Vịnh Hương Tiêu cũng chính là vịnh cứ điểm mà bọn Từ Nguyên chuẩn bị xây dựng, vì vịnh có hình dạng hẹp dài tương tự như chuối tiêu, hơn nữa dải đất liền ba mặt vịnh đều là rừng chuối tiêu, khắp nơi đều có thể thấy chuối tiêu, cho nên nơi này mới được Từ Nguyên mệnh danh là vịnh Hương Tiêu, về sau nơi này nếu phát triển trở thành một hải cảng, dĩ nhiên sẽ gọi là cảng Hương Tiêu rồi.
Việc xây dựng cứ điểm vịnh Hương Tiêu đã bắt đầu được gần nửa tháng, chỉ thấy vị trí tốt nhất của vịnh đã được xây dựng thành một bến cảng đơn giản, có thể cho phép thuyền nhỏ thông thường cập bến, nhưng chiến thuyền của bọn Từ Nguyên bởi vì nước ăn vào quá sâu không cách nào tiếp cận, chỉ có thể đỗ ở bên trong vịnh. Đi dọc bờ biển, có thể trông thấy một công trường bận rộn, nơi này là một thành trại được dựng bằng gỗ, bốn phía đều có gỗ thô cao lớn dựng thành tường vây quanh, tuy rằng trong mắt người Đại Tống còn vô cùng đơn sơ, nhưng đối với đất Lữ Tống kém văn minh này, cũng đã xem như một tòa thành vô cùng kiên cố rồi.
Phía trong thành đã xây dựng cải tạo không ít phòng ốc, ngoại trừ các tướng sĩ canh giữ trên thuyền, các tướng sĩ còn lại ban ngày làm việc, buổi tối lại vào trong thành nghỉ ngơi, Từ Nguyên và Ác Quỷ cần một trong hai người ở lại trên thuyền, cho nên bọn họ bình thường đều là thay phiên lên bờ, hôm nay vừa lúc là Từ Nguyên lên bờ, ban ngày chỉ huy các tướng sĩ làm việc, buổi tối sau khi dùng cơm xong, y đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng đúng lúc này lại có người tới tìm y.
- Hoàng chưởng quỹ, ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ của ta?
Từ Nguyên thấy Hoàng Tam Hành đến tìm mình liền có chút kinh ngạc, bởi vì Hoàng Tam Hành đến còn mang theo đứa nhỏ mới đầy tuổi, mặc dù là con của y và thổ nữ sinh ra, nhưng lại hết sức đáng yêu, nhắc đến cũng thấy kỳ. Hoàng Tam Hành ở Đại Tống tuy rằng đã lập gia đình nhiều năm, nhưng chỉ sinh liên tiếp năm đứa con gái, dường như ông trời chẳng muốn cho y một đứa con trai. Lại không ngờ rằng tới Lữ Tống lại có được một đứa con trai, cho nên mặc dù đứa con này là cùng thổ nữ sinh ra, nhưng y vẫn vô cùng yêu thương, bình thường để cho người khác ôm một chút cũng không chịu.
- Việc này...
Hoàng Tam Hành lúc này lại lộ ra vẻ do dự, sau một lúc lâu mới cắn răng nói:
- Từ tướng quân, tiểu nhân được tướng quân cứu, vốn không nên có yêu cầu gì xa vời, chẳng qua có chuyện ta lại phải cầu ngài. Bởi việc này có quan hệ tới tâm huyết cả đời của tiểu nhân!
- Hả? Chuyện gì?
Từ Nguyên nghe đến đó cũng bất động thanh sắc nói, nếu Hoàng Tam Hành đã trịnh trọng cầu y, khẳng định không phải chuyện thường, vì vậy nếu thực sự khiến y khó xử, như vậy y cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm thôi.
- Này...
Chỉ thấy Hoàng Tam Hành do dự một chút, cuối cùng rốt cục cắn chặt răng mở miệng nói:
- Tướng quân, ngài có thể g đem hoàng kim và tài vật trong bộ tộc Tô Hà A cho tahay khôn, bởi vì những tài vật kia vốn nên là của ta.
- Cái gì?
Từ Nguyên nghe thấy thỉnh cầu của Hoàng Tam Hành cũng không nhịn được hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, không ngờ y lại đòi hoàng kim và tài vật với mình, tuy rằng bây giờ y là thủy sư chứ không phải cường đạo, nhưng có đôi khi quan binh với cường đạo cũng không khác biệt nhau quá lớn, muốn y mang tài vật đã tới tay giao ra, cho dù y đáp ứng, chỉ sợ các tướng sĩ thủ hạ của y cũng sẽ không đáp ứng.
Chứng kiến nét mặt của Từ Nguyên, Hoàng Tam Hành cũng biết yêu cầu của mình quá phận cỡ nào, tuy nhiên vừa nghĩ đến tình huống trong nhà mình nghe được từ chỗ Ngô Lai, điều này khiến cho y vẫn đành cắn răng mở miệng nói:
- Tướng quân có điều không biết, lúc trước khi ta bị bộ lạc Tô Hà A bắt, đầu lĩnh bộ lạc cưỡng ép phân mỗi người chúng ta cho một thiếu nữ thổ dân, trong đó thiếu nữ thổ dân phân gả cho ta chính là nữ nhi của đầu lĩnh bộ lạc, những hoàng kim và tài vật này đều là đồ cưới của nữ nhi y, vì vậy trên danh nghĩa mà nói, những tài vật kia chính là thuộc về tiểu nhân.
- Hả? Vậy thì như thế nào? Ngươi cũng đã biết, nếu không phải là ta muốn cứu, chỉ sợ ngươi cũng chỉ có thể cả đời sống cùng thổ dân trong bộ lạc, căn bản không có cơ hội sử dụng hoàng kim, vì vậy hoàng kim này đối với ngươi mà nói, vốn chính là một đống đá xinh đẹp mà thôi. Sau này chúng ta cứu các ngươi rồi, hơn nữa còn mang theo phụ tử các ngươi bên mình, những hoàng kim này cũng coi như là thù lao của các ngươi trả cho chúng ta đi!
Liễu Không thản nhiên nói, kỳ thật y cũng không phải là kẻ tham tiền, chỉ là sau khi hoàng kim đến tay, khẳng định sẽ mang vào công khố, hơn nữa đăng kí nhập sổ, ngày sau là phải nộp lên trên đấy, y và các tướng sĩ thủ hạ nhiều lắm cũng chỉ phân được một ít làm như khen thưởng, vì vậy hoàng kim này y cũng không có quyền xử trí.
- Tướng quân! Tiểu nhân mặc dù là một thương nhân, nhưng cũng hiểu được có ơn tất báo, vốn tiểu nhân cũng không tính sẽ mang hoàng kim này về, nhưng mấy ngày nay thông qua Hồ Lai lão ca ta biết được, sau khi cửa hàng Vạn Bảo của nhà ta gặp chuyện không may, liền ngày càng lụn bại, thậm chí còn thiếu nợ khá nhiều tiền hàng, bởi vì xảy ra chuyện này, hai nữ nhi đã bị nhà chồng đã đính hôn từ hôn, hiện tại cho dù ta trở về, chỉ sợ cũng bị chủ nợ ép trả, vì vậy cơ hội duy nhất cũng chỉ đành mong tướng quân mang hoàng kim trả lại cho ta, hoặc là cho ta mượn cũng được, chỉ cần cửa hàng của tiểu nhân trì hoãn được nợ, ngày sau nhất định sẽ trả lại cho tướng quân!
Lúc này cuối cùng Hoàng Tam Hành nói ra nguyên nhân khiến mình phải đòi hoàng kim.
Nghe những lời này của Hoàng Tam Hoành, trong lòng Từ Nguyên đúng là mềm nhũn, kỳ thật sau khi gặp được đám người Hoàng Tam Hành, y cũng âm thầm dò hỏi Ngô Lai một chút hoàn cảnh của Hoàng Tam Hành, dù sao đối phương sẽ cùng bọn họ sống chung một chỗ mấy tháng, cho nên y cũng nhất định phải tìm hiểu tính cách nhân phẩm Hoàng Tam Hành một chút, vì vậy y cũng biết được tình hình hiện tại trong nhà Hoàng Tam Hành không tốt, chỉ tiếc đống hoàng kim tài vật kia cũng không phải do y làm chủ.
Cũng vì nguyên nhân trên, cho nên Từ Nguyên suy nghĩ trong chốc lát xong, cuối cùng cũng vẫn phải lắc đầu một cái nói:
- Hoàng chưởng quỹ, ngươi nói hoàng kim và tài vật này là thủ lĩnh thổ dân tặng ngươi làm của hồi môn, nhưng cũng không có bất cứ căn cứ chính xác nào, chỉ có ngươi và tiểu nhị của ngươi làm chứng hiển nhiên là không được, hơn nữa những tài vật kia đã sung công, ta cũng không có quyền trả lại cho ngươi, cho nên chuyện này ngươi vẫn nên đừng nhắc lại nữa!
Tuy Hoàng Tam Hành trước khi đến gặp Từ Nguyên đã sớm chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt, nếu không phải y thực sự không còn bất kỳ biện pháp nào, cũng sẽ không dám có loại yêu cầu như vậy với Từ Nguyên, có điều lúc này chính tai nghe Từ Nguyên cự tuyệt, cuối cùng y vô lực thở dài một tiếng, xem ra nhà họ Hoàng bọn họ thật sự không còn bất cứ hi vọng nào rồi, tâm huyết nửa đời của y cũng chỉ có thể phó mặc thôi.
Tuy nhiên ngay lúc Hoàng Tam Hành liền muốn lui ra khỏi phòng Từ Nguyên, lại thấy Từ Nguyên phía sau bỗng nhiên mở miệng nói:
- Chờ một chút, ngươi muốn lấy lại hoàng kim, cũng không phải là không thể.
Vốn đã thất vọng, Hoàng Tam Hành nghe được những lời này của Từ Nguyên tức thì toàn thân run lên, lập tức xoay người thanh âm khô khốc nói:
- Tướng quân, ngài... Lời ngài nói là có ý gì, chẳng lẽ ngài nguyện ý đem hoàng kim trả lại cho ta sao?
Từ Nguyên nhìn Hoàng Tam Hoành kích động như vậy lại khẽ mỉm cười nói:
- Vừa rồi ta không phải đã nói rồi sao, ta cũng không có quyền đem hoàng kim trả lại cho ngươi.
Nghe được những lời này của Từ Nguyên, Hoàng Tam Hành không kìm nổi liền lộ ra vẻ mặt thất vọng, tuy nhiên lời nói sau của Từ Nguyên lại khiến tình thần y chấn động:
- Mặc dù ta không có quyền hạn, nhưng có một người có quyền lực này, nhưng người này lại không có ở đây, mà đang ở Quảng Châu, vừa vặn lúc này cứ điểm đã xây dựng xong, chậm nhất mười ngày sau chúng ta sẽ lưu lại nhóm thuộc hạ đầu tiên, những người còn lại sẽ quay lại Quảng Châu, đến lúc đó ngươi có thể theo chúng ta trở về, ta sẽ giúp ngươi gặp người nọ, nếu hắn đồng ý, như vậy đem hoàng kim trả lại cho ngươi cũng không có gì là không thể.
- Thật vậy chăng, đa tạ tướng quân đã hết sức tương trợ, nếu tiểu nhân có thể lấy lại hoàng kim, ngày sau cho dù có phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp tướng quân!
Hoàng Tam Hành lúc này vô cùng vui mừng nói, tuy rằng từ lời Từ Nguyên nói, y biết rằng người kia khẳng định không phải là người thường, hơn nữa muốn đối phương đáp ứng yêu cầu trả lại hoàng kim cho y cũng không dễ dàng gì, nhưng tóm lại đây là một cơ hội, đối với tình cảnh của y hiện tại, cho dù là có một tia cơ hội y cũng không từ bỏ.
Từ Nguyên quả nhiên không có lừa Hoàng Tam Hành, bảy ngày sau đó, thành trại chủ chốt của vinh Hương Tiêu đã xây dựng xong, bên ngoài tường gỗ cao lớn bao xung quanh cao cao đứng vững bên trong vịnh, thoạt nhìn cực kỳ chắc chắn, mặt khác ở một bên thành còn thẳng với bến tàu, nếu gặp thế địch lớn, khi thành trại không còn đủ sức ngăn cản, tướng sĩ trong thành còn có thể thông qua bến tàu chạy trốn ra biển, đem so với thực lực của chiến thuyền Đại Tống, thổ dẫn Lã Tống căn bản không có khả năng uy hiếp được bọn họ.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên khi bọn Từ Nguyên rời khỏi vịnh Hương Tiêu, để lại gần một ngàn tướng sĩ phòng thủ, cùng với một bộ phận chiến thuyền, mặt khác Ác Quỷ tự chủ động yêu cầu lưu lại, gã trời sinh chính là kẻ thích mạo hiểm, bắt gã trở về sống những ngày yên ổn đàng hoàng không khác gì giết gã, cho nên gã cảm thấy ở lại Lã Tống mới là lựa chọn thích hợp của gã.
Đối với việc Ác Quỷ chủ động lưu lại, Từ Nguyên suy nghĩ nửa ngày sau cuối cùng cũng đồng ý, đừng thấy Ác Quỷ bình thường có chút lỗ mãng, nhưng đối với việc đại sự không có chút nào hồ đồ, nếu không lúc trước cũng không trở thành phụ tá đắc lực cho Từ Nguyên, cho nên nếu để Ác Quỷ lưu lại, Từ Nguyên đối với sự an toàn của nơi này càng thêm yên tâm hơn.
Vì thế dưới tình huống như vậy, Ác Quỷ mang theo một ngàn quân ở lại, Từ Nguyên thì mang theo số tướng sĩ còn lại quay về Đại Tống, dù sao nhiệm vụ chính yếu của họ chính là xây dựng một cứ điểm ở Lã Tống, hiện tại cứ điểm đã hoàn thành, căn bản không cần nhiều người phòng thủ như vậy, hơn nữa thời gian bọn họ rời khỏi Đại Tống đã lâu, nếu như lại nán lại, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới quan quân, thậm chí Ác Quỷ bọn họ cũng không phải ở lại lâu dài, đợi người đến lần tới, sẽ thay quân đồn trú.
Hoàng Tam Hành vẫn nóng lòng ngóng ngày trở về như lửa đốt, dẫu sao từ chỗ Ngô Lai y đã biết được, tình hình trong nhà y có thể nói rất tệ, chẳng những việc kinh doanh sắp đổ bể, hơn nữa hai đứa con gái trong nhà còn bị nhà chồng từ hôn, mọi việc trong nhà đều dựa vào một mình thê tử của y chèo chống, mỗi khi nghĩ tới những việc này, Hoành Tam Hành lúc này chỉ hận không thể chắp cánh bay về nhà.
Hết thời hạn Hoàng Tam Hành phải chờ đợi, Từ Nguyên rốt cục ra lệnh cho đại đội thủy quân trở về địa điểm xuất phát, so với lúc rời đi, lần quay về này cũng không suôn sẻ, trên đường thậm chí còn gặp phải bão lớn, may mắn thay chiến thuyền của bọn họ đều là chiến thuyền viễn dương tốt nhất Đại Tống, chống chọi được với phong ba, mặc dù vậy, trải qua trận gió lốc, vẫn có một chiến thuyền bởi hư hại quá lớn, tướng sĩ trên thuyền không thể không bỏ thuyền, mặt khác còn có mười mấy tướng sĩ bị mất tích trong bão lốc, nhưng trong tình trạng thời tiết như hiện tại, mất tích đồng nghĩa với chết.