- Tiểu thần Lưu Trọng Cát bái kiến Lăng Vương điện hạ!
Một lão già đầu tóc bạc trắng sau khi đi vào phòng khách liền hướng về phía Triệu Nhan thi lễ. Tuy lời nói của ông ta tỏ ra vô cùng kính cẩn và ngoan ngoãn nhưng sát khí mạnh mẽ trên người lại không thể che được. Đó là khí chất của một vị võ tướng được rèn giũa qua nhiều năm chinh chiến.
Triệu Nhan nghiêm túc quan sát Lưu Trọng Cát đang đứng trước mặt mình. Mặc dù trong lịch sử, đối phương đã phạm phải vô số tội ác với Đại Tống, nhưng hắn không thể không thừa nhận, ông ta là một tướng lĩnh xuất sắc. Nếu không phải do thực lực của Tử Hạ quá yếu thì lần trước Lư Doãn cũng không thắng một cách dễ dàng như vậy.
- Lưu Trọng Cát, không phải bản vương nói Lưu Thiên Đạo đích thân tới gặp ta sao, tại sao lại là ngươi đến?
Triệu Nhan cố ý không đứng dậy, cũng không cho ông ta bình thân, uống một ngụm trà rồi mới nói. Lần này hắn vốn là cố ý làm khó nước Tử Hạ. Hắn càng hống hách thì Tử Hạ càng e dè. Như vậy sẽ khiến hắn có thêm một chút thời gian để chuẩn bị.
- Lăng Vương điện hạ thứ tội, Đại vương tôi nghe nói Điện hạ sắp đến vốn dĩ muốn đích thân tới bái kiến điện hạ, chỉ có điều đến khi sắp đi thì bị bệnh. Bây giờ, người vẫn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thật sự không có sức để đi xa, cho nên bất đắc dĩ mới phải phái hạ thần đến thay. Mong Lăng Vương khoan hồng độ lượng!
Lưu Trọng Cát tỏ ra không chút tức giận về sự chậm chạp của Triệu Nhan mà ngược lại còn vô cùng cung kính.
Triệu Nhan đương nhiên sẽ không tin vào lý do Lưu Thiên Đạo ngã bệnh, nhưng hắn cũng đã biết trước đối phương sẽ không đến nên cũng không so đo làm gì, liền bảo Lưu Trọng Cát đứng lên. Nhưng Triệu Nhan lại không bảo ông ngồi xuống mà lớn giọng chất vấn:
- Trước đây có người nước Tử Hạ các ông chạy đến tận cảng Trầm Thủy của Đại Tống thu thuế, chuyện này ông nói nên giải thích như thế nào?
- Khởi bẩm Lăng Vương, chuyện này quả thật rất oan uổng cho Tử Hạ chúng tôi. Bởi vì trước đó chúng tôi thực sự không biết rõ tình hình, là quan viên nào đó đã có tư tưởng tham tiền thuế, tự mình dẫn người chạy đến cảng Trầm Thủy để thu thuế. Cho nên, sau khi biết chuyện này, Đại vương của chúng tôi cũng hết sức tức giận, cho người giết chết viên quan đó. Lần này, tiểu thần đã đem theo đầu của gã đến đây, kính xin Lăng Vương lượng giải!
Lưu Trọng Cát nói xong liền phẩy tay, tùy tùng phía sau lập tức tiến lên. Trong tay các tùy tùng là một chiếc hộp, sau khi mở ra, lộ ra một cái đầu người ở bên trong, chính là đầu của viên quan Tử Hạ mà trước đây Triệu Nhan đã để chạy thoát. Nói đến cũng buồn cười, gã tránh được kiếp nạn từ trong tay Triệu Nhan, không ngờ lại chết trong tay người mình.
Nhìn đầu của người đó, Triệu Nhan không khỏi nở một nụ cười lạnh. Chỉ thấy hắn bước nhanh về phía chiếc hộp, gạt một cái làm cái đầu rơi xuống đất quay vài vòng rồi lăn đến chân Lưu Trọng Cát. Sau đó, Triệu Nhan lại tiến đến trước mặt Lưu Trọng Cát lạnh lùng nói:
- Lưu Trọng Cát, bổn vương tôn trọng ông là người thông minh, không ngờ quân thần các người lại dám trêu đùa bổn vương như thế!
- Lăng Vương ngài đừng nói vậy, toàn bộ Tử Hạ đều hết sức kính trọng và ngưỡng mộ ngài, nào dám trêu đùa ngài?
Lưu Trọng Cát cũng tỏ ra sợ hãi nói. Thực ra, vừa rồi lý do ông đưa ra cũng đều do Lưu Thiên Đạo nghĩ ra. Chính Lưu Trọng Cát cũng không đồng ý vì cảm thấy làm vậy sẽ chọc giận Triệu Nhan. Tiếc là quân lệnh khó có thể làm trái, lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân mà tùy cơ ứng biến thôi.
- Hừ, kính trọng và ngưỡng mộ? Ban đầu, Lưu Thiên Đạo giả bệnh với bổn vương, bây giờ lại đổ tội lên đầu của một tên tiểu tốt. Đây không phải trêu đùa bổn vương thì là gì?
Triệu Nhan vốn không muốn vạch trần chuyện Lưu Thiên Đạo giả bệnh, chỉ có điều, bây giờ đối phương làm quá trắng trợn, cảm giác như Đại Tống rất dễ bị lừa gạt mới khiến cho hắn tức giận vạch trần đối phương.
- Lăng Vương bớt giận, Đức vua của tôi thật sự đang bị bệnh. Còn chuyện thu thuế quả thật là do viên quan đó tự mình gây nên, thực sự không liên quan gì tới Tử Hạ!
Lưu Trọng Cát nghe thấy Triệu Nhan vạch trần mình nói dối cũng không sợ hãi. Bởi vì điều này sớm đã nằm trong dự liệu của ông. Hơn nữa, hắn đã nói như vậy rồi thì bản thân mình chỉ có thể cố gắng chống đỡ mà thôi.
- Xem ra Tử Hạ các ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lần trước, Đại Tống khoan hồng độ lượng tha cho các ngươi một đường sống, chỉ yêu cầu một chút tiền bạc và đất đai, không ngờ các ngươi lại lấy oán trả ơn, cho rằng Đại Tống yếu đuối. Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy gặp nhau trên chiến trường. Lần này, Bổn vương phải đích thân lãnh binh tới Hạ Vũ phủ xem Lưu Thiên Đạo có bị bệnh thật hay không!
Triệu Nhan nói xong liền vung tay rời khỏi, thoạt nhìn giống như một Vương gia chỉ biết dùng vũ lực mà không nói lý lẽ.
Nhưng bộ dạng này cũng chính là điều mà Lưu Trọng Cát sợ nhất. Bởi vì ông biết danh tiếng của Triệu Nhan ở Đại Tống rất lớn, hơn nữa còn được thiên tử Đại Tống vô cùng coi trọng. Nếu hắn một lòng muốn phát binh tới Tử Hạ thì rất có thể triều đình Đại Tống sẽ thông qua đề nghị của hắn. Bởi vậy, bây giờ nhìn thấy Triệu Nhan muốn bỏ đi, Lưu Trọng Cát kích động nói:
- Xin Lăng Vương điện hạ đừng vội đi, tiểu thần còn có điều muốn nói!
Triệu Nhan cũng không phải thật sự muốn khai chiến với Tử Hạ ngay lúc này. Hắn cho rằng, hiện giờ, Tử Hạ không dám trở mặt với Đại Tống nên mới bình tĩnh như vậy. Bây giờ, thấy Lưu Trọng Cát lo lắng gọi mình lại, Triệu Nhan mới quay đầu tức giận nói:
- Ông còn có điều gì để nói. Chẳng lẽ ông vẫn muốn bổn vương tin mấy lời giải thích vớ vẩn đó sao?
- Lăng Vương bớt giận, hạ thần quả thật nói có chút không đúng sự thật, nhưng chẳng qua là bởi xung quanh Đại vương xuất hiện một số tiểu nhân không ngừng cổ vũ Đại vương đối đầu với Đại Tống. Tuy rằng Đại vương chưa từng có suy nghĩ đối đầu với Đại Tống nhưng khó tránh khỏi sẽ bị mê muội cho nên mới sai hạ thần làm chuyện hồ đồ này. Nhưng, lần này sau khi trở về hạ thần nhất định sẽ khuyên nhủ Đại vương, tuyệt đối không xảy ra chuyện thu thuế ở cảng Trầm Thủy như trước đây nữa!
Lưu Trọng Cát cuối cùng cũng đã nói vài câu thành thật.
Nhưng lời nói của Lưu Trọng Cát cũng không thể tin hoàn toàn. Chẳng hạn như, chuyện muốn thăm dò Đại Tống cũng không phải ý của người khác mà là của Lưu Thiên Đạo. Là một quốc vương kiêu ngạo, Lưu Thiên Đạo vẫn canh cánh trong lòng chuyện suýt chút nữa thì bị Đại Tống diệt quốc, cho nên sau vài năm tích lũy thực lực liền vội vã muốn rửa sạch nỗi hổ thẹn trước kia. Nếu không phải Lưu Trọng Cát khổ sở khuyên giải thì e rằng Tử Hạ sớm đã xuất binh tới cảng Trầm Thủy rồi.
Nghe những lời này của Lưu Trọng Cát, Triệu Nhan rốt cuộc cũng quay người lại nhìn ông, sau đó cười lạnh một tiếng nói:
- Lời nói của ông mặc dù vẫn có điều không thật, nhưng bổn vương tạm tin lời ông. Tuy nhiên, hai năm nay Tử Hạ đã quá không thành thật rồi, nếu các ngươi không kiềm chế thì đừng trách bổn vương không khách khí!
- Lăng Vương điện hạ yên tâm, sau khi trở về, tiểu nhân sẽ dốc toàn lực khuyên can Đại vương. Sau này tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy nữa!
Lưu Trọng Cát nghe Triệu Nhan nói liền khẽ thở ra. Nhưng lần cam đoan này ông cũng không có mấy lòng tin, Bởi vì từ sau lần trước thất bại, ông cũng đã không còn được Lưu Thiên Đạo tín nhiệm nhiều như trước nữa.
Triệu Nhan vốn muốn mượn chuyện này để cảnh cáo Tử Hạ một chút, nhưng bây giờ đột nhiên hắn lại phát hiện ra một chuyện rất thú vị, liền nói:
- Lưu Trọng Cát, bổn vương có nghe nói, trước kia ông rất được Lưu Thiên Đạo tín nhiệm, nhưng bây giờ không còn được như xưa nữa!
- Lăng Vương nói vậy là có ý gì?
Lưu Trọng Cát thấy Triệu Nhan bỗng xoay chủ đề về phía mình, nhất thời không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Triệu Nhan một lát mới hỏi lại.
- Không có gì. Chẳng qua bổn vương nghĩ tới lý do vừa rồi của ông. Tuy không biết ai bảo ông nói như vậy, nhưng khẳng định là không có lòng tốt gì. Bởi vì, dựa vào lý do đó của ông, nhất định sẽ chọc giận bổn vương, thậm chí có thể bổn vương sẽ giết chết ông. Hơn nữa, cho dù bổn vương không giết, nhưng làm cho bổn vương giận dữ mà phát binh tấn công Tử Hạ thì e rằng ông cũng khó thoát tội.
Triệu Nhan bỗng nheo mắt cười. Hắn cũng vừa hay nghĩ tới điều này. Với trí tuệ của Lưu Thiên Đạo, y không thể nào không lường được điều đó, nhưng y vẫn phái Lưu Trọng Cát tới, mục đích đã quá rõ ràng.
Lưu Trọng Cát nghe Triệu Nhan nói cũng hơi sửng sốt. Ông chưa từng nghĩ Lưu Thiên Đạo sẽ có ngày muốn tiêu diệt mình, cho nên lúc trước mặt dù cảm thấy lý do thoái thác này của Lưu Thiên Đạo không ổn nhưng cũng không nghĩ tới điều này. Nhưng khi nghe Triệu Nhan nhắc nhở, ông lập tức tỉnh ngộ. Điều này khiến cho ông cảm thấy đau xót. Bởi vì trước nay ông luôn là người một lòng vì nước, chưa từng có suy nghĩ cá nhân nào. Tuy rằng, sau khi thất bại, ông và Lưu Thiên Đạo có chút bất hòa trong vấn đề cư xử với Đại Tống, nhưng ông tuyệt đối không nghĩ tới việc vì chuyện này mà Lưu Thiên Đạo có sát tâm với mình.
Triệu Nhan nhìn thấy vẻ đau khổ trên mặt Lưu Trọng Cát, hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình, trong lòng vui như hoa nở. Hắn không ngờ nội bộ Tử Hạ lại xảy ra bất hòa giữa quân thần. Hơn nữa, bất hòa còn khiến Lưu Thiên Đạo nảy sinh sát ý với Lưu Trọng Cát. Điều này đối với Đại Tống mà nói là một chuyện tốt. Nếu không có Lưu Trọng Cát, sau này Đại Tống dụng binh với Tử Hạ sẽ càng dễ dàng. Thậm chí, bây giờ Triệu Nhan còn mong rằng, tốt nhất Lưu Trọng Cát sau khi biết chuyện này sẽ lập tức tạo phản, phá nát cục diện của Tử Hạ. Đến lúc đó, Đại Tống sẽ là ngư ông đắc lợi. Đó mới là kết quả tốt nhất.
Tuy nhiên, Lưu Trọng Cát cũng không phải người thường, vẻ thống khổ trên mặt ông chợt hiện cũng chợt biến mất. Lưu Trọng Cát thi lễ với Triệu Nhan một cái rồi nói:
- Lăng Vương điện hạ suy nghĩ nhiều rồi. Đại vương tôi có thể có chút suy xét không chu toàn nhưng đó chỉ là do người nhất thời bối rối mà thành. Tiểu nhân cảm thấy không có gì là không ổn!
Thấy Lưu Trọng Cát không nổi giận tại chỗ, ngược lại còn nói thay cho Lưu Thiên Đạo, Triệu Nhan có chút thất vọng. Vừa rồi hắn còn nghĩ, nếu Lưu Trọng Cát muốn tạo phản, hắn có thể âm thầm giúp đỡ ông ta. Dù sao thì thực lực của Lưu Trọng Cát cũng thua xa Lưu Thiên Đạo. Nhưng nếu có mình giúp đỡ, Lưu Trọng Cát và Lưu Thiên Đạo sẽ đánh nhau vô cùng ác liệt. Nhưng không ngờ, Lưu Trọng Cát lại không tỏ ra có gì bất mãn. Không biết là ông ta thực lòng hay không muốn thất thố trước mặt người ngoài là Triệu Nhan?
Nhưng Triệu Nhan vẫn không cam lòng, tiếp tục dùng giọng điệu mỉa mai khiêu khích Lưu Trọng Cát vài câu. Đáng tiếc, đối phương vẫn trước sau như một khiến cho Triệu Nhan không còn hy vọng gì nữa. Sau đó, Triệu Nhan lại hỏi thăm một số tình hình của Tử Hạ, hy vọng có thể hỏi được một số tin tức hữu dụng. Nhưng Lưu Trọng Cát tiết lộ rất ít, Triệu Nhan hỏi tới hỏi lui cũng không thu hoạch được gì. Trong lòng hắn không khỏi thầm mắng đối phương là lão cáo già, ngay cả nói chuyện cũng cẩn thận như vậy. Nhưng bây giờ Lưu Thiên Đạo đã có sát tâm với Lưu Trọng Cát, hắn chỉ cần chờ xem kịch hay là được.