thì đi theo hướng nam, nhưng Triệu Nhan bọn họ lại không làm vậy, mà tiến thẳng về hướng đông nam, đến một nhánh sông của sông Đại Vận ở Kinh Hàng ngồi thuyền xuôi về hướng nam, ngồi thuyền hơn nửa tháng, Triệu Nhan bọn họ cuối cùng tới được Hàng Châu.

Có câu trên trời có thiên đàng dưới đất có Tô Hàng*, Hàng Châu thời này tuy chưa thể so sánh với sự phồn hoa thời Nam Tống, song cũng được xếp là thành đô lớn ở phía nam, đặc biệt là nơi đây giáp với Tây Hồ, cảnh sắc tuyệt mĩ, thêm nữa Triệu Nhan bọn họ di dời cả gia đình đến, mặc dù có xe ngựa tàu thuyền không cần đi bộ, nhưng vẫn có chút mệt mỏi, nên dự định ở lại Hàng Châu du ngoạn một thời gian mới đi tiếp.

* Chỉ hai thành thị Tô Châu và Hàng Châu.

Đến với Hàng Châu tất nhiên không thể không thăm Tây Hồ, đến Tây Hồ tất nhiên không thể không ăn cá chua Tây Hồ, món ăn này kể ra liên quan đến Tô Thức, ngoài ra còn liên quan đến vị sư huynh Liễu Nguyên của Từ Nguyên, cũng chính là vị Phật Ấn thiền sư trong lịch sử. Hậu thế có rất nhiều truyền thuyết thú vị về họ, trong đó có một câu chuyện liên quan đến cá dấm Tây Hồ.

Triệu Nhan và đám người Từ Nguyên, Tào Tung, Hô Diên Bình, huynh đệ Tô Thức và Lý Công Lân cùng nhau đến Tây Hồ, thuê một con thuyền đánh cá bên hồ, con thuyền này là do một cặp tỷ muội ngư dân điều khiển, hơn nữa còn biết nấu ăn, đặc biệt là làm món cá dấm Tây Hồ cực kì ngon, Triệu Nhan bọn họ ngồi trên mạn thuyền vừa thưởng ngoạn mỹ cảnh Tây Hồ, vừa thưởng thức đồ ăn ngon, thật sự vô cùng sung sướng.

- Quận vương, chúng ta đã tới Hàng Châu rồi, cũng coi như đến được phía nam rồi, chỉ có điều bây giờ chúng ta ngoại trừ biết người sẽ tiếp quản hải mậu ra thì không biết người có kế hoạch gì với việc này, càng không biết nên bắt đầu làm từ đâu, vì vậy người không phải nên tiết lộ cho chúng ta chút ít sao?

Tô Thức nhâm nhi một miếng cá dấm Tây Hồ, tán thưởng vài câu thì quay sang Triệu Nhan hỏi, Tô Triệt và Lý Công Lân bên cạnh cũng đều nhìn hắn, xem ra khoảng thời gian gần đây bọn họ đều đang suy đoán chuyện này.

- Đúng vậy, tam ca huynh trước giờ hành sự đều hoạch định kế hoạch rõ ràng, nhưng lần này đi phương nam hình như không có kế hoạch, lẽ nào giấu bọn đệ tự mình lập một kế hoạch sao?

Tào Tung lúc này cũng mở lời truy vấn, y và Từ Nguyên, Hô Diên Bình tuy gần gũi với Triệu Nhan hơn, nhưng cũng không biết Triệu Nhan có dự tính gì với lần đi phương nam này.

Thấy ánh mắt hiếu kì của Tô Thức bọn họ, chỉ thấy Triệu Nhan mỉm cười nói:

- Các huynh không cần tò mò nhìn ta như vậy, nói thật, thực chất ta cũng chưa có bất kì dự tính gì, tất cả phải chờ đến Quảng Châu rồi nói tiếp.

- Không có dự tính gì, đây thật sự không giống tác phong làm việc của quận vương người.

Lúc này Lý Công Lân cũng kinh ngạc lên tiếng, y đã quen biết Triệu Nhan bao lâu nay, rất hiểu tính cách của Triệu Nhan, nên cảm thấy cực kì ngạc nhiên vì Triệu Nhan không có kế hoạch gì đã đi phương nam.

- Ha ha, ta thật sự chưa có kế hoạch gì, tuy nhiên tình hình kinh doanh ngoài biển ta chưa từng tận mắt chứng kiến, chỉ có thể biết được một số tình báo từ một số con đường, thậm chí ta đến giờ còn chưa được thật sự nhìn thấy thuyền ngoài biển, càng không biết kinh doanh ngoài biển rốt cuộc là cái gì, cho nên lần này chúng ta đến Quảng Châu xong, việc đầu tiên không phải là tiếp quản thương mại biển, mà là làm quen với tình hình thương mại biển, chỉ có biết mình biết ta, mới có thể chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.

Triệu Nhan đầu tiên cười khổ một tiếng, sau đó mới giảng giải sự tình, thực chất đừng nói là kiếp này, kiếp trước hắn cũng chả hiểu biết gì về biển cả, nếu không phải lần này vì cải cách, khiến hắn thực sự không muốn ở lại kinh thành, e rằng hắn cũng không chạy tới ngoài biển đâu.

- Tam đệ nói không sai, thương mại biển tuy cũng là một ngành thương nghiệp, nhưng vì tình hình hải ngoại cực kì phức tạp, điều này cũng khiến tình hình hải mậu thay đổi liên tục, tuy mấy năm trước ta từng sống ở ngoài biển một thời gian dài, nhưng bây giờ ra ngoài biển, sợ là cũng cảm thấy lạ lẫm.

Lúc này Từ Nguyên cũng cất lời, trong số người ở đây cũng chỉ có y là hiểu biết về biển nhất, nhưng cũng chính vì như vậy, nên y cũng càng cẩn thận hơn.

Nghe thấy Từ Nguyên nói như thế, Tô Thức bọn họ giờ mới sáng tỏ gật gật đầu, nhưng lúc này Tô Triệt nãy giờ trầm tư kiệm lời đột nhiên nói:

- Quận vương, cho dù chưa có dự định gì, nhưng người chắc chắn cũng có suy nghĩ gì đó về thương mại biển chứ, có thể chia sẻ ý tưởng của người với chúng ta không, cũng để chúng ta chuẩn bị sẵn sàng?

- Cái này thì không vấn đề, thực ra trước đó ta cũng từng mày mò điều tra về tình hình hải mậu của Đại Tống, từ đó cũng có một số ý tưởng...

Triệu Nhan nói rồi kể lại một lần ý tưởng của mình về thương mại biển, những ý tưởng này phần đa đều khá vụn vặt, nhưng trong đó có một số ý tưởng vô cùng liều lĩnh, khiến Tô Thức bọn họ nghe xong trợn mắt há mồm, đồng thời họ cảm thấy mình giống như bị Triệu Nhan lừa, vì lần này đi phương nam nhậm chức dường như không đơn giản giống trong tưởng tượng.

Cùng lúc đó, hai phu thê Trần Quốc công chúa trong thành Quảng Châu lại mặt mày sốt sắng ngồi trong phòng, trong đó Vương Sư Ước thân là phò mã ngồi một lát lại nóng lòng đứng bật dậy đi qua đi lại vài bước, sau đó nói với thê tử:

- Nương tử, tam đệ bọn họ rốt cuộc lúc nào mới tới Quảng Châu, nếu muộn thêm mấy ngày nữa, e rằng sự việc sẽ không thể cứu vãn.

- Phu quân, chàng có thể nghĩ thêm cách kéo dài một chút không, tính toán lộ trình phỏng chừng tam đệ bọn họ chắc cũng qua Trường Giang rồi, cùng lắm một tháng nữa sẽ tới đây, chỉ cần bọn họ đến, đặc biệt là Từ Nguyên có thể đến, thì tất cả trở nên dễ dàng hơn rồi.

Trần Quốc công chúa cũng lộ vẻ lo lắng nói.

- Ta cũng muốn kéo dài thời gian, nhưng vị Thái tri châu mới đến kia lại quá trẻ, ỷ có đám người tân đảng Vương đại nhân đằng sau chống lưng, căn bản không coi phò mã ta đây ra gì, ta lúc trước cũng đi khuyên y vài lần, nhưng y lần nào cũng đều trước mặt đồng ý rất hay, quay người đi vẫn làm gì cứ làm đấy, ta cũng không còn cách nào nữa.

Vương Sư Ước lúc này bất đắc dĩ nói, thời gian này y bị kẹp giữa hai bên chịu khổ, sợ vì chuyện này mà gây nên đại loạn Quảng Châu, nhưng bây giờ đã đến thời khắc then chốt rồi.

- Thế thì hết cách rồi, xem ra thiếp phải đích thân tới chỗ Thủy sư một chuyến thôi!

Trần Quốc công chúa lúc này đột nhiên mặt mày kiên nghị nói, bây giờ cũng chỉ có thân phận công chúa như nàng mới có khả năng giải quyết nguy cơ lớn của thành Quảng Châu, chỉ có điều lần này đi mạo hiểm rất lớn, hi vọng những người đó tuyệt đối không được làm điều xằng bậy.

Bình Luận (0)
Comment