Đội thuyền của Triệu Nhan lại rời khỏi Quỳnh Châu, vòng theo non nửa eo biển của đảo Quỳnh Châu, cuối cùng đến nơi ở của động Ô Liệt trước kia, so với bộ lạc nhỏ đơn sơ nửa năm trước đó, động Ô Liệt bây giờ tuy đã dọn đi, nhưng vì sắt đá khi khai thác ra cần luyện thành khối sắt vận chuyển ra ngoài, nên nơi ở cũ của động Ô Liệt tạo thành một thành trấn mới, nghề nghiệp chính của thành trấn này là luyện sắt, cửa cảng cũng được tu sửa lại, để tiện cho tàu thuyền vận chuyển sắt thép ra vào.
Khi thuyền của Triệu Nhan đến nơi được mệnh danh là cảng Ô Liệt này, quả thực có chút không dám tin vào mắt mình, vì hắn thực sự không thể liên tưởng được hải cảng tấp nập trước mắt này với làng chài hẻo lánh trong ấn tượng đó, chỉ thấy trên bến cảng Ô Liệt trước mặt đậu neo biết bao thuyền bè lớn nhỏ, trên bến tàu sạch sẽ ngăn nắp người qua người lại, rất nhiều phu khuân vác cõng theo những bao tải nặng nhọc trên người chuyển lên thuyền, không cần hỏi cũng biết, trong bao tải chắc chắn là các khối sắt đã luyện xong.
- Tử Dung huynh, mới nửa năm không đến, cảng Ô Liệt đã phát triển như vậy, xem ra huynh chắc cũng tốn không ít công sức nhỉ?
Triệu Nhan nhìn cảnh tượng tấp nập trên bến cảng, liền cười nói với Tô Tụng bên cạnh.
- Điện hạ quá khen rồi, đây không chỉ là công lao của thần, chủ yếu là nhờ triều đình vô cùng quan tâm đến nơi đây, vì thế không những phái quan viên có năng lực tới, ngoài ra còn cực kì ủng hộ về mặt người và tài sản, đó mới giúp cho cảng Ô Liệt phát triển nhanh như vậy, hiện tại xưởng luyện sắt của cảng đã bắt đầu xuất sắt rồi, nghe nói chất lượng sắt rất tốt, lô sắt đầu tiên sẽ ưu tiên gửi tới kinh thành trước, thiết nghĩ bệ hạ nhìn thấy xong chắc chắn cũng vui mừng khôn xiết!
Tô Tụng khi nói đến chuyện liên quan tới quặng sắt, nhất thời cũng mặt mày hớn hở. Là một quan địa phương, có thể tạo phúc cho trăm dân là chiến tích vĩ đại nhất.
Trong lúc nói chuyện, thuyền của Triệu Nhan bọn họ cuối cùng cập bến, Triệu Nhan bọn họ cũng lần lượt xuống thuyền, nhưng Triệu Nhan không lập tức đi khỏi bến cảng, mà bước đến bên một chiếc tàu chở hàng bên cạnh, sau đó mở một bao tải lộ ra bên trong những khối sắt lớn nhỏ, những khối sắt này và bao tải đều là đặc chế, một bao tải nhỏ chỉ có thể đựng được một khối sắt, nếu không không thể vận chuyển.
Triệu Nhan không hiểu chất lượng của khối sắt thế nào, nhưng thủ lĩnh thị vệ Ngưu Liệt lại hiểu, dù sao một võ tướng như y ngày ngày tiếp xúc, vô cùng nắm rõ về chất lượng sắt thép, vì thế chỉ thấy y tiến lên giơ hai bàn tay lớn ra cầm một miếng sắt, sau đó chăm chú đánh giá một lượt, còn sai người dùng kiếm chém một nhát lên miếng sắt, mới hài lòng gật gật đầu nói với Triệu Nhan:
- Điện hạ, tuy là miếng sắt luyện thô, nhưng chất lượng tương đối tốt, tốt hơn tất cả sắt của Đại Lý mà thần từng thấy, tin rằng trải qua bàn tay của thợ lành nghề, chắc chắn có thể chế tạo ra thứ vũ khí sắc bén hơn kiếm của Đại Lý!
Nghe thấy đến võ tướng như Ngưu Liệt còn khen ngợi sắt Quỳnh Châu sản xuất tốt, Tô Tụng cũng không khỏi mỉm cười, sau đó y lại đưa Triệu Nhan vào trấn Ô Liệt sáng bừng sức sống, chỉ thấy những lầu trúc trước kia không bị dỡ bỏ, mà trở thành nơi ở của công nhân, mặt khác bên sườn đông của thị trấn xây dựng nên một phường luyện sắt, rất nhiều lò luyện sắt mọc lên, khói đen cuồn cuộn tuôn lên bầu trời, tuy điều này chắc chắn ảnh hưởng nhất định đến môi trường nơi đây, nhưng cũng là cái giá tất yếu phải trả cho sự tiến bộ nhân loại.
Dạo một vòng trấn Ô Liệt, ngoài những phường luyện sắt kia ra, cả thị trấn thực sự chẳng có gì đáng xem, thợ trong thị trấn được điều động từ mọi miền, mỗi người có tiếng địa phương riêng, theo Tô Tụng nói tuy ban đầu những người thợ này có chút lạ lẫm, nhưng thời gian trôi qua, họ dần dần thích ứng được với khí hậu ở Quỳnh Châu, đây cũng là nguyên nhân quan trọng giúp cho ngọn lửa nghề luyện sắt có thể khởi công bình thường.
Triệu Nhan vốn dĩ còn muốn gặp lão Chiêu Khúc một chút, không ngờ động Ô Liệt bọn họ đều đã chuyển tới ở trên mỏ quặng, vừa hay lần này Triệu Nhan đến chủ yếu là vì việc của mỏ quặng sắt, tiện thể cũng quan sát tiến độ khai thác quặng sắt, thế là họ cũng không lưu lại trấn Ô Liệt, đi thẳng tới mỏ quặng sắt thạch lục.
Triệu Nhan ngồi trên xe ngựa đi về hướng quặng sắt thạch lục, lúc này Tô Thức đột nhiên chỉ xuống mặt đường cười nói:
- Tử Dung huynh, xem ra triều đình thật sự coi trọng nơi này của các huynh, ban nãy ta phát hiện trên bến tàu đều sử dụng xi măng, bây giờ con đường lớn này cũng trải xi măng, với sản lượng xi măng hiện nay, triều đình có thể cung cấp nhiều xi măng như vậy thực sự không phải chuyện dễ dàng!
Từ sau khi Triệu Nhan nghiên cứu chế tạo được xi măng, liền dâng tặng Triệu Thự phương pháp sản xuất xi măng, kết quả Triệu Thự giao cho Công bộ và Quân Khí Giám cùng mở nhà máy chế tạo xi măng, mới đầu Công bộ và Quân Khí Giám đều muốn độc lập khống chế quyền sản xuất xi măng, kết quả cuối cùng thấy rằng nhu cầu lượng xi măng quá lớn, chỉ dựa vào xưởng xi măng triều đình mở không đủ cung cấp, thế là sau đó liền xuất hiện xưởng xi măng quan làm quản đốc dân sản xuất, nhưng cho dù như vậy, sản lượng xi măng vẫn không đáp ứng kịp, thêm nữa xi măng có tác dụng quan trọng trong việc xây thành, nên xi măng hằng năm đều do triều đình phân phối cho các nơi, coi như một vật phẩm bán quân nhu, thông thường một nơi như Quỳnh Châu căn bản không thể được cung cấp xi măng, nhưng hiện nay vì quặng sắt thạch lục xuất hiện, lại xây dựng ở đây bến tàu và đường bằng xi măng, đủ để chứng minh triều đình coi trọng nơi đây thế nào.
- Ha ha, đây chỉ là xi măng phân phát năm nay, theo yêu cầu của triều đình bắt buộc phải dùng trong xây dựng quặng sắt, đợi sang năm triều đình sẽ còn phân phối một ít xi măng, đến lúc đó ta có thể dùng cải tạo thành Quỳnh Châu, các huynh cũng thấy đó, thành Quỳnh Châu nào giống một châu phủ, quả thực đến các huyện thành lân cận kinh thành cũng không so sánh được, cho nên đợi khi tài chính trong châu dư dả, ta chắc chắn phải quy hoạch lại thành Quỳnh Châu, ngoài ra bến tàu cũng cần mở rộng, như vậy theo tính toán thì số xi măng triều đình cung cấp sẽ không đủ dùng.
Tô Tụng cười lớn một tiếng sau đó khát vọng nóng bỏng nói, y đã quyết tâm phải khiến Quỳnh Châu thay đổi lớn lao dưới bàn tay mình, hiện tại tất cả đang phát triển theo đúng hướng y mong muốn.
- Chuyện xi măng không cần lo lắng, ta đã xin hoàng huynh xây thêm một số nhà máy xi măng ở phía nam, dù sao bất luận là xây sửa bến tàu hay đường xá, đều cần dùng lượng lớn xi măng, chỉ dựa vào chút xi măng triều đình phân phát căn bản không đủ, vì vậy còn cần tự mình sản xuất mới được, phỏng chừng chậm nhất là mùa đông năm sau, những nhà máy xi măng đó có thể sản xuất ra xi măng, đến lúc đấy nơi này cũng không cần lo vấn đề xi măng không đủ dùng nữa.
Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng mỉm cười nói.
Thực chất đối với một số cách làm của triều đình Đại Tống, có lúc hắn không đồng tình, chẳng hạn một loại vật liệu xây dựng ứng dụng phổ biến như xi măng, triều đình Đại Tống lại quản lí nghiêm ngặt, tuy sớm đã có nhà máy xi măng của quan quản đốc dân sản xuất, nhưng khi các thương gia muốn mở một nhà máy xi măng, lại bị thẩm tra vô cùng nghiêm ngặt và dài dòng, làm cho tốc độ gia tăng các nhà máy xi măng rất chậm, gây nên sản lượng xi măng luôn rơi vào trạng thái cung không đủ cầu, đây cũng coi như là một khiếm khuyết của triều đình Đại Tống, đáng tiếc tân pháp của Vương An Thạch không can thiệp tới mảng này.
Đoàn người của Triệu Nhan nhanh chóng đến khu khai thác quặng sắt thạch lục, Ngũ Nghĩa thân là giám sát mỏ quặng nghe thấy tin Triệu Nhan đến, lập tức đưa lão Chiêu Khúc cùng tới nghênh tiếp, nói ra cũng thật trùng hợp, Triệu Nhan và Ngũ Nghĩa cũng từng có duyên gặp mặt vài lần, trước đây khi Ngũ Nghĩa nhậm chức ở Công bộ kinh thành, lúc đó Triệu Nhan còn đang dạy học trong Hiển Vi Quán, Ngũ Nghĩa nhiều lần đến nghe, Triệu Nhan cũng có chút ấn tượng với y, vì vậy lúc này vừa gặp người quen cũ đảm nhận giám sát quặng trên mỏ sắt, Triệu Nhan hết sức vui vẻ.
Ngũ Nghĩa cũng bất ngờ vì Triệu Nhan còn nhớ mình, liền tỏ ra vô cùng xúc động, có điều lão Chiêu Khúc bên cạnh lại không niềm nở như lần trước, ngược lại tỏ ra gò bó trước mặt Triệu Nhan, vì lão đã biết được thân phận của Triệu Nhan từ Ngũ Nghĩa, khi lão nghe thấy đối phương là đệ đệ ruột của đương kim hoàng đế Đại Tống, cũng chính là Lăng Vương điện hạ, khiến lão hoảng hốt hồi lâu không ngậm được miệng, song cứ nghĩ đến mình từng dùng bữa với Lăng Vương điện hạ, lão cũng thấy vinh hạnh vô ngần, nhưng khi gặp Triệu Nhan lần nữa, lão lại không dám nói năng bừa bãi, dù sao cách biệt thân phận cũng quá lớn.
Triệu Nhan nhìn thấy thái độ của lão Chiêu Khúc, đoán ra lão đã biết thân phận của mình, nhưng hắn cũng không để tâm, vẫn cười nói vài câu với đối phương, sau đó mới tham quan khu mỏ dưới sự chỉ dẫn của Ngũ Nghĩa, thực chất nơi này càng không có gì để xem, vì đây là quặng lộ thiên, nên thợ mỏ chỉ cần cầm cuốc nhọn đập khoáng thạch, sau đó chuyển đến trấn Ô Liệt là xong, ngoài mỏ khai thác ra, còn lại là nơi ở của thợ mỏ, còn có nơi cư trú của động Ô Liệt di dân đến, nơi này trông rộng rãi sạch sẽ hơn nhiều so với những lầu trúc ở trấn Ô Liệt, phụ nữ của động Ô Liệt ở biệt quán đa số đều mặc quần áo tinh tươm trên người, không hề tìm đâu ra đụm vá, xem ra điều kiện sống của họ cũng nâng cao lên nhiều, không thì lão Chiêu Khúc cũng không cười từ đầu tới cuối như vậy.
Sau khi dạo một vòng quanh khu mỏ, Ngũ Nghĩa giờ mới đưa Triệu Nhan bọn họ tới nơi làm việc của mình, đợi mọi người ngồi ổn định, Ngũ Nghĩa sai người bưng trà lên, Triệu Nhan lúc này mới lên tiếng hỏi:
- Ngũ quặng giám, thời gian trước ngươi báo cáo người Lê xung quanh thừa cơ đánh lén thợ mỏ và giám sát trên mỏ quặng, khiến nhiều người thương vong, bây giờ chuyện này còn xảy ra không?
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi tới chuyện này, Ngũ Nghĩa và lão Chiêu Khúc nhìn nhau, hai người đều nhìn ra nỗi khổ trong mắt đối phương, cuối cùng vẫn là Ngũ Nghĩa lên tiếng trả lời:
- Không giấu điện hạ, thực ra trước khi người đến một ngày, trên mỏ quặng của chúng thần lại xảy ra vụ án thợ mỏ bị đánh lén đến chết, hơn nữa lần này còn xảy ra trong khu mỏ, có thể nói gan của kẻ đó ngày càng lớn, lão Chiêu Khúc tuy đã cố gắng điều tra, nhưng hiện tại vẫn chưa thể xác định là do động nào hạ thủ.
Triệu Nhan nghe xong thì sửng sốt, hắn không ngờ chuyện người chết ở khu mỏ chẳng những chưa được giải quyết, còn ngày càng rối ren nghiêm trọng, xem ra hắn đến thật đúng lúc, vừa hay có thể xử lí vụ việc này, dù gì cứ để người chết trong mỏ không phải là cách.