Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 674 - Chương 676: Cuộc Nội Loạn Ly Kỳ.

Chưa xác định
Chương 676: Cuộc nội loạn ly kỳ.

Lưu Thiên Đạo thừa cơ Lưu Trọng Cát tấn công Tinh Thành liền đánh lén thành Bắc Điều, muốn đi trước một bước bắt người thân của Lưu Trọng Cát và thủ hạ dưới trướng y, để từ đó ép đối phương giơ tay đầu hàng. Tuy nhiên vạn lần không ngờ là, sau khi chúng đánh hạ thành Bắc Điều xong thì phát hiện trong phủ của Lưu Trọng Cát và quan tướng thủ hạ của ông đều trống không, thẩm vấn một số tên biết nội tình mới hay, hóa ra trước khi Lưu Trọng Cát đi đánh Tinh Thành đã lặng lẽ di dời gia quyến đi nơi khác rồi, còn đi đâu thì không ai hay biết.

Không tìm được người thân của đám người Lưu Trọng Cát, Lưu Thiên Đạo lập tức hiểu ra mình đã trúng kế, liền đem theo đại quân rút lui, nhưng khi gã mới đi được nửa đường thì nhận được tin Lưu Trọng Cát đáng ra đi tấn công Tinh Thành đột ngột quay lại, nhanh như chớp tiến đánh phủ Hạ Vũ hiện đang không phòng bị binh lực. Điều này khiến cho Lưu Thiên Đạo cũng vô cùng kinh hoàng, vì gia đình của gã đều đang ở phủ Hạ Vũ, lần trước đã làm tù binh của Đại Tống một lần, không ngờ lần này lại bị tên phản tặc Lưu Trọng Cát bắt nữa.

Nhưng Lưu Thiên Đạo là một tên biết lựa chọn, khi gã biết Lưu Trọng Cát công hạ phủ Hạ Vũ, lập tức ra lệnh toàn quân dừng lại, sau đó quay trở về thành Bắc Điều, vì gã biết Lưu Trọng Cát chắc chắn đã mai phục ở phủ Hạ Vũ rồi, chỉ đợi gã chui vào lưới, nên gã mới không mắc lừa, cùng lắm thì không cần người thân nữa, dù sao cũng không phải là bị bắt lần đầu tiên.

Triệu Nhan đọc xong tình báo liên quan đến Tử Hạ trong tay, vừa ngạc nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười, lúc lâu sau mới nói với Từ Nguyên:

- Như vậy có thể nói, phạm vi thế lực của Lưu Thiên Đạo và Lưu Trọng Cát đã hoán đổi cho nhau. Hiện tại Lưu Trọng Cát làm chủ phủ Hạ Vũ, tuy không công khai tạo phản, nhưng thực ra đã thâu tóm trung tâm chính trị của Tử Hạ, ngược lại Lưu Thiên Đạo trở thành chư hầu một phương trong nước Tử Hạ.

- Tam đệ tổng kết rất đúng, chuyện lần này đích thực khá ly kỳ, ai mà ngờ Lưu Trọng Cát lại chơi chiêu như vậy, nhưng cũng trách Lưu Thiên Đạo quá nóng vội muốn trừ khử Lưu Trọng Cát, kết quả ngược lại còn bị Lưu Trọng Cát gài bẫy.

Từ Nguyên lúc này lắc đầu ngán ngẩm nói, dáng vẻ đắc ý khi người ta gặp nạn.

- Tuy nhiên cũng tốt, Lưu Trọng Cát chiếm phủ Hạ Vũ, tất nhiên không dễ dàng rời khỏi, Lưu Thiên Đạo cũng vì thế mà nguyên khí dồi dào, kế tiếp e rằng chỉ một lòng ham muốn đoạt lại phủ Hạ Vũ, như vậy tranh đấu trong nội bộ Tử Hạ ngày càng mạnh mẽ, không cần lo chúng bành trướng ra bên ngoài nữa.

Triệu Nhan lúc này lại cười nói. Những gì hắn chuẩn bị vì Tinh Thành trước đó xem ra thừa thãi rồi.

Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Từ Nguyên lúc này lại suy nghĩ hồi lâu bèn nói:

- Tam đệ, ta thấy không cần bỏ qua Tinh Thành đâu, nếu đã chiếm cứ vùng ven biển của Tinh Thành thì phải thẳng tay chiếm nốt những nơi còn lại, thâu tóm gọn Tinh Thành, như vậy cũng tránh khỏi sau này có ai đánh chiếm Tinh Thành nữa.

Triệu Nhan vừa nghe xong cũng thấy có lí, hơn nữa sau khi mở rộng quân đội, trong tay hắn cũng có nguồn lực dồi dào, cho nên sau cùng gật gù nói:

- Được, vậy đệ gửi thư cho Hô Diên Bình, bảo y dùng quân đội đã tập trung được nuốt trọn toàn bộ Tinh Thành.

Cùng lúc đó, ngoài hoàng cung trong thành Hạ Vũ ở Tử Hạ, Lưu Trọng Cát đem theo thị vệ đi vòng quanh hoàng cung, thần sắc trên khuôn mặt vô cùng phức tạp, không ai đoán được trong lòng ông đang suy tính gì. Lúc này một tướng lĩnh bên cạnh ông bỗng nhiên lên tiếng:

- Chúng ta đã đánh hạ phủ Hạ Vũ rồi, người còn bần thần điều gì, thần thấy chi bằng hôm nay người hãy vào sống trong cung, rồi tuyên bố trở thành vua Tử Hạ, đến lúc đó xin Đại Tống một thánh chỉ sắc phong, người sẽ chính thức lên ngôi vua của Tử Hạ!

- Kim Cảnh không được nói xằng!

Lưu Trọng Cát nghe thấy vậy mặt mày nặng nề cất lời, người đang nói chính là Ma Kim Cảnh mà ông vô cùng coi trọng. Trước đó ông cùng Ma Kim Cảnh thống lĩnh đại quân tấn công Uyển Châu của Đại Tống, vốn dĩ sắp thắng lợi, lại bị viện quân Đại Tống đến kịp thời đánh bại, nhưng cũng chính từ khi đó, Ma Kim Cảnh và ông kết giao sâu sắc, trước đây Lưu Trọng Cát lui về thành Bắc Điều, Ma Kim Cảnh là quan tướng đầu tiên xung phong theo ông.

- Thái bảo, lần này Lưu Trọng Cát thật bất nhân, lợi dụng chúng ta đi đánh Tinh Thành lần mò đến chỗ chúng ta, nếu không phải Thái bảo sớm có chuẩn bị, e rằng mấy người chúng ta sớm đã bị giết chết rồi, hơn nữa chúng ta lại chiếm được phủ Hạ Vũ, có thể nói đã giẫm đạp lên lòng tự trọng của Lưu Thiên Đạo, nếu đã vậy, chi bằng cứ xưng vương, với uy danh của Thái bảo đối với người trong quân đội, lo gì không thể giành được cả thiên hạ?

Ma Kim Cảnh lúc này lại mở miệng khuyên nhủ, y giờ đây dã tâm bừng bừng muốn làm lên đại nghiệp cùng với Lưu Trọng Cát, nhưng hiện tại Lưu Trọng Cát lại do dự không quyết định xưng vương, khiến y cũng hết sức sốt ruột.

- Đừng nói nữa, Lưu Trọng Cát ta trước nay luôn coi mình là trung thần của Tử Hạ, những chuyện đã làm trước đó chỉ để bảo vệ mình, không hề có ý làm phản, cho dù nay đã đánh hạ phủ Hạ Vũ, cũng chỉ hi vọng nhân đó để hoàng thượng hiểu tâm ý của mình, vì thế ta tuyệt đối không xưng vương, mặt khác chi phí ăn mặc trong vương cung nhất định phải cam đoan cung ứng đầy đủ, không cho phép ai tự ý vào hoàng cung!

Lưu Trọng Cát lúc này tỏ ra vô cùng cứng rắn, tuy ông không phải người trung thành một cách mù quáng, nhưng tuyệt đối không có ý định cướp đoạt vương vị Tử Hạ, đây là điểm cực hạn trong lòng ông, vì vậy cho dù Kim Cảnh nói sao cũng vô dụng.

Lưu Trọng Cát nói xong liền ra lệnh cho cận vệ trấn thủ hoàng cung, sau đó trở về phủ ban đầu của mình, trước kia sau khi ông đưa người rời khỏi kinh thành đến thành Bắc Điều, Lưu Thiên Đạo trong cơn tức giận đổi phủ của ông thành chuồng voi, cũng chính là nơi huấn luyện voi chiến, để làm nhục Lưu Trọng Cát, nhưng Lưu Trọng Cát chẳng màng để tâm. Lần này sau khi quay về cũng chỉ dời voi chiến đi nơi khác, quét dọn lại một chút rồi tiếp tục ở.

Thấy Lưu Trọng Cát ngoan cố như thế, Ma Kim Cảnh đành bất lực lắc đầu, cuối cùng trở về nơi ở của mình uống rượu giải sầu. Vốn dĩ y cũng có phủ trong thành Hạ Vũ, nhưng vì là tướng lĩnh thân cận nhất bên cạnh Lưu Trọng Cát, phủ của y tất nhiên cũng bị Lưu Thiên Đạo ra tay, cũng biến thành chuồng voi, Ma Kim Cảnh không rộng lượng như Lưu Trọng Cát, nên y dứt khoát tìm một phủ bên cạnh hoàng cung, đây vốn là phủ của một vị thúc thúc của Lưu Thiên Đạo, chỉ là đối phương đã chết trong trận chiến tranh công thành trước đó, nên Ma Kim Cảnh cũng không khách khí chiếm lấy phủ này.

Ma Kim Cảnh trong lòng buồn bực, cho nên uống hết ly này đến ly khác, y hồi trước sở dĩ nguyện theo Lưu Trọng Cát rời khỏi thành Hạ Vũ đến thành Bắc Điều, ngoại trừ y đắc tội với một số người trong triều, không muốn lưu lại nơi này ra, nguyên nhân chủ yếu vẫn là ngưỡng mộ tài năng của Lưu Trọng Cát, theo y thấy Lưu Thiên Đạo không phải là đối thủ của Lưu Trọng Cát, mai kia nếu nổi lên xung đột, người thắng sau cùng chắc chắn là Lưu Trọng Cát, vì vậy y đặt cược tất cả bản thân gia đình mình vào Lưu Trọng Cát.

Trên thực tế cũng chứng minh y rất sáng suốt, Lưu Thiên Đạo lần này rơi vào lưới của Lưu Trọng Cát, mất cả thành Hạ Vũ, có thể nói chỉ cần Lưu Trọng Cát đồng ý, lập tức có thể đoạt vương vị của Tử Hạ, đến lúc đó lấy thân phận tân vương phát lệnh đến mọi nơi, rồi lại tổ chức đại quân tiêu diệt Lưu Thiên Đạo tại thành Bắc Điều, toàn bộ Tử Hạ đều là của Lưu Trọng Cát, mà Kim Cảnh y còn có thể được phong danh hiệu công thần khai quốc.

Mặt khác tận sâu đáy lòng Ma Kim Cảnh còn có một tâm tư thầm kín, thực ra Lưu Trọng Cát là một hoạn quan, tuy có vài đứa cháu, nhưng đều không có khí phách, với tuổi tác của Lưu Trọng Cát, chắc ngồi ngai vàng không được nổi mấy năm, mà y đang khỏe mạnh cường tráng, nói không chừng sau khi Lưu Trọng Cát băng hà, trong lớp con cháu hậu thế không thể chọn ra người kế vị, đến lúc đó với quan hệ giữa y và Lưu Trọng Cát, biết đâu có thể được Lưu Trọng Cát truyền ngôi cho, đây không phải chuyện không thể xảy ra.

Chỉ đáng tiếc hiện tại Lưu Trọng Cát đánh chết cũng không chịu vào cung, đừng nói đến xưng vương, cứ như vậy, ý nghĩ của Ma Kim Cảnh cũng tan thành mây khói, thậm chí y còn lo lắng ngộ nhỡ Lưu Trọng Cát hồ đồ, sau này thật sự trả lại phủ Hạ Vũ cho Lưu Thiên Đạo… Có lẽ Lưu Trọng Cát cũng không để tâm, dù sao ông tuổi đã cao, hơn nữa không có con nối dõi, căn bản không sợ Lưu Thiên Đạo báo thù, nhưng Ma Kim Cảnh lại khác, y xuất thân trong gia tộc lớn, trước kia đã từng bị Lưu Thiên Đạo báo thù, nếu để Lưu Thiên Đạo quay trở lại phủ Hạ Vũ, sợ là gia tộc của y cũng diệt vong từ đây, đến lúc đó y sẽ trở thành tội đồ của gia tộc.

Nghĩ đến những điều trên, trong lòng Ma Kim Cảnh càng thêm chán nản, vô tri vô giác uống đến tận nửa đêm, y lúc này đã nửa say nửa tỉnh, nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ, rồi y say khướt rời khỏi nơi ở của mình, vừa hay bên cạnh chính là hoàng cung, toàn bộ gia quyến của Lưu Thiên Đạo đều trong đó, song vì mệnh lệnh của Lưu Trọng Cát, không ai dám xông vào quấy rầy gia quyến của Lưu Thiên Đạo.

Nếu như bình thường, Ma Kim Cảnh cũng không có gan xông vào hoàng cung, nhưng hôm nay y đã uống say mèm, hơn nữa người thân lại không có bên cạnh, có câu uống rượu vào sẽ trở thành một người khác, Ma Kim Cảnh say rượu tự nhiên nhớ tới phụ nữ, đặc biệt là cứ nghĩ đến trong hoàng cung có vô số mỹ nữ được tuyển chọn từ các nước càng khiến cho y hưng phấn vô cùng, không màng tới sự ngăn cản của thủ vệ xông vào trong hoàng cung. Người canh cổng đều là thân cận của Lưu Trọng Cát, cũng biết Ma Kim Cảnh vô cùng được Lưu Trọng Cát trọng dụng, vì thế cuối cùng cũng không dám cản đường, kết quả để y xông vào hoàng cung. Đến khi Lưu Trọng Cát hay biết tin chạy đến hoàng cung, Ma Kim Cảnh đã lên giường với hoàng hậu và các công chúa của Lưu Thiên Đạo, rúc vào trong một cái chăn cùng ngủ.

Thấy Ma Kim Cảnh thủ hạ mà mình coi trọng nhất lại hành xử phóng đãng như vậy, Lưu Trọng Cát cũng muôn phần phẫn nộ, liền hạ lệnh bắt Ma Kim Cảnh đang say khướt lại, ngày hôm sau khi Ma Kim Cảnh tỉnh rượu, cảm thấy hối hận khôn nguôi, liền khóc lóc cầu xin Lưu Trọng Cát tha mạng cho mình một lần, sau cùng Lưu Trọng Cát không nhẫn tâm giết Ma Kim Cảnh, chỉ đánh y vài chục gậy, sau đó phong tỏa tin tức, tránh khỏi để Lưu Thiên Đạo biết tin nổi điên, chỉ có điều Lưu Trọng Cát vạn lần không ngờ, sự việc này lại chôn vùi bản thân gã trong đại họa!

Bình Luận (0)
Comment